Vợ trước giá trên trời của tổng giám đốc

Chương 291: Bị xem thường



"Cô và tôi không thù không oán, nhưng ngày đó quả thật tôi không cẩn thận nên cùng chung đụng với cô một buổi tối, cô lại to gan lớn mật sinh ra con gái của ta, ngoại chuyện tức giận, đúng là nhạo báng cô làm chuyện ngu ngốc, rõ ràng là ghét tôi như vậy, lại sinh con của tôi! ! Con người của tôi không thích thiếu nợ người khác! ! Cô nói cô làm một bà mẹ độc thân20 tuổi, không cần nghĩ cũng biết rất vất vã ! Cô nói không phải cô ngốc sao? Tự mình tìm ch� thấy sinh ra một chút lòng thương hại với tôi thì anh mất mặt ? Tôi hèn hạ như vậy sao? Có lẽ ở trước mặt của anh, tôi không đáng để cho anh mềm lòng như người phụ nữ khác chút nào sao ! !"

Cô nói xong, đột nhiên hất tay Hàn Văn Hạo ra, cứ như vậy mặc bộ quần áo thể thao màu xanh dương, đi xuống cầu thang, đi ra bên ngoài cửa hàng, dầm mưa bước đi! !

Mưa xối xả như trút nước, mưa nặng hạt rơi xuống. . . . . .

Hạ Tuyết đi trong mưa, nhìn cây Dương xanh biếc, đang tràn đầy sức sống mạnh mẽ, không sợ mưa to gió lớn, ngạo nghễ đứng thẳng, lúc Hạ Tuyết còn ở Pháp, thường leo lên vườn nho xanh mướt, nhìn khắp nơi đều là màu xanh lá, thở dài một hơi, kêu to: "Hạ Tuyết ……….. cố gắng lên ……….."

Hạ Tuyết nhớ đến những chuyện ở Pháp, nước mắt của cô lăn xuống, khẽ cắn môi dưới, tiếp tục đội mưa đi về phía trước, mặc ưa gió tạt lên người của mình, cũng không thèm để ý. . . . . .

Người đến người đi, bọn họ cũng che dù, màu đỏ, màu xanh lá cây, màu vàng, màu xanh dương. . . . . .

Toàn bộ thế giới, đều ở đây càng không ngừng đi phía bên trái, đi bên phải . . . . . .

Đột nhiên có m�u tội! !" Hàn Văn Hạo mặt lạnh nói!

Hạ Tuyết thật sâu nhìn chằm chằm vào hắn, đột nhiên nước mắt lăn xuống, khẽ cắn chặt răng, lập tức nắm túi xách của mình, nói: "Anh tự mình từ từ xem đi! Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa!"

Cô vừa nói xong, lập tức xoay người rời đi, chuẩn bị xuống lầu.

Hàn Văn Hạo bước nhanh đi đến phía sau lưng của cô, nắm chặt cổ tay của cô, nhìn cô không hiểu hỏi: "Cô muốn làm gì?"

Hạ Tuyết tức giận xoay người, nghẹn ngào rơi lệ nhìn Hàn Văn Hạo tức giận nói: "Mỗi lần anh không thể nói dễ nghe sao? ví dụ như nói, anh tức giận là vì lo lắng tôi sinh con thì tôi làm thế nào? Rõ ràng anh cảm thấy áy náy, lại nói tôi tự tìm! ! Anh không thể nói chuyện dễ nghe sao? Nói chuyện dễ nghe sẽ chết sao? Không phải lúc nảy tôi nói rồi sao ? Tôi có thể tha thứ cho bất cứ ai ! ! Bởi vì mọi chuyện đã qua rồi ! !"

Hàn Văn Hạo nhìn cô thật sâu . . . . . .

"Hàn Văn Hạo, tôi chịu đựng anh không ít!!" Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, nhìn người đàn ông trước mặt cứng rắn như sắt thép này, nói: "Có lúc tôi suy nghĩ, tôi thật sự rất đáng ghét sao? Để cho anh cảmột cây dù trong suốt, vượt qua tất cả cây dù màu, đi tới trước mặt của Hạ Tuyết.

Hạ Tuyết đứng trong mưa sững sờ, quay đầu, lại nhìn thấy Hàn Văn Hạo che dù, đứng ở trước mặt của mình, vẫn gương mặt kiên nghị, hai mắt nóng bỏng.

Hạ Tuyết cũng đứng dưới dù nhìn hắn, cả người lạnh run, hỏi: "Anh muốn gì?"

Hàn Văn Hạo nhìn chằm chằm cô thật lâu, thật lâu, rốt cuộc chậm rãi vươn tay, khẽ chạm vào khuôn mặt lạnh lẽo của cô, vuốt nước mưa trên mặt cô, vén mấy sợi tóc ướt trước trán cô . . . . . .

Hạ Tuyết vẫn đề phòng nhìn hắn.

Hàn Văn Hạo vẫn không lên tiếng, khẽ nắm một bàn tay nhỏ Hạ Tuyết, đặt cây dù vào, hắn nhìn cô, tăng thêm sức đè mu bàn tay cô, chậm rãi nói: "Cầm đi! Chúng ta chán ghét lẫn nhau là tốt ! Tôi chán ghét cô! ! Rất chán ghét cô ! !"

"Anh. . . . . ." Hạ Tuyết tức giận nhìn hắn! !

Hàn Văn Hạo không nói gì thêm, buông lỏng tay của cô, một mình đội mưa, đi giữa đường, cuối cùng hắn biến mất trong rất nhiều cây dù màu sắc khác nhau !

Hạ Tuyết đứng trong mưa, nhìn mọi người chung quanh, nghĩ tới Hàn Văn Hạo, cô rất buồn bực, thật không hiểu người đàn ông này! Cô chậm rãi cúi đầu, nhìn mu bàn tay mình đỏ tươi, hơi ấm và cảm giác đau đớn lúc nảy vẫn còn trên mu bàn tay mình, trong lòng cô không khỏi run rẩy!

Lúc này Điện thoại di động vang lên! !

Hạ Tuyết cầm điện thoại, lạnh có chút phát run: "Alô ! !"

"Bây giờ cô đang ở đâu ?" Isha hỏi ngay.

"Đang ở trên đường! Thế nào?" Hạ Tuyết kỳ quái hỏi.

"Cô không được quên, thứ hai tuần tới, cô phải bước lên thảm đỏ! Tất cả dạ phục của cô đã chuẩn bị xong! Phải mặc thử ! Đúng rồi, đến lúc đó, cô cùng đi trên thảm đỏ với ai ?" Isha hỏi.

Hạ Tuyết bật cười nói: "Còn có thể là ai? Nhất định là Hi Văn và Văn Vũ a! Hắn cũng đã sớm hẹn với tôi!"

"Từ chối đi!" Isha nói thẳng: "Vì bộ phim “Dịu dàng” của cô, đi trên thảm đỏ, tự nhiên phải cùng đi với tổ diễn kịch ! Tổ diễn kịch đã sắp xếp cô và Trương Đạo diễn cùng đi trên thảm đỏ, đây là điều rất vinh dự !"

Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, mỉm cười nói: "Tốt!"

"Mau tới đây thử đồ dạ hội! bộ váy của cô màu xanh nhạt đính kim cương, cửa hàng Hoàng thất đã chuyển đến, Tổng Tài Daniel đã ký nhận rồi ! Lần này tôi muốn làm cho người của tôi phải sáng chói, rực rỡ!" Isha ngẩng mặt nói.

Mỗi năm một lần, Giải Kim Mã sắp khai mạc ! !

Các ngôi sao lớn, nhỏ sôi nổi tìm các thương hiệu lớn, thương hiệu thông thường, tất cả các thương hiệu cũng tranh nhau tài trợ, Isha nói xong buông điện thoại đi ra ngoài, Hạ Tuyết vẫn chưa quyết định dùng nhà thiết kế trang phục kia, các chủ thương hiệu thiết kế lớn ào ạt tìm đến, cung cấp trang phục tốt nhất, nhãn hiệu cao cấp lớn nhất thế giới sẽ để cho trợ lý gọi điện thoại cho Hạ Tuyết, muốn cùng hợp tác. . . . . . Cho nên trong khoảng thời gian này Hạ Tuyết bận rộn như điên, vừa bận rộn “Trà Hoa Nữ” bấm máy, vừa bận rộn trang phục tham dự Giải Kim Mã, còn liên tục nhận phát ngôn cho các nhãn hiệu mỹ phẩm, châu báu . . . . . .

Cuối cùng, ba ngày nữa đến lễ trao giải Kim Mã, ban tổ chức muốn mời Hạ Tuyết và Hàn Văn Vũ trao giải thưởng cho diễn viên mới xuất sắc nhất! Cô biết tin này, vui vẻ đồng ý, cho nên cùng Hàn Văn Vũ nhiệt tình thảo luận lời thoại lúc trao giải thưởng. . . . . . Hàn Văn Vũ còn dự đoán lần này Cẩn Nhu có khả năng lọt vào vòng diễn viên mới xuất sắc nhất, Hạ Tuyết nghe xong, càng thêm vui vẻ. . . . . .

Daniel biết gần đây Hạ Tuyết rất bận, hắn thừa dịp cô cầm kịch bản, đang nhìn dạ phục thì tự mình mang chè, đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, đút cô uống chè . . . . . .

Hạ Tuyết vừa nghĩ đến kịch bản, vừa uống chè. . . . . .

Daniel chăm chú nhìn Hạ Tuyết một lúc lâu, mỉm cười đi ra ngoài, trong lúc đứng dậy, thấy Cẩn Nhu đứng trước cửa phòng, vẻ mặt dịu dàng nhìn mình. . . . .

Ánh mắt của Daniel hơi lóe lên, cầm chén mỉm cười gật đầu đi ra ngoài, trong khoảng thời gian này, Cẩn Nhu đã đến phòng tổng thống ba lần, cùng Hạ Tuyết nghiên cứu trang phục bước trên thảm đỏ. . . . . . Mỗi lần, bọn họ cũng gặp thoáng qua, cũng trầm mặc không nói. . . . . .

Lần này cũng như vậy, Cẩn Nhu nhàn nhạt nhìn Daniel đi qua bên cạnh mình, cô cúi mặt đi vào phòng, cùng Hạ Tuyết nghiên cứu kịch bản, Daniel giúp các cô đóng cửa phòng lại, thở dài một hơi, trở về thư phòng xem văn kiện.

Hạ Tuyết và Cẩn Nhu xem kịch bản một chút, đột nhiên Hạ Tuyết cảm thấy mệt mỏi, Cẩn Nhu mỉm cười nói: "Cô ngủ đi. . . . . . tôi ở đây xem lại kịch bản một chút".

Hạ Tuyết mỉm cười ôm chăn đã ngủ, trong miệng còn lầm bầm nói: "Con bé Hi Văn này, không biết chạy đi đâu rồi kìa ?"

Cẩn Nhu cười nói: "Trẻ con đương nhiên là muốn rong chơi khắp nơi ! Tôi đi ra ngoài hít thở một chút".

"Ừ" Hạ Tuyết rất mệt mỏi, liền nhắm mắt lại.

Cẩn Nhu ra khỏi phòng, đầu tiên là liếc mắt nhìn hành lang dài thật yên tĩnh, sau đó đi qua thư phòng Daniel, phát hiện cửa phòng mở, nhưng không có thấy người bên trong, cô ta ngạc nhiên đi ra phòng khách, lại thấy Daniel một mình đang ngồi trên ghế sa lon, cầm một trái Sakya thật to, đặt trong lòng bàn tay, xoay tròn nhìn tới nhìn lui, ánh mắt cô ta lóe lên một chút ý đồ . . . . . .
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status