Vô tự thiên thư

Chương 3: Vận xấu ngập trời (thượng)


Vừa định bước đi, chợt nghe sau lưng có tiếng " sưu", vừa quay đầu lại, chợt phát hiện lão nhân đang đứng ở phía sau: " Ngất, không phải ngươi đã chết rồi sao? Đã vĩnh biệt với ta rồi mà."

" Là như thế này." Lão nhân gãi gãi đầu tóc rối bời: " Ta không phải muốn dây dưa, bỗng nhiên chợt nhớ ta quên nói với ngươi một việc, cho nên trở về nói với ngươi một chút."

" Có chuyện nói mau." Tiểu Khai nói: " Ta sẽ không chậm trễ ngươi đi đâu."

" Kỳ thật ta chỉ muốn nói cho ngươi, hôm nay ngươi vẫn tiếp tục không may mắn, một lát nữa lại dẫm phải phân chó, ngồi xe buýt sẽ bị vu oan sàm sỡ, đi làm sẽ bị cấp trên la mắng, hôm nay gặp phải nhiều chuyện không tốt, qua khỏi ngày sinh nhật hôm nay thì mới gặp nhiều may mắn được."

" Ta kháo.." Tiểu Khai trợn trắng mắt: " Ngươi quay lại nói mấy chuyện này với ta?"

" Đương nhiên không phải." Lão nhân thần bí cười cười: " Còn có chuyện này, ta nghĩ ta cần phải nói cho ngươi hay."

" Ai, việc gì?" Tiểu Khai lập tức phấn khởi tinh thần: " Có phải vừa rồi quên đưa bảo bối cho ta không? Sư phó, hoàng tuyền âm dương tương cách, bảo bối không mang theo được đâu, tất cả đưa cho ta đi, nhiều nhất là từ nay về sau thanh minh mười lăm ta sẽ nhang khói cho ngươi."

Lão nhân cũng không tức giận, chỉ tủm tỉm cười nói: " Ta nói ngươi nghe, kỳ thật một ngàn năm trước Thiên Tuyển Môn chúng ta mặc dù rất mạnh mẽ cường đại, nhưng bây giờ đã sớm rơi xuống, tại tu chân giới, chúng ta chỉ còn là một môn phái rác rưởi, hơn nữa, ta còn phải nói cho ngươi, ta tìm ngươi làm đồ đệ, không phải vì tư chất cao bao nhiêu, mà là những người có chút tư chất đều bị những môn phái khác thu nhận rồi, ta tìm tới tìm lui, chỉ có thể tìm một người không đến nỗi quá tệ mà thôi. Hơn nữa, ngày hôm qua ta mới tính ra được hôm nay là đại hạn của mình, ai, khả năng tiên đoán chiêm tinh bây giờ cũng đã thối lui đến bực này rồi, thật là quá bi ai. Đời này thật sự không còn thời gian nữa, cho nên ta đã không còn biện pháp dạy tâm pháp tu chân của Thiên Tuyển Môn chúng ta cho ngươi nữa, dù sao tâm pháp này cũng đã trở thành rác rưởi, không học thì thôi đi, ân, đồ nhi ngoan, từ nay về sau ngươi đúng là người của tu chân giới, nếu có mấy trăm cừu nhân của môn phái chúng ta đi tìm ngươi báo thù, ngươi đừng có làm cho sư phó hổ thẹn đó nha !"

" Ngươi…" Tiểu Khai rốt cuộc đã nói không ra lời nữa.

" Bất quá ngươi cũng không cần quá sợ hãi.." Lão nhân phi thường thân thiện vỗ bả vai hắn: " Ta cam đoan, quyển sách ta cho ngươi thật là rất kỳ lạ, chỉ có điều hơn ngàn năm nay chưa có ai mở được nó mà thôi, với tư chất của ngươi…hắc hắc !"

Nói xong những lời này, lão nhân cũng đã không còn thấy bóng dáng, Tiểu Khai cảm thấy trong lòng bàn tay nhói đau, lại có thêm một vật, hắn mở ra thì thấy một miếng vải, dĩ nhiên là do lão nhân xé ra, ở trên chỉ viết bốn chữ to: " Cẩn thận sư tỷ."

" Chẳng biết là cái thứ gì nữa." Tiểu Khai vô cùng buồn bực ném miếng vải, ngửa đầu nhìn trời, dùng sức nắm chặt nắm tay, trong lòng lặng lẽ thề: " Hừ hừ, lão thiên gia, còn muốn cho ta không gặp may, ta thật sự không tin, ta giương mắt nhìn dưới đất thì làm sao còn đạp phải phân chó, ta không ngồi xe buýt thì còn ai nói ta sàm sỡ, ta không đi làm việc thì còn có ai…Nga, không được, ta còn phải đi làm."

Đang nghĩ ngợi, chỉ thấy trên bầu trời có một vật gì đó bay xẹt qua, khi bay đến trên đỉnh đầu hắn thì chỉ thấy một bọc đen gì đó rớt xuống " ba" rơi thẳng vào trán hắn, nhất thời, một mùi hôi thối xông vào mũi hắn.

" Ta kháo, là phân chim!" Tiểu Khai dùng sức lau đi phân chim dính trên đầu, rốt cuộc nói không nên lời.

Sau khi Tiểu Khai lau trán sạch sẽ, điện thoại chợt vang lên, từ bên kia truyền đến tiếng rít gào bạo nộ của Cổ Chánh Kinh: " Nghiêm Tiểu Khai ! Nếu hôm nay ngươi dám đến trễ ta sẽ trừ đi tiền thưởng tháng này của ngươi!"

" Trời ạ ! Rõ ràng đây là mượn việc công báo thù riêng a !" Tiểu Khai vừa than thở, vừa cắm đầu chạy tới trạm xe buýt. Chuyện đến nước này, bất chấp lời cảnh báo của lão nhân, đúng giờ mới là quan trọng nhất.

Lúc này đúng là giờ cao điểm lúc đi làm, xe buýt đã đầy nghẹt, Tiểu Khai vừa lên xe đã nghe một mùi phấn son nồng nặc làm cho hắn thiếu chút nữa là không sao hít thở nổi, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng trước mặt mình.

Người phụ nữ này có vòng eo khổng lồ, cái cổ thì phải cỡ đùi hắn, gương mặt quẹt một lớp phấn dày cỡ một cân, thoạt nhìn thật sự cảm thấy rất kinh khủng. Tiểu Khai mới nhìn thoáng qua thì thiếu chút nữa đã ói ra tức khắc, vội vàng cúi đầu, trong lòng cười thầm: " Nếu loại nữ nhân này có tư cách nói ta sàm sỡ, điều này quả thật là mặt trời mọc hướng tây rồi."

Đang nghĩ tới đây, chợt nghe bên lỗ tai có một người ho nhẹ một chút, âm thanh thật là nhu mị, hơn nữa lại có vẻ quen thuộc, trái tim của Tiểu Khai lập tức nhảy " phanh" một cái, liền quay đầu lại thì thấy được Tần Trăn.

Vừa rồi Tần Trăn rõ ràng ở cùng một chỗ với Cổ Chánh Kinh, không biết vì sao Cổ Chánh Kinh đã đến văn phòng mà bây giờ Tần Trăn mới xuất phát, nhưng hắn cũng không hề nghi vấn gì, chỉ vừa thấy bông hoa nổi tiếng này của công ty thì trong lòng hắn đột nhiên đã rối loạn, lập tức nhớ tới thân thể trắng nõn đã nhìn thấy được sau cây tùng, tưởng tượng đến thân thể đó, hắn nhịn không được lại liếc mắt nhìn trộm sang bên cạnh, nào ngờ vừa nhìn lại đã thấy gương mặt Tần Trăn tựa như đang cười, giương mắt nhìn mình, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mập mờ nói không nên lời làm gương mặt Tiểu Khai chợt đỏ hồng lên.

Nhưng lúc này còn chưa có hết, vốn Tần Trăn đại mỹ nữ chưa từng để ý gì đến Tiểu Khai, cư nhiên lại làm ra vẻ vô tình, khẽ nghiêng đầu dùng sức phất nhẹ mái tóc dài làm cho một mùi thơm ngát lan tỏa vào mặt hắn, sau đó lại bay trở về phía trước, cái miệng anh đào nhỏ nhắn hé ra bên tai hắn, thổi nhẹ vào trong tai hắn. Cảm giác rờn rợn kỳ lạ làm cho trái tim Tiểu Khai nhất thời đập nhanh hơn rất nhiều.

Điểm chết người chính là, nương theo trái tim đập điên cuồng, Tiểu Khai vô cùng hoảng sợ phát hiện thân thể của mình bắt đầu có phản ứng.

" Trời ạ! Lão thiên không phải đang muốn đùa ta đó chứ?" Tiểu Khai khóc không ra nước mắt, hương khí của Tần đại mỹ nữ cứ vây quanh bên tai, hắn liều mạng trấn định tâm thần, cố gắng trấn tĩnh, nhưng cho dù cố gắng thế nào thì phản ứng của thân thể cũng càng ngày càng rõ ràng, hắn dùng khóe mắt liếc qua, ánh mắt Tần Trăn vẫn đang nhìn tới, rõ ràng là muốn nhìn xem hắn sẽ làm ra chuyện ngu ngốc thế nào.

Nhưng vấn đề mấu chốt là ở chỗ, Tần Trăn càng làm vậy thì hắn lại càng cảm thấy kích thích, cái loại cảm giác kích thích này dù thế nào cũng không cách áp chế được.

Hắn cũng không chú ý tới, nữ nhân béo ú không lồ đang đứng trước mặt, bởi vì trên xe lúc này có quá nhiều người, theo xe buýt chuyển động, đã cơ hồ cùng hắn kề sát, mà lúc này ánh mắt hắn không dám nhìn Tần Trăn, lại trùng hợp đang nhìn chằm chằm vào mặt bà béo đó. Cho nên gương mặt của bà béo đang sáng lạn đột nhiên hiện ra một đám mây đen, và đám mây đen sắp chuyển qua thành mưa bão.

" Oanh long!" Xe buýt đột ngột dừng phắt lại, Tiểu Khai mất thăng bằng ngã về phía trước, hắn chỉ cảm thấy thân thể của mình chạm vào bà béo đó một chút, sau đó chợt nghe một tiếng " ba" vang lên vô cùng thanh thúy, trên mặt Tiểu Khai nhất thời hiện rõ năm dấu ngón tay.

" Mẹ nó! Tuổi nhỏ vậy không lo đi học cho giỏi, cả món đậu hũ của lão nương mà cũng dám ăn, cha mẹ ngươi không biết làm sao mà dạy dỗ ngươi chứ hả!" Gương mặt phì nộn của bà béo rốt cuộc chuyển thành bão tố, hung hăng tát vào mặt Tiểu Khai một cái, còn nói: " Lão nương chính là một khuê tú, hai mươi tám xuân xanh, chưa từng có người yêu, ngươi cư nhiên dám chiếm tiện nghi của ta? Không có cửa đâu!"

" Ta…ta…" Tiểu Khai đưa tay lên bụm mặt, chỉ cảm thấy mình đầy ủy khuất, lại không biết phải nói với ai, hắn nhìn chung quanh, mọi người trên xe đều dùng ánh mắt đồng tình và hèn mọn nhìn hắn, hắn ấp úng nói: " Các người có thể nghĩ…ta có thể…làm chuyện vô lễ…với bà ta không chứ…ta có giống loại người không có phẩm vị hay không đây chứ?"

" Cậu trẻ, ta hoàn toàn có thể giải thích nỗi khổ của ngươi, ngươi không cần giải thích nữa." Một người trung niên trả lời: " Không dối gạt ngươi, gần đây ta luôn cảm thấy có hứng thú với những người lớn tuổi, ai, những người như chúng ta rất khó tìm được tri âm a…có thể lưu lại điện thoại cho ta không?"

Tiểu Khai trợn mắt, lặng lẽ ôm lấy túi đựng điện thoại: " Không…không cần đâu !"

Khi Tiểu Khai đi ra tới cửa xe, hắn vô cùng bi ai khi nhận ra cuối cùng cũng đã trễ giờ.

Càng bi ai hơn khi hắn nhận ra cả Tần Trăn cũng đi trễ như hắn nhưng vẫn phong tình tiêu sái đi vào, Cổ Chánh Kinh ngay cả phóng hơi cũng chưa từng phóng một cái. Mà khi hắn vừa đi vào, thì đã bị Cổ Chánh Kinh chỉ ngay vào mặt nghênh đón: " Nghiêm Tiểu Khai, ngươi tới trễ !"

" Phải, nhưng cô ta…" Tiểu Khai chỉ chỉ vào bóng lưng ong chập chờn phía trước.

" Cô ta làm sao?" Ánh mắt Cổ Chánh Kinh trừng lên: " Cô ta không có trễ, vừa đúng lúc kịp giờ. Còn ngươi là trễ một chút, dù một chút thì cũng là trễ, ngươi có hiểu chưa?"

" Hiểu được." Tiểu Khai tức giận hạ thấp giọng xuống, trường hợp như vậy đã không còn là lần đầu tiên nữa, ngay từ ngày đầu tiên hắn đi làm, người này vẫn chưa từng bỏ qua cho hắn, bây giờ hắn đã đi làm ba tháng, loại tình cảnh này đã trở thành chuyện thường ngày. Hơn nữa hôm nay mình đã phát hiện ra chuyện tốt của bọn họ, phỏng chừng mình càng dễ bị khi thường thêm gấp bội nữa.

" Tốt lắm. Tiền thưởng tháng này ngươi đừng có hòng lãnh được nữa." Cổ Chánh Kinh chậm rãi nói, thuận tay đem bọc rác rưởi dưới bàn đưa đến trước mặt Tiểu Khai: " Nhạ, mau dọn rác cho ta, ngươi nha, đã đến đây ba tháng mà chuyện gì cũng không làm, bây giờ mau đi làm chuyện tạp vụ này đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status