Vô tự thiên thư

Chương 32: Tú hoa gối đầu (thượng)


Trì Định Nghiêu lập tức thay đổi gương mặt tươi cười đi tới, bồi lễ nói: " Đại sư, tiểu nữ tuổi nhỏ không biết, xin đại sư đừng chấp nhặt với nó, vô luận thế nào, Trì Định Nghiêu ta tuyệt đối tin tưởng đại sư, đương nhiên cả ba vị quý nhân ta cũng tin tưởng hết."

Lời vừa nói xong thì chợt nghe Thập Thất ấp a ấp úng nói: " Lão…lão gia, có chuyện nói với ngài."

" Ngươi nói đi." Trì Định Nghiêu nói: " Quý nhân hôm nay đã mời đến chưa?"

" Đã mời đến." Thập Thất nhìn Tiểu Khai, lại nhìn Trì Định Nghiêu, thấp giọng nói: " Nghiêm Tiểu Khai tiên sinh là một trong những quý nhân mà tôi mời về."

Trì Định Nghiêu rốt cuộc ngây ra.

Thật lâu sau, Trì Định Nghiêu mới hung hăng trừng Thập Thất, nói: " Được rồi…Nghiêm Tiểu Khai, nếu Thập Thất đã mời ngươi về, vậy ngươi cũng vào ngồi đi."

Tiểu Khai cười hắc hắc, kéo Tiểu Trúc tiến vào.

" Cô gái kia là ai? Thoạt nhìn rất được đó." Tiểu Trúc có chút ghen tuông hỏi Tiểu Khai: " Còn lái xe thể thao chở anh đến đây nữa."

" Nga, đó là lái xe của xe taxi." Tiểu Khai nói: " Gần đây thành phố ngày càng phồn vinh, cả xe taxi cũng dùng xe thể thao nữa."

" Hừ hừ, nhưng mà người ta còn đang đứng ở cửa không đi kìa." Tiểu Trúc quay đầu lại nhìn thoáng qua, chiếc xe thể thao đỏ rực vẫn đứng yên ngoài cửa, không hề có ý muốn rời đi.

" Nga…là anh yêu cầu cô ta chờ chở anh về thôi." Tiểu Khai nói: " Lái xe của công ty thái độ phục vụ thật là tốt a."

Vừa nói xong lời này thì cửa xe thể thao đột ngột đập mạnh một tiếng, chiếc xe đã phóng vọt đi.

" Ta kháo, máy tính của ta!" Tiểu Khai qua vài giây mới phản ứng, chạy ra ngoài cửa, nhưng chiếc xe cũng chỉ còn là một chấm đỏ.

" Đây là thái độ phục vụ của lái xe thuê sao?" Tiểu Trúc cười cười trừng hắn liếc mắt, cắn môi nói: " Đợi lát nữa tính sổ với anh."

Trì Định Nghiêu mang theo Chu đại sư, Trương Cửu Linh, Ngộ Minh đi thẳng tới, Tiểu Khai cũng không khách khí vẫn đi theo sát phía sau, đi đến một căn phòng có cửa sắt, Trì Định Nghiêu quay đầu, liếc mắt trừng hắn: " Nghiêm Tiểu Khai, chúng ta có việc đúng đắn muốn làm, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

" Ta là quý nhân của ngươi nha." Tiểu Khai thản nhiên nói: " Ta đương nhiên phải giúp ngươi tiêu tai giải nạn rồi."

Trì Định Nghiêu mấp máy môi vài cái, xem ra là muốn phát tác, bất quá nhìn con gái vẫn đang đứng cạnh Tiểu Khai, cuối cùng thở dài: " Được, ngươi cũng vào đi."

Đây là một căn phòng rất cổ xưa, trong phòng còn mang theo mùi vị ẩm mốc, xem ra đã thật lâu không có mở ra. Trì Định Nghiêu đợi tất cả mọi người đi vào, liền cẩn thận quan sát bên ngoài, sau đó lục lọi trên vách tường một hồi, nhẹ nhàng ấn một cái, trên vách tường nhất thời hiện ra một cái lỗ kín, hắn cẩn thận lấy ra một cái hộp bằng gỗ hồng, đặt lên bàn.

Trương Cửu Linh, Chu đại sư, Ngộ Minh sắc mặt đều kích động lên, hơi thở cũng trở nên trầm trọng.

" Mời chư vị xem đi, nếu nói Trì gia chúng ta có cái gì liên lụy nghiệp báo gì đó, thì là vật này thôi." Trì Định Nghiêu nói: " Đây là một món bảo bối ông nội truyền cho ta."

" Nó tên là gì?" Thanh âm Chu đại sư có chút run rẩy: " Thí chủ phải nên kể lại một chút mới được."

" Ta nhớ rõ khi còn bé ông nội có nói qua, nó gọi à Yêu Hồn Ngọc." Trì Định Nghiêu ráng nhớ lại rồi nói: " Qua nhiều năm như vậy ta đã không còn nhớ rõ chi tiết tỉ mỉ nữa, nhưng lúc ấy ông nội có nói với ta một chuyện xưa, dường như là tổ tiên của ta từng lỡ tay làm bị thương người nào đó, cuối cùng người kia không trị bệnh mà chết, nên khối ngọc này được lưu lại."

" Vậy khối ngọc này có chỗ nào đặc thù?" Trương Cửu Linh vội hỏi.

" Có một chút đặc thù." Trì Định Nghiêu nói: " Khối ngọc này đông ấm hạ mát, đeo vào một năm bốn mùa không bị khí nóng hay lạnh xâm nhập, theo ông nội ta nói, đeo trong người còn có thể ngăn chặn yêu ma, quỷ quái không xâm nhập được."

Ngộ Minh hòa thượng nuốt ngụm nước bọt, tiếp tục hỏi: " Đã như vầy, sao thí chủ không đem nó ra để bên người?"

" Ai, không thể a." Trì Định Nghiêu thở dài: " Năm đó tổ tiên lỡ tay làm người đó bị thương đã là một sai lầm lớn, tự tiện giữ lại bảo vật của người khác lại thêm sai, nếu con cháu đời sau chúng ta lại còn dùng bảo bối của người ta mà sử dụng, vậy thì càng vô sỉ, thẹn với ba chữ người đọc sách a."

Chu đại sư vỗ tay một cái: " Cái này được rồi, khối ngọc này đúng là căn nguyên của nghiệp báo!"

" Thật là…làm sao bây giờ?" Trì Định Nghiêu nói: " Ta nên đem nó hiến cho quốc gia, hay là hủy diệt."

" Cũng không đúng." Trương đạo trưởng thở dài: " Thiên ý tuần hoàn, báo ứng trước mắt, hôm nay bần đạo rút cuộc hiểu được đạo lý của hai câu nói này, thí chủ còn nhớ rõ năm đó lỡ tay đánh thương người nọ có họ gì không?"

" Ta nhớ rõ ông nội nói qua…tựa hồ là họ Trương." Trì Định Nghiêu bỗng nhiên hiểu được, ngẩng đầu kinh ngạc nói: " Chẳng lẽ đạo trưởng ngài là…"

" Đúng là tại hạ." Trương đạo trưởng hai tay đan vào nhau, thật sâu bái một bái, thái độ vô cùng trang nghiêm, ẩn chứa vài phần cảm khái và kích động.

" Ta kháo, chuyện này cũng quá trắng trợn a!" Tiểu Khai nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm: " Chẳng lẽ thật là nhân quả báo ứng?"

" Báo ứng khỉ mốc." Tiểu Quan nói: " Hắn sống mấy trăm năm rồi, đã sớm biết người chết nọ họ Trương, chỉ có điều chuyện Trì gia trước kia đã có người tu chân, bọn họ không dám đến thôi, rơi vào đời này, phương pháp tu chân đã đoạn tuyệt, cho nên bọn họ mới khởi âm mưu đến đây."

Trì Định Nghiêu trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc nói: " Nếu đã là ý trời, vậy hôm nay ta đem khối ngọc này trả lại cho đạo trưởng, thuận tiện thay thế tổ tiên tạ lỗi với đạo trưởng."

" Vô lượng thọ phật." Trương Cửu Linh nói một câu rồi đứng thẳng dậy: " Thương hải tang điền( Ruộng dâu hóa biển xanh), người đã thành không, sự sai lầm năm đó không còn khẩn yếu, bất quá bần đạo biết được khối ngọc này cũng không đơn giản như lời của thí chủ, bên trong nhất định còn có nhiều điều huyền bí, chẳng biết thí chủ có thể có một ít ghi chép của tổ tiên về khối ngọc này không?"

" Ghi chép…ghi chép cái gì?" Trì Định Nghiêu trầm ngâm nói: " Ý của đạo trưởng là khối ngọc này còn có tác dụng gì khác sao?"

" Thí chủ sai rồi, ở trong mắt phàm phu tục tử, đây có lẽ chỉ là một khối ngọc." Trương Cửu Linh mỉm cười nói: " Nhưng trong mắt lão đạo, đây rõ ràng là một pháp bảo tiên gia."

Trì Định Nghiêu nghe được thì trầm ngâm thật lâu, lúc này mới thở ra một hơi: " Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự còn có thần tiên chi đạo?"

Trương đạo trưởng không đáp mà hỏi lại: " Vậy thí chủ có thể có phương pháp đó."

Trì Định Nghiêu ra vẻ quan trọng gật gật đầu: " Đạo trưởng dĩ nhiên là cao nhân, trong lòng ta quả thật có cất giấu vài câu khẩu quyết, nhưng cho tới bây giờ không biết có tác dụng gì, nếu ý trời đã như thế, ta sẽ truyền cho đạo trưởng."

Trương đạo trưởng vừa lòng gật đầu, không nói.

" Làm sao bây giờ?" Tiểu Khai lặng lẽ hỏi: " Mấy yêu quái này diễn xuất không chút sơ hở, nếu không phải ngươi nói cho ta biết, ta cũng nghĩ bọn họ là thần tiên đó."

" Cuối cùng ta cũng đã biết bọn họ làm ra nhiều trò như vậy là vì cái gì rồi." Tiểu Quan nói: " Nguyên lai muốn gạt Trì Định Nghiêu nói ra vài câu khẩu quyết kia, sự thật mấy câu khẩu quyết nọ mới là mấu chốt."

" Chúng ta có thể làm cái gì đây? Trơ mắt nhìn bọn họ lấy khối ngọc này đi hả?" Tiểu Khai nói: " Ai biết sau khi bọn họ lấy được khẩu quyết thì có giết người diệt khẩu hay không?"

" Vậy cướp khối ngọc kia đi." Tiểu Quan khẽ cắn môi: " Ta đếm một…hai..ba, chúng ta cùng động thủ, cướp được lập tức chạy trốn, chuyện tới nước này không thể tính gì thêm nữa."

Trì Định Nghiêu nói: " Đạo trưởng, chúng ta đổi chỗ khác, ta một mình nói khẩu quyết cho ngươi."

Ánh mắt Trương Cửu Linh hơi đổi, nhìn qua ánh mắt hai đồng bạn đang đăm đăm nhìn, miễn cưỡng cười nói: " Không cần đâu, tất cả mọi người đều là người tu đạo, không tham không cầu, không có cái gì cần giữ bí mật cả."

" Tốt lắm." Trì Định Nghiêu nói: " Khẩu quyết là như thế này…"

Tim của Tiểu Khai như muốn nhảy ra ngoài, đang đợi Tiểu Quan hô lên một…hai…ba thì dùng tốc độ nhanh nhất cướp ngọc, nhưng ngay thời khắc mấu chốt này, mọi người đột nhiên cảm giác được dưới chân chấn động, chấn đến ngăn tủ nơi tường cũng lay động không ngừng.

" Chẳng lẽ là động đất?" Tiểu Khai kinh nghi ngẩng đầu lên, liền cảm giác được cả phòng đều chấn động mãnh liệt.

Lúc này đây chấn động càng thêm kịch liệt, Chu đại sư quắc mắt nhảy dựng lên, lớn tiếng nói: " Bên ngoài có người!"

Vừa dứt lời, chợt nghe " ba lạp" một tiếng, cả nóc phòng đổ sụp một khối lớn, may mắn không có đè trúng mọi người, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, ánh sáng sáng rỡ bên ngoài tràn vào, nhất thời nhìn thấy hai người đang uy phong lẫm lẫm đứng ngoài cửa phòng.

Tiểu Khai mới liếc mắt nhìn thì thất thanh kêu lên: " Tư Mã Thính Tuyết!"

Trên nóc phòng đứng hai người, mặc toàn quần áo trắng như tuyết, cao ngạo như cây tùng, một người đúng là Tư Mã Thính Tuyết, mà người còn lại là một lão giả, tóc râu đều bạc trắng, trong tay cầm một thanh trường kiếm chiếu ra quang hoa lóe sáng, ánh mặt trời chiếu rọi, phản xạ chiếu ra vạn đạo kim quang, hai mắt tinh quang lòe lòe chăm chú vào ba người Chu đại sư, lớn tiếng quát: " Yêu ma phương nào, lại dám công nhiên hiện thế, khi dễ Nga My ta không có người sao?"

Ba người Chu đại sư cùng hít một hơi không khí, thất thanh nói: " Phái Nga My?"

" Cũng được." Lão giả kia cất cao giọng nói: " Bản nhân là đại đệ tử phái Nga My Tuyết Mi, ba người các ngươi hôm nay đã gặp được ta, còn có lời gì để nói?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status