Vợ trước muốn tái hôn

Chương 220: Kết cục chọc giận tôi


Hạ Nhất Nhiễm vừa mới xuống máy bay, liền thấy được một đám đàn ông đang ở trong sân bay tới tới lui lui chuyển động, bọn họ một đám dáng người khôi ngô, toàn thân đều đã mang theo sát khí. Vừa thấy chính là xuất thân vệ sĩ chuyên nghiệp. Bọn họ cứ như vậy tay không đeo găng ở trong sân bay như là người bình thường đi đường qua lại, lại vẫn như cũ có thể bị Hạ Nhất Nhiễm liếc mắt một cái nhìn ra tới.

Gần như là không có suy nghĩ, Hạ Nhất Nhiễm quay đầu co cẳng chạy.

Những người này nhất định là tới bắt cô!

Quả nhiên, Hạ Nhất Nhiễm vừa chạy, mục tiêu triệt để bại lộ ra ngoài, lập tức có người ra lệnh."Nhanh! Cô ấy ở kia, đừng làm cho cô ấy chạy mất!

Trong sân bay người đến người đi, Hạ Nhất Nhiễm cứ như vậy cùng những vệ sĩ này chơi trò anh đuổi tôi chạy, chạy đến cuối cùng, Hạ Nhất Nhiễm dút khoát đến vali đều đã bỏ đi. Bóng dáng xinh xắn không ngừng chen chúc trong đám người. Phía sau thỉnh thoảng truyền đến tiếng thét chói tai của người qua đường bị vệ sĩ thô lỗ đẩy ra, thậm chí còn có tiếng mắng chửi.

"Help!" Vừa chạy, Hạ Nhất Nhiễm vừa lớn tiếng kêu hô. Dưới chân chạy đã có chút không cảm giác, Hạ Nhất Nhiễm chỉ biết là theo bản năng hoạt động bước chân, vì đứa con trong bụng, cô không thể vẫn chạy tiếp như vậy.

Hạ Nhất Nhiễm vốn dĩ còn muốn trốn vào WC, bớt thời giờ gọi điện thoại cho Đường Hạo Nam, để cho anh tới giải cứu chính mình. Nhưng mà dựa theo tình hình hiện tại xem ra, những vệ sĩ thô lỗ này chỉ lo hoàn thành nhiệm vụ của chính mình, mới sẽ không cho cô bất cứ chỗ ẩn núp dù đó có phải toilet nữ hay không.

Vì tránh cho rối loạn không cần thiết, cũng là vì không để mình chết, Hạ Nhất Nhiễm đành phải buông tha tính toán ban đầu, vừa kệ sân bay lúc này chính đang đầy người đến người đi. Một bên lớn tiếng hô to xin giúp đỡ.

Quả nhiên, nhân viên an ninh sân bay nhanh chóng chạy tới, trong tay mỗi người đều đã cầm một cây gậy điện.

Hạ Nhất Nhiễm không cần suy nghĩ trốn ở phía sau nhân viên an ninh. "Cứu tôi, bọn họ là xã hội đen bại hoại, bọn họ muốn bắt cóc tôi." Hạ Nhất Nhiễm trốn ở phía sau nhân viên an ninh, vụng trộm bấm số điện thoại Đường Hạo Nam.

Trong nháy mắt điện thoại được kết nối đó, Hạ Nhất Nhiễm nhanh chóng đặt ở trên lỗ tai. Không đợi Hạ Nhất Nhiễm mở miệng cầu cứu, Đường Hạo Nam giọng có chút lo lắng cũng đã từ trong điện thoại truyền ra."Nhiễm Nhiễm, anh đang ở sân bay, em ở nơi nào."

Đường Hạo Nam chân trước mới vừa bước vào sân bay, liền thấy được đoạn đường trong sân bay có chút ồn ào, vô số người tụ lại ở nơi đó, giống như đã xảy ra chuyện lớn gì.

Không chút nào suy nghĩ, Đường Hạo Nam bước nhanh qua.

"Nhiễm Nhiễm..." Đẩy đám người này ra, Đường Hạo Nam quả nhiên thấy người đang trốn phía sau kia, xem cô gái nhỏ ra nhỏ xinh đơn bạc lại nhỏ bé và yếu ớt. Giờ này khắc này chính đang lẻ loi một người trốn ở phía sau đám người, có vẻ cô lập lại bất lực.

"Anh Hạo Nam..." Mắt thấy Đường Hạo Nam tới đón chính mình, Hạ Nhất Nhiễm như là con chim non trực tiếp hướng vào trong lòng Đường Hạo Nam nhào tới.

"Phu nhân." Hai nhóm người, cùng lúc hô một tiếng phu nhân, nháy mắt để cho nhân viên an ninh sân bay có chút không hiểu chuyện gì, bọn họ đều là cùng một người sao? Nhưng mà giờ này khắc này nhìn dáng vẻ hai nhóm người giương cung bạt kiếm, cũng không giống như là đồng nhất một lòng. Chẳng qua, một tiếng phu nhân này, ngược trái kêu hô đều nhịp, nghiêm chỉnh huấn luyện.

Chẳng qua nếu cô gái này đã tìm được chỗ dựa của chính mình, bọn hắn những nhân viên an ninh như bọn họ cũng không cần mù quáng tham gia vào, sau khi xác định Hạ Nhất Nhiễm không có gì cần phải trợ giúp nữa, một đám nhân viên an ninh cứ như vậy nhanh chóng tản ra rồi.

Đường Hạo Nam đem Hạ Nhất Nhiễm bảo hộ ở phía sau.

"Hứa Thành, nơi này liền giao cho cậu, tôi mang theo Nhiễm Nhiễm rời đi trước." Sau khi quay đầu dặn dò, Đường Hạo Nam nắm tay Hạ Nhất Nhiễm rời đi. Người phía Đổng Hưng Á nhân muốn đuổi theo, lại bị người của Đường Hạo Nam mang đến ngăn lại.

Vừa mới theo Đường Hạo Nam ngồi lên xe, Hạ Nhất Nhiễm mạnh vươn tay ôm lấy cổ Đường Hạo Nam, chủ động đem môi anh đào tiến đến bên miệng Đường Hạo Nam, có chút vụng về cắn mút, khẩn cấp dùng hành động nói ra nhớ nhung nồng đậm của chính mình giành cho Đường Hạo Nam.

"Anh Hạo Nam... Em cuối cùng trở lại rồi." Hạ Nhất Nhiễm nói mơ hồ không rõ, nhưng mà lời còn chưa nói hết, cũng đã bị Đường Hạo Nam gắt gao ngậm chặt lời lẽ, bất chấp tất cả dây dưa, dục vọng đàn ông cùng tình yêu hòa lẫn cùng một chỗ, lại càng làm hormone dâng cao, Đường Hạo Nam vươn tay ôm lấy eo Hạ Nhất Nhiễm, hận không thể cứ như vậy đem cô hung hăng khảm nhập vào trong xương máu mình.

Răng môi dây dưa, tình dục cùng nhớ nhung, không khí ái muội trong xe tùy ý lan tràn, đến tài xế lái xe đều đã đỏ mặt tía tai. Mãi đến khi Đường Hạo Nam theo bản năng luồn tay vào trong vạt áo Hạ Nhất Nhiễm, cô lúc này mới mạnh giật mình một cái, ý thức được chính mình giờ này khắc này đang cùng Đường Hạo Nam trên xe.

"Anh Hạo Nam." Hạ Nhất Nhiễm mạnh vươn tay đẩy Đường Hạo Nam một cái, cuối cùng mới kéo Đường Hạo Nam từ trong ham muốn tỉnh táo lại. Đường Hạo Nam vẫn lại là không cam lòng đem Hạ Nhất Nhiễm ôm vào trong lòng mình, cố ý để cho cô ngồi ở trên đùi của mình, để cho cực nóng giữa chân mình cọ cọ phía sau Hạ Nhất Nhiễm, mãi đén khi làm Hạ Nhất Nhiễm mặt đỏ tai hồng mới vừa lòng.

Quái vật phía sau còn đang nhảy dựng kêu gào, Hạ Nhất Nhiễm cũng không phải tiểu cô nương chưa hiểu sự đời, tự nhiên biết dị vật phía sau kia là đang biểu thị cái gì.

Vốn dĩ cũng bởi vì tình dục thiêu đốt hồng mặt, lúc này bởi vì thẹn thùng trở nên càng thêm đỏ lên, vành tai cũng đỏ cả lên, nhìn càng đáng yêu làm cho người ta nhịn không được muốn cắn lên nó một cái, nhưng mà trên thực tế, Đường Hạo Nam thật sự cũng làm như vậy, cúi đầu, Đường Hạo Nam trực tiếp cắn lên vành tai Hạ Nhất Nhiễm, không chút kiêng cắn mút.

Hạ Nhất Nhiễm cả người cứng đờ, không thể khống chế từ trong cổ họng khẽ rên một tiếng Mặt càng thêm nóng lên rồi, Hạ Nhất Nhiễm hít sâu một hơi, bỗng nhiên từ chối anh rồi.

Đường Hạo Nam làm sao đồng ý buông tay, lại càng gắt gao giữ chặt eo Hạ Nhất Nhiễm, không cho cô tránh thoát khỏi ôm ấp của anh.

Hạ Nhất Nhiễm vùng vẫy, cả người vô ý thức ma xát trên người Đường Hạo Nam, dục hỏa vốn dĩ còn không hoàn toàn tắt đi, bị Hạ Nhất Nhiễm không ngừng vùng vẫy tích lũy ngày càng cao, từ từ tích lũy đến giới hạn chịu đựng, cuối cùng ầm ầm bạo phát.

Đường Hạo Nam mạnh phát ra một tiếng rên rĩ khó chịu. Sau đó, gắt gao đè Hạ Nhất Nhiễm còn đang tại vùng vẫy thân hình lại, bắt buộc Hạ Nhất Nhiễm ngồi đàng hoàng tại trên chân mình.

"Đừng nhúc nhích! Nếu còn động liền ở trong này làm em." Đường Hạo Nam gương mặt tuấn tú bị dục hỏa hành hạ đã có chút hung dữ. Anh cắn răng uy hiếp Hạ Nhất Nhiễm.

Hạ Nhất Nhiễm thật đúng là bị anh như vậy dọa sững sờ, trong khoảng thời gian ngắn cứng ngắc ở nơi đó, một cử động cũng không dám.

Căn hộ cùng biệt thự của Đường Hạo Nam cách sân bay đều cực kỳ xa, trong lòng ôm Hạ Nhất Nhiễm, Đường Hạo Nam mạnh mẽ giữ vững tâm trạng nhộn nhạo, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ xe, từ nơi này trở về biệt thự nhanh nhất cần nửa giờ, anh căn bản là đợi không được nửa giờ, nếu chờ đợi thêm nữa, anh sợ chính mình sẽ điên mất!

Ngoài cửa sổ xe xẹt qua một khách sạn theo giờ, Đường Hạo Nam vội vàng để cho lái xe dừng xe, lúc Hạ Nhất Nhiễm còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, người cũng đã bị Đường Hạo Nam từ trong xe ôm xuống.

"Em gầy rồi, tiểu yêu tinh." Hạ Nhất Nhiễm bụng dưới đã hơi hơi nhô lên, nhưng mà khoảnh khắc Đường Hạo Nam đem cô ôm vào trong ngực, xác thực cũng không cảm nhận được cơ thể cô biến hóa, bảo bảo còn đang trong quá trình phát triển, thể trọng của cô lại không có biến hóa, không phải gầy là cái gì?

Hạ Nhất Nhiễm vốn không hề tủi thân, nhưng mà nghe được Đường Hạo Nam vừa nói như thế, nháy mắt không thể nhịn được đỏ hốc mắt, từng giọt từng giọt nước mắt theo đáy mắt rơi xuống, cảm giác có chút xấu hổ.

Hạ Nhất Nhiễm dứt khoát gục đầu chôn ở trong ngực Đường Hạo Nam, tùy ý để nước mắt nước mũi đều đã xoa xát trên quần áo Đường Hạo Nam, trốn ở trong lòng Đường Hạo Nam khóc đến trời đất quay cuồng.

Mãi đến khi Đường Hạo Nam mở cửa phòng, đặt cô đến trên giường, Hạ Nhất Nhiễm vẫn còn đang không thể khống chế không ngừng nước mắt.

Đường Hạo Nam vừa muốn đứng dậy, Hạ Nhất Nhiễm mạnh ôm chầm lấy cổ Đường Hạo Nam. "Em khóc lên có phải cực kỳ xấu hay không? Kỳ thật em cũng không muốn khóc, em chưa bao giờ cảm thấy một mình em có cái gì tủi thân, nhưng mà không biết tại sao, lúc anh vừa nói chuyện với em, khoảnh khắc đó em liền rất muốn khóc, rất muốn khóc."

"Không sao hết, muốn khóc liền khóc ra đi, đã có ông xã ở bên cạnh em." Cúi đầu ở trên trán Hạ Nhất Nhiễm nhẹ nhàng hôn xuống một cái, vốn dĩ trước đi vào khách sạn cả người đầy dục hỏa, giờ này khắc này lặng yên tan rả, băng tiêu tuyết tan không dấu vết.

Vươn tay đem chăn đắp lên người Hạ Nhất Nhiễm, Đường Hạo Nam mặt đây dịu dàng.

"Ngủ đi, vừa từ Singapore trở về, nhất định còn bị lệch múi giờ." Vươn tay nhẹ nhàng xuyên qua tóc dài Hạ Nhất Nhiễm, Đường Hạo Nam dùng ngón tay nhẹ nhàng ma xát đỉnh đầu Hạ Nhất Nhiễm, giúp Hạ Nhất Nhiễm mát xa thư giản.

Hạ Nhất Nhiễm cũng thật sự mệt mỏi, vừa mới nằm xuống không lâu liền ngủ say, cảm giác có Đường Hạo Nam canh giữ ở cạnh mình, ngay cả ngủ đều đã trở nên kiên định hơn rồi.

Lúc Đổng Hưng Á nổi giận đùng đùng chạy tới sân bay, Hạ Nhất Nhiễm đã bị Đường Hạo Nam mang đi, không biết tung tích.

Nổi giận đánh vào ót một vệ sĩ, Đổng Hưng Á đã tức giận đến mắt đỏ rực, đem sai lầm của những vệ sĩ ở Singapore không thể canh chừng Hạ Nhất Nhiễm đều đổ hết lên người những vệ sĩ theo anh ta về nước này. Phẫn nộ để cho anh ta không chút nào quan tâm đến hình tượng bản thân chửi ầm lên.

"Các người là một đám phế vật, đến một người phụ nữ đều đã xem chừng không được, tôi cho các người là ăn cứt à." Có chút tức giận giơ di động trong tay lên, lúc anh ta đang định ném trên mặt đất, trong nháy mắt đó, màn hình điện thoại di động mạnh sáng lên, một tin nhắn gửi tới, Đổng Hưng Á dằn lại tính tình mở ra xem, ánh vào rèm mắt, chính là hình ảnh Đường Hạo Nam trong lòng ôm Hạ Nhất Nhiễm đôi bên ánh mắt triều mến đi vào một nhà khách sạn theo giờ.

Bốp một tiếng! Đổng Hưng Á hung hăng ném di động trên mặt đất, vỡ nát tan tành.

Hạ Nhất Nhiễm, em giỏi lắm, ngày đầu tiên vừa trở về đã cho tôi tin tức lớn như vậy! Lấy tiền xử lý giúp em sao? Không có khả năng! Dù sao đến cuối cùng người thân bại danh liệt, bị mắng là dâm phụ, vĩnh viễn đều là phụ nữ, Hạ Nhất Nhiễm, tôi tất phải cho em hiểu rõ chọc giận tôi là có kết cục gì!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status