Vô thường

Chương 844: Long đan!


Một hồi gió núi gào thét, âm thanh từ trong bức họa truyền tới, nhìn về phía tiếng vang phát ra, Đường Phong nhìn thấy một nơi cách ao nước không xa có một khu rừng trúc đang du động trong gió.

Mình đang nằm mơ sao, hay là do mệt nhọc quá độ? Đường Phong không hiểu nổi.

Ngẩng đầu nhìn lên, bức cổ họa dài vài chục trượng này, tất cả các cảnh vật bên trong nó đều giống như tồn tại chân thật.

Đường Phong chau mày, chậm rãi vươn tay, sờ sờ ao nước dưới góc trái của cổ họa, tuy chạm vào ao nước có cảm giác lạnh buốt,nhưng không có bất cứ chuyện gì bất thường, nhưng khi sờ vào phía dưới, những con cá chép trong ao nước du động nhanh hơn, giống như bị một cái gì đó làm kinh hãi.

Kỳ quái, bức cổ họa này có tác dụng gì? Đường Phong nghĩ mãi cũng không rõ. Thứ này xem ra là do các tông môn cổ xưa lưu lại, nhưng Đường Phong nghĩ mãi không không ra vì sao họ lại đem bức họa này để ở đây có dụng ý gì.

- Đạo chích phương nào, dám đụng đến cá của ta?

Một tiếng gầm lên từ trong mặt nước truyền tới, phát ra âm thanh điếc tay, Đường Phong quả thực bị đã giật mình.

Linh mạch nằm sâu trong lòng đất, Đường Phong không nghĩ có người tồn tại, nhưng khi nghe được âm thanh này, Đường Phong vội vàng vận chuyển cương khí toàn thân, thả thần thức ra, cảnh giác nhìn chung quanh.

Nhưng làm cho Đường Phong kỳ quái, trong cảm ứng của hắn không có khí tức người sống. Ngược lại từ bức họa trước mặt, lại phát ra tiếng gào rít.

Đường Phong nheo mắt lại, nhìn nơi phát ra âm thanh, nhìn về phía cổ họa, chỉ thấy từ chân trời xa xôi, xuất hiện một chấm đen trước mặt.

Chấm đen này trước kia không có tồn tại, dù Đường Phong không có cẩn thận nghiên cứu cổ họa này, nhưng hắn có trí nhớ kinh người, thời điểm vừa đảo qua, hắn không phát hiện điểm đen này.

Sau khi điểm đen xuất hiện, thời gian có biến đổi lớn, loại cảm giác này rất ly kỳ, giống như có thứ gì đó từ đằng xa đang chạy đến phía mình. Nhưng ở trước mặt, chỉ có bức cổ họa này mà thôi.

Tốc độ điểm đen cực nhanh, không mất bao lâu đã nhìn thấy rõ ràng.

Sau khi nhìn rõ chân diện mục của điểm đen, cái cầm của Đường Phong thiếu chút chạm mặt đất.

Điểm đen này lại là một đầu Rồng a! Cái đầu sáng lóng lánh, giống như một con Bạch Ngọc Long do ngọc thạch điêu khắc mà thành! Giương nanh múa vuốt, khí vũ hiên ngang, uy chấn thiên địa.

Mặc dù nó chỉ xuất hiện ở trong bức họa, nhưng uy áp phô thiên cái địa từ người nó phát ra cũng làm lông tóc toàn thân Đường Phong dựng đứng. Đôi mắt của đầu Long kia quan sát Đường Phong, giống như hùng ưng quan sát đại địa, dưới sự quan sát của nó, Đường Phong chỉ là một con sâu cái kiến nhỏ bé.

Từ khi lực lượng hồn phách được rèn luyện, dù Đường Phong đối mặt với Linh giai thượng phẩm, cũng chưa từng xuất hiện cảm giác bất an này, nhưng bây giờ, chỉ là một con Bạch Ngọc Long trong bức họa,lại làm cho hắn cảm thấy áp lực dữ dội.

Hít sâu một hơi, Đường Phong ổn định tâm thần.

Bạch Ngọc Long bay đến trước mặt Đường Phong liền không làm động tác gì, lẳng lặng phiêu phù trong không trung, nhìn chằm chằm vào Đường Phong.

- Xin hỏi, vừa rồi là ngươi mới nói chuyện với ta?

Đường Phong rất khách khí hỏi một câu, tuy không bị uy áp của nó ảnh hưởng, dù con linh thú trước mặt là thượng cổ linh thú, linh thú cấp bậc thượng cổ linh thú, không phải linh thú như Khiếu Thiên Lang và Lôi Tẩu có thể sánh bằng. Khách khí với nó là việc đương nhiên, Đường Phong chưa gặp được thượng cổ linh thú bao giờ, cho nên không biết đầu Long này có thể nói được tiếng người hay không.

- Cuồng đồ to gan, nói chuyện với lão phu mà không dùng tôn xưng, còn dám động đến cá chép của lão phu, tội đang muốn chết!

Miệng Bạch Ngọc Long không có mở ra, nhưng có một chuỗi âm thanh truyền tới.

Thét to, khẩu khí không nhỏ.

Nể ngươi là thượng cổ linh thú, thiếu gia nhịn vậy! Đường Phong hít một hơi, cũng không vì Bạch Ngọc Long vô lễ mà căm tức. Dù sao đây là một đầu thượng cổ linh thú, nếu có thể đem nó hàng phục, thu phục làm tọa kỵ, thì có bao nhiêu uy phong chứ?

- Ách, tiền bối chớ trách!

Đường Phong không biết nên xưng hô với nó thế nào, nhưng xem ra nó có tuổi không nhỏ, gọi một tiếng tiền bối cũng không có gì.

- Vãn bối không biết những con cá chép này là do người nuôi dưỡng.

- Hừ, những đồ vật không biết thì có thể tùy ý lộn xộn? Nhà của bổn đại nhân ngươi cũng dám động vào sao?

Bạch Ngọc Long răn dạy một trận.

Gân xanh trên trán Đường Phong nổi lên, lại hít một hơi, bình ổn tâm thần, cười khan một tiếng nói:

- Tiền bối giáo huấn chí phải.

- Ân, thái độ cũng không tệ.

Ngữ khí Bạch Ngọc Long bình thản một ít.

- Niệm ngươi lần đầu sai phạm, cho nên ta không so đo với ngươi. Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, nếu muốn toàn mạng, phải thay lão phu làm một chuyện, nếu không đừng trách lão phu tâm ngoan thủ lạt.

- Tiền bối!

Lửa giận trong lòng Đường Phong bừng lên dữ dội, ngữ khí cũng không khiêm tốn nữa. Bản thân mình cũng không phải quả hồng mềm mặc ai muốn bóp thì bóp, tuy vì tò mò nên đụng vào cá chép của nó, nhưng những con cá chép có bị gì sao? Nhìn con Bạch Ngọc Long này uy phong lẫm lẫm, khí thế bất phàm, tại sao lại có bụng dạ hẹp hòi như thế?

- Chuyện gì?

Bạch Ngọc Long quát một tiếng.

- Tiền bối được một tấc liền tiến một thước, ép buộc người khác như thế!

Đường Phong cười lạnh, cương khí toàn thân rục rịch, dù trong lòng muốn dò xét chi tiết về con Bạch Ngọc Long này, có ý muốn thu phục nó làm tọa kỵ, nhưng dù sao nó vẫn ẩn chứa tai họa ngầm, hơn nữa nó lại kiệt ngao bất tuần, cho nên Đường Phong mới nhẫn nhịn, nếu con nghiệt súc này muốn khiêu chiến với mình, mình liền liều mạng nhất phách lưỡng tán, cũng không để cho nó sống khá giả.

- A!!! Tiểu gia hỏa khẩu khí rất lớn a.

Ngoài ý muốn, Bạch Ngọc Long lại không làm khó dễ hắn.

- Nếu như thế, vậy thì bỏ đi, miễn cho người khác biết được, nói lão phu ỷ lớn hiếp nhỏ. Nhưng lão phu muốn nhờ ngươi giúp một việc, không biết có được hay không?

Vẻ mặt đối phương ôn hoà, Đường Phong cũng không muốn tiếp tục dây dưa, lập tức gật đầu nói:

- Mời tiền bối nói, nếu trong khả năng của vãn bối, vãn bối sẽ không từ chối.

Đường Phong cũng muốn biết cổ họa này rốt cuộc là thứ gì, vì sao nó lại có thể tự do hoạt động trong cổ họa, lại có thể nói tiếng người, cho nên phải quan hệ tốt với nó.

- Chuyện này đơn giản, ngươi chỉ cần đi qua bên cạnh một chút, ở đó có một trận pháp, ngươi xúc động trận pháp đó là được.

Bạch Ngọc Long mở miệng nói.

Đường Phong nhướng mày, suy tư trong chốc lát nói:

- Nơi tiền bối nói, có phải là trận pháp có thể làm cho sinh vật trong bích họa sống lại hay không?

- Làm sao ngươi biết?

Bạch Ngọc Long kinh ngạc hỏi.

- Nếu là như vậy, thời điểm mới vào đây vãn bối đã xúc động trận pháp rồi.

- Xúc động? Những sinh vật trong bích họa kia đâu?

- Đều bị vãn bối giết!

Đột nhiên Bạch Ngọc Long không nói lời nào, lẳng lặng phiêu phù ở đó, qua một lúc lâu mới cảnh giác hỏi một câu:

- Thực sự đã giết toàn bộ?

- Đã giết toàn bộ, vừa rồi xảy ra động tĩnh lớn như vậy, tiền bối không nghe thấy sao?

Đường Phong nghi hoặc hỏi thăm.

- A! Do lão phu vẫn nghỉ ngơi, cho nên không lưu ý. Tiểu gia hỏa, có thật là những sinh vật trong bích họa kia đã bị ngươi giết sạch rồi không?

Bạch Ngọc Long lại lo lắng hỏi một câu.

- Những lời vãn bối nói đều là thật, không chút giả dối.

Sau khi Đường Phong nói xong, chỉ thấy cổ họa trước mặt đột nhiên động đậy, bức họa dài vài chục trượng, quỷ mị bay lơ lửng, sau đó phiêu đãng trong đại sảnh.

Một lát sau, tiếng Bạch Ngọc Long cười từ trong cổ họa truyền tới:

- Ha ha ha, rốt cuộc lão phu đã không bị nhốt ở địa phương quái quỷ này chịu tội rồi.

Đường Phong nhíu mày, khi khi những tiếng cười này, trong nội tâm cảm thấy có chút không thích hợp. Vừa rồi Bạch Ngọc Long này cũng không phải hảo tâm, nó bảo mình xúc động trận pháp, chắc chắn biết rõ uy lực của trận pháp. Nếu xúc động trận pháp này không phải là mình, dù là Linh giai thượng phẩm chỉ sợ cũng không thể bình yên vô sự. Nếu trận pháp vẫn còn, người khác chắc sẽ tin lời nó, chỉ sợ đến chết cũng không biết mình chết như thế nào.

Hiện tại lại nghe nó nói, đột nhiên Đường Phong cảm thấy, trận pháp một mặt bảo vệ linh mạch, mặt khác chỉ sợ là hạn chế sự tự do của Bạch Ngọc Long này! Nhưng không biết vì sao những tông môn cổ xưa lại làm thế.

Cổ họa di chuyển trong đại sảnh mấy vòng, liền dừng lại trước mặt Đường Phong, hai mắt Bạch Ngọc Long sáng quắc nhìn chằm chằm vào Đường Phong, Đường Phong có cảm giác trong ánh mắt của nó không có hảo ý.

- Làm tốt lắm, không nghĩ tới dùng tiêu chuẩn gà mờ như ngươi cũng có thể phá hủy trận pháp, xem ra trải qua thời gian lâu như vậy, uy lực của trận pháp đã giảm bớt không ít.

Bạch Ngọc Long thật cao hứng nói một câu.

Đây là tán thưởng hay là khinh bỉ đây? Đường Phong nghe thấy thế mắt trợn trắng, hắn chưa từng nghe người nào nói qua mình là gà mờ cả.

Thiên giai trung phẩm, cảnh giới không tính là thấp.

- Ân, lão phu là người tri ân đồ báo! Tiểu gia hỏa đã giúp lão phu khôi phục tự do, lão phu tự cho ngươi một ít thứ gọi là tạ lễ.

Bạch Ngọc Long lại mở miệng nói.

- Tiền bối khách khí.

Đường Phong không thèm đếm xỉa đáp, nhưng hắn lại tập trung tinh thần nhìn chằm chằm bức cổ họa cùng Bạch Ngọc Long, không biết là tạ lễ gì?

- Thái độ của ngươi là có ý gì, lão phu nói muốn cho ngươi, ngươi phải lấy, nếu không lấy lão phu sẽ nổi giận.

Bạch Ngọc Long vừa nói, vừa hé miệng, từ trong đó nhổ ra mấy khối linh thạch sáng long lanh.

- Cho ngươi năm khối linh thạch đỉnh cấp với làm tạ lễ được chứ? Đây chính là bảo bối mà người khác nhìn thấy đều đỏ mắt.

Năm khối đỉnh cấp linh thạch! Đây là số tài phú không nhỏ. Nhưng Đường Phong lại không yên tâm với con Bạch Ngọc Long này chút nào, có trời mới biết mình cầm đồ vật của nó thì sẽ xảy ra chuyện gì, vừa rồi nó bảo mình xúc động trận pháp kia mà, hơn nữa mình cũng không thiếu linh thạch, lập tức lắc đầu:

- Hảo ý của tiền bối, vãn bối tâm lĩnh.

- A! Ánh mắt của ngươi rất cao, năm khối linh thạch đỉnh cấp không để vào mắt đúng không?

Bạch Ngọc Long lại đem linh thạch nuốt vào bụng, lại mở miệng ra, nhổ ra một quả giống như trứng gà toàn thân óng mượt.

Thứ này vừa xuất hiện, ánh mắt của Đường Phong bị hấp dẫn, bời vì thứ này thật sự không tầm thường, toàn thân tản ra thất thải lưu quang, làm cho lòng người cảm thấy ấm áp.

Đây là một khỏa Long đan, nếu ngươi có thể thừa nhận được năng lượng Long đan bạo phát ra, sau khi phục dụng nó, nó sẽ đề thăng cảnh giới của ngươi lên Linh giai! Đây là một trong những bảo bối đắc ý nhất của lão phu!

Ặc! Rất tốt a! Cho dù Đường Phong lo lắng về đầu Bạch Ngọc Long này, nhưng lúc này cũng động tâm. Một khỏa Long đan, sau khi phục dụng liền tấn chức Linh giai, thứ đồ chơi này có công hiệu tốt hơn Tinh Thần Thiên Nguyên Đan rất nhiều, cả hai không cùng cấp bậc.

Kìm lòng không được, Đường Phong duỗi tay ra.

Nhưng thời điểm bàn tay đưa tới được một nửa, Đường Phong vội vàng rút tay trở về.

- Chẳng lẽ một quả Long đan không làm ngươi thỏa mãn? Tiểu gia hỏa, làm người không nên quá tham lam, người quá tham nhất định không có kết cục tốt.

Âm thanh Bạch Ngọc Long rất không cao hứng.

Đường Phong nghiêm trang lắc đầu:

- Tiền bối hiểu lầm, vãn bối cảm thấy vô công bất thụ lộc, trận pháp kia là do tiểu bối không cẩn thận nên xúc động nó, không phải vì muốn cứu tiền bối mà làm thế, cho nên những thứ đồ vật này, tiền bối nên thủ trở về.

Câu nói sau cùng, Đường Phong nói ra cũng cảm thấy có chút tiếc hận. Long đan, hắn hoàn toàn động tâm, nhưng lúc thò tay tới lấy. Nhưng khi nghe được lời nói lúc nãy của nó, giống như nó còn có thứ còn quý trọng hơn Long đan rất nhiều.

Hiện tại nó đang tri ân đồ báo, mình càng cường ngạng càng có chỗ tốt, nếu mình cự tuyệt Long đan, nó sẽ cho mình thứ gì? Đường Phong rất ngạc nhiên, cũng rất chờ mong.

Sau khi cự tuyệt, trong nội tâm Đường Phong cũng cảm thấy bất an, vạn nhất con Bạch Ngọc Long thấy mình từ chối như thế, một khi nó mất hứng thì một sợi lông nó cũng không cho mình, đó chẳng phải là lỗ lớn sao?

Lén lút dò xét thần sắc Bạch Ngọc Long, thấy đối phương vẫn khí định thần nhàn, không có biến hóa gì, hai mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm vào Đường Phong, qua thật lâu, Bạch Ngọc Long mới cười ha hả một tiếng:

- Ta ngược lại nhìn thấy tiểu tử ngươi khôn khéo vô cùng.

Đường Phong kinh hoảng, xem ra suy nghĩ trong lòng mình đã bị nó nhìn thấu.

- Được rồi!

Bạch Ngọc Long trầm ngâm một tiếng,

- Lão phu sẽ lấy bảo bối quý trọng nhất ra làm tạ lễ, miễn cho ngươi nói ta tri ân bất đồ báo, trong nội tâm của ngươi sau này sẽ nhớ thương ta mãi không thôi!

Sau khi nói xong, miếng thất thải Long đan kia bị Bạch Ngọc long nuốt vào bụng , nó lại mở rộng miệng ra, một thanh trường kiếm cũng có thất thải lưu quang bay ra.

Sắc mặt Đường Phong kịch biến.

Thanh trường kiếm thất thải lưu quang này dài hơn ba thước, nhưng hào quang sáng chói, kiếm chưa xuất vỏ mà hàn ý đã tản ra bốn phía, Đường Phong cũng cảm nhận được kiếm ý phô thiên cái địa bức về phía mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.2 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status