Vợ trước muốn tái hôn

Chương 145: Cầu xin em cho anh một cơ hội


Không biết anh muốn làm gì, cô cũng tránh không được anh. Trên trấn nhỏ, người qua lại nhốn nha nhốn nháo, chỉ có hai người bọn họ là gương mặt Đông Phương.

Người đàn ông đi ở phía trước, tay phải nắm chặt tay trái cô gái, lôi kéo cô, đi nhanh tới phía trước, đi xuyên qua đường phố nhốn nha nhốn nháo, giống như một đôi người yêu cực kỳ bình thường.

"Đường Hạo Nam! Anh đủ rồi!" Đi được một đoạn, Hạ Nhất Nhiễm thật sự tức giận, dùng lực phủi tay, Đường Hạo Nam lại vẫn nắm chặt tay cô, quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tức giận của cô.

"Không đủ! Chúng ta còn chưa bắt đầu đi dạo mà!" Đường Hạo Nam da mặt dày nói, khóe miệng ôm lấy ý cười tà mị.

Anh như vậy, làm Hạ Nhất Nhiễm càng thêm tức giận.

"Người nào muốn cùng anh đi dạo! Tôi không rảnh lòng như vậy!"Tránh thoát anh còn không kịp, anh vậy mà da mặt dày muốn cùng cô đi dạo phố!

Người này thật sự là đủ rồi!

"Em không có, anh có là đủ rồi! Thích cái gì? Anh mua cho em!" Anh nói xong, lôi kéo cô liền đi một sạp hàng bán mũ da thật, tiện tay từ trên kệ hàng lấy một chiếc mũ cao bồi chính hiệu, hướng trên đầu mình đội lên, khóe miệng anh nhếch lên, liếc cô bên cạnh đứng bên cạnh mình.

"Như thế nào? Đẹp không?" Trong nháy mắt anh ngoái đầu nhìn lại, dáng vẻ anh tuấn kia, thật sự kinh diễm mắt cô.

Ngũ quan lập thể, cách ăn mặc toàn thân cực kỳ táo bạo, dáng người cao ngất, xem ra thật đúng là rất giống cao bồi!

"Coi ánh mắt em si mê như vậy, anh liền biết, đẹp trai!" Đường Hạo Nam không đợi cô trả lời, khóe miệng đắc ý cong lên, giương giọng nói, rồi sau đó, dùng tiếng Pháp lưu loát, nói vài câu với ông chủ, thanh toán tiền bạc.

Thừa dịp lúc anh trả tiền, Hạ Nhất Nhiễm xoay người rời đi, đi chưa được mấy bước, lại bị anh tóm trở về.

"Em chạy cái gì? Em có thể chạy nhanh hơn anh sao?" Anh mang theo mũ, âm u nói, Hạ Nhất Nhiễm liền chưa thấy qua người nào da mặt dày như thế!

Cầm tay cô, lại lôi kéo cô, đi xuyên qua đường phố.

"Này cái đẹp không?"

"..."

"Cái này thì sao?"

"..."

"Cái này! Mua về cho Nini chơi được không?"

"Không cần!"

Anh vẫn có lòng tốt hỏi cô, cô không phải không trả lời, chính là giọng điệu lạnh lùng đáp lại, nhưng Đường Hạo Nam vẫn chưa từ bỏ ý định.

Hạ Nhất Nhiễm trong lúc vô ý nhìn đến một cái sạp hàng nhỏ có bán rubic gỗ, vội vàng bỏ tay Đường Hạo Nam ra, cô đi tới, dùng tiếng Pháp lưu loát, hướng ông chủ hỏi giá, cực kỳ sảng khoái mua rồi rồi.

Đường Hạo Nam nhìn trong tay cô cầm khối rubic, khóe miệng chứa ý cười, dáng vẻ cực kỳ vui sướng.

Anh đi tới, lập tức cướp đi, "Mua rubic này làm gì? Em sẽ chơi thứ này sao?"

Đường Hạo Nam kiếm đề tài nói chuyện cùng cô, Hạ Nhất Nhiễm nhíu mày, chỉ thấy những ngón tay thon dài linh hoạt của anh, đang đem rubic xoay xoay, "Với anh có quan hệ gì!"

"Đừng nói là mua cho Nini, anh thấy tiểu nha đầu kia không thông minh như thế! Không giống anh, năm tuổi liền chơi ngán rồi!" Đường Hạo Nam sâu xa nói, Hạ Nhất Nhiễm phức tạp nhìn anh, lúc này, anh đem rubic trả lại cô, cô cầm lấy, khối rubic bị xoay lộn xộn, hiện tại đã phục hồi như cũ rồi!

Nhìn nó, phút chốc đã nghĩ đến William, trái tim đau thắt, cái gì cũng chưa nói, cô nhấc chân bước tới, đi về phía trước.

Đường Hạo Nam vội vàng đi theo, lại nắm tay cô, có một sạp hàng nhỏ bán đồ cũ, hấp dẫn lực chú ý của anh.

"Chiếc nhẫn này bao nhiêu tiền?" Đường Hạo Nam hỏi chủ quầy, trong tay cầm một chiếc nhẫn Bảo Thạch xanh.

"Anh nổi cơn điên cái gì? Ở mấy chỗ thế này làm gì có bảo thạch thật sự!" Cô vội vã nói, chụp mu bàn tay anh.

Đường Hạo Nam lại nở nụ cười, "Cô gái, em quên rồi à, Đường gia vốn lập nghiệp từ việc kinh doanh châu báo, không có bảo thạch có thể thoát được pháp nhãn của anh!"

Anh tự tin cười nói, vẻ mặt ôn hòa kia, dạy cô đột nhiên nghĩ tới Đường Hạo Nam nhiều năm trước, phảng phất cảm giác cách một thế hệ.

Trái lại thực đã quên, đã gần như quên hết toàn bộ ưu điểm của anh, nhớ rõ, đều là khuyết điểm cùng chuyện xấu.

Cô nhìn anh trả mặc cả với ông chủ, cuối cùng lấy giá cả cực kỳ rẻ, mua cái nhẫn kia.

"Thật là, không biết nhìn châu báo, lại còn mở cửa buôn bán châu báu, cả cái quầy hàng, chỉ có chiếc nhẫn này là bảo thạch thật! Tạo hình rất khác biệt, hẳn là từ cổ mộ của quý tộc Âu châu tuồng ra!" Đường Hạo Nam vừa đi, vừa đánh giá chiếc nhẫn bảo thạch trên tay, nói với cô.

Hạ Nhất Nhiễm hồ nghi nhìn anh, lại bị Đường Hạo Nam bắt được tay trái, trực tiếp đem cái nhẫn kia xỏ vào ngón giữa tay trái cô.

"Anh làm gì vậy?!"

"Dù sao cực kỳ rẻ, bằng nhặt được, liền cho em, vốn là kiểu nữ." Anh sâu xa nói, lòng lại đang thắt lại, nghĩ tới chiếc nhẫn kim cương kia...

"Tôi mới không cần, đồ từ cổ mộ, người chết gì đó, âm khí rất nặng!" Hạ Nhất Nhiễm ghét bỏ nói, kỳ thật là không muốn nhận bất cứ thứ gì của anh đưa.

"Em không cần liền bán!" Anh bực bội, vẻ mặt hờn giận.

"Vậy cũng là anh đi mà bán, anh đừng tặng đồ cho tôi, tôi không nhận!" Cô lạnh lùng cứng rắn nói, "Giống như cũng sẽ không nhận anh vậy!"

Nói xong, cô đem chiếc nhẫn nhét trở về trong tay anh, hướng tới đường lớn vắng vẻ bên cạnh đi đến, Đường Hạo Nam lòng chua xót thở ra một hơi, rất nhanh đuổi theo.

Đi tới đi lui, liền đến một nơi cực kỳ trống trải, cô không chạy, Đường Hạo Nam liền yên lặng theo sát phía sau cô.

Trước kia, đều là anh ghét bỏ cô, hiện tại, cũng đến phiên cô ghét bỏ anh rồi.

Phong thủy luân chuyển...

Coi như là báo ứng của anh.

Cách đó không xa hình như là trại nuôi ngựa, có hàng rào, có người ở bên trong cưỡi ngựa, phong cảnh như tranh, không khỏi làm người ta nghĩ đến năm đó ở Bắc Kinh, sau buổi trưa đẹp trời đó...

"Đi! Cưỡi ngựa đi!" Anh đột nhiên túm chặt tay cô, đi nhanh về phía trước, Hạ Nhất Nhiễm bị ép đi theo.

"Tôi không muốn!" Cô quả quyết cự tuyệt, Đường Hạo Nam căn bản không cho cô cơ hội cự tuyệt, lôi kéo cô liền đi trại ngựa.

Đến trại ngựa, cô bị anh khiêng đi lên ngựa, Hạ Nhất Nhiễm chỉ có thể mắng anh là thổ phỉ, thực không có cách nào phản kháng được cái tên thổ phỉ này.

"Em đừng giãy dụa, chúng ta cũng chưa mang đồ bảo hộ, đầu anh lúc trước đã động qua dao kéo, cũng không chịu được té ngã!" Lên lưng ngựa, cô bị anh từ phía sau ôm lấy, người đàn ông môi dán tại bên tai cô, nhẹ nhàng mà hít sâu, bật hơi, trầm giọng cảnh cáo.

"Đường Hạo Nam! Anh cái tên khốn kiếp này... A..."

Cô vừa muốn mắng anh, anh đã vỗ bụng ngựa, tuấn mã ở trên thảm cỏ chạy như bay, cô sợ tới mức bắt lấy cánh tay anh thật chặt!

"Từ sau khi cùng anh cưỡi ngựa, về sau không học qua sao?!" Anh giương giọng hỏi, nhìn dáng vẻ cô sợ hãi, còn giống như sẽ không cưỡi ngựa.

Hạ Nhất Nhiễm khẩn trương nhắm hai mắt, sợ tới mức không nhẹ.

Cô không thích những thứ vận động kích thích này, liền ngay cả đi khu vui chơi, cũng không dám ngồi tàu lượn siêu tốc, bởi vì nhát gan, không có cảm giác an toàn.

Đường Hạo Nam kéo dây cương, tốc độ chậm lại, cằm để trên bờ vai cô, hơi thở nóng bỏng phun ở trên gương mặt cô, tư thế hai người như vậy, lại thân mật quá rồi.

"Thấy em sợ như vậy, anh sẽ cho em té xuống sao? Liền tính anh chết, cũng không có khả năng lại cho em bị thương..." Anh giọng khàn khàn, có chút cảm tính nói.

Hạ Nhất Nhiễm nghe anh nói tình cảm như vậy, quả thực theo bản năng phát ra khinh bỉ.

"Đến khi nào em mới có thể không dựng phòng vệ với anh đây? Nói cho anh biết, thân thế Nini tới cùng là chuyện thế nào? Vết sẹo trên bụng em, là sinh Nini để lại?" Anh nhẹ giọng hỏi.

"Anh muốn tôi nói bao nhiêu lần, anh mới có thể chết tâm?" Cô châm chọc trả lời.

"Vậy em nói cho anh biết, con của chúng ta đâu? Em chính miệng thừa nhận, nó đã chết, anh liền tin tưởng!"

"Đường Hạo Nam anh cút cho tôi!" Hạ Nhất Nhiễm đột nhiên kích động rống, lập tức đẩy anh ra, đã quên đây là ở trên lưng ngựa, Đường Hạo Nam thân thể ngã ra sau, trực tiếp té ngã xuống đất, mà con ngựa chịu phải kinh hách, trực tiếp muốn chạy thẳng đi, Hạ Nhất Nhiễm thân thể lung lay thoáng động liền muốn ngã xuống, kinh hoảng hết sức, cô nắm chặt dây cương giữ vững cân bằng.

Đường Hạo Nam lại nặng nề mà té ngã ở trên bãi cỏ, đầu bị đụng sinh đau, đầu váng mắt hoa.

Tầm mắt có chút mơ hồ, chỉ thấy con ngựa kia hướng tới chính mình chạy đến.

"A a...!" Hạ Nhất Nhiễm sợ tới mức không biết làm sao, mắt thấy vó ngựa liền muốn giẫm lên người anh, cô liều mình dây kéo cương, con ngựa kia vẫn lại là từ trên người anh giẫm qua rồi!

"Đường, Đường Hạo Nam!"

Cô nhìn Đường Hạo Nam nằm trên cỏ đang đau đớn quay cuồng, hoảng hốt kêu hô, con ngựa kia cuối cùng cũng chịu dừng, cô vội vã nhảy xuống, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, bước chân có phần vô lực, hướng tới Đường Hạo Nam nằm trên cỏ cách đó không xa chạy đi.

"Anh sao rồi?!" Nhìn Đường Hạo Nam ôm đầu, cuộn mình ở trên thảm cỏ, Hạ Nhất Nhiễm khẩn trương hỏi.

Quả thật, anh mới khôi phục, vừa rồi lại té ngã như vậy, lại còn bị ngựa giẫm lên...

"Hí... Đau..." Đường Hạo Nam nghe được giọng cô đầy lo lắng, hít không khí nói.

"Chỗ nào đau?! Em, em, em kêu xe cấp cứu cho anh!" Hạ Nhất Nhiễm luống cuống, từ túi áo khoác lấy ra di động, liền muốn gọi điện thoại.

"Em lại vẫn quan tâm chết sống của anh sao?" Đường Hạo Nam đột nhiên nghiêm trang hỏi, đoạt di động của cô, Hạ Nhất Nhiễm kinh ngạc nhìn anh, anh giống như không đau đớn giống như vừa rồi.

"Anh vừa rồi là giả vờ?" Cô tức giận nói, đứng lên muốn đi, Đường Hạo Nam trực tiếp bắt được mắt cá chân của cô, Hạ Nhất Nhiễm dưới chân bất ổn, thân thể hướng ra sau ngã xuống, vững vàng rơi vào trên người Đường Hạo Nam, anh xoay người một cái, liền đè cô ở dưới thân.

Hơi thở của đối phương phun tại trên mặt, cô thở gấp, anh cũng vậy, môi hướng tới môi cô liền hôn tới, lưỡi nóng bỏng dò xét vào trong miệng cô, làm càn cướp đoạt khuấy đảo.

Hạ Nhất Nhiễm miệng bị anh hôn sâu, hô hấp bị cướp đi, đầu óc trống rỗng, tâm hoảng ý loạn.

"Ưm... Uh"m..."

Lúc buông ra, cô thở gấp, sắc mặt đã đỏ lên, hai mắt mê ly, Đường Hạo Nam bưng mặt cô, lộ ra một nụ cười hạnh phúc, "Đừng phủ nhận, em vẫn lại là quan tâm anh!"

"Tự cho là đúng!"

"Khẩu thị tâm phi!"

Cô phản bác, anh lập tức cũng phản bác, cô xoay đầu, không chịu nhìn anh, từ hơi thở là hương vị cỏ cây.

"Nhiễm Nhiễm... Anh muốn quên hết quá khứ, lần nữa bắt đầu, nhưng mà, là cùng em lần nữa bắt đầu! Cho anh một cơ hội! Cầu xin em..." Đường Hạo Nam đỏ vành mắt, dán tại bên tai cô, giọng thô cát, mang theo cầu xin.

Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, quay đầu phát hiện, không có cô, toàn bộ vẫn lại là không ý nghĩa.

Rất muốn, vẫn lại cùng với cô, cho dù trước kia đã từng xảy ra cái gì...

Hạ Nhất Nhiễm nhíu mi, tinh tường thấy được thâm tình trong con ngươi đen của anh.

Đường Hạo Nam cũng có một ngày cầu xin cô.

Đang muốn mở miệng, điện thoại vang, cô đem Đường Hạo Nam từ trên người mình đẩy ra, gặp là số của Cô Nhi Viện, cô có phần hoảng, không chút suy nghĩ liền nghe máy, sợ con gặp chuyện không may.

"William xảy ra chuyện gì? Có bị thương gì hay không?!" Đối phương nói William té ngã, cô kích động rống.

Đường Hạo Nam bên cạnh, sắc mặt lại thay đổi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status