Vô tự thiên thư

Chương 50: đêm tham linh mạch (thượng)


" Ách...này.." Tiểu Khai vốn còn muốn hỏi Hoàng Bội, nhưng bị ánh mắt chán ghét và lạnh như băng của nàng, nhất thời liền mất đi hứng thú để hỏi, ngượng ngùng cất quyển sách vào trong lòng ngực.

Cuối cùng người nói chuyện chính là Nga Mi Tuyết Phong, không hề nghi ngờ, trong sáu đại môn phái hôm nay, Nga Mi Tuyết Phong đúng là một vị có khí chất đứng đầu, hắn liền ôm quyền, cất cao giọng nói: " Các vị đạo hữu, chuyện tình hôm nay, ai cũng không ngờ tới, Tụ Linh đại hội không có khả năng hấp thu thiên địa linh khí, cũng không có khả năng thu được pháp bảo, đối với các vị mà nói mặc dù là một tổn thất, nhưng có thể nhìn thấy Vô Tự Thiên Thư yên lặng suốt ngàn năm lần đầu phát uy, coi như việc này không uổng phí, hôm nay Tùng Phong đạo trưởng đã vào trong, tại hạ Nga Mi Tuyết Phong đành xin làm chủ, thỉnh các vị đến Hoàng Sơn biệt viện nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai sẽ lên đường trở về."

Mọi người, ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, cũng không có biện pháp gì, vốn định tìm Tiểu Khai trút giận, nhưng nhìn thấy uy lực của Vô Tự Thiên Thư, rồi lại kiêng kỵ nói không nên lời, hơn nữa mấy đại chưởng môn đều đứng bên cạnh Tiểu Khai, hiển nhiên định ra mặt cho hắn, nếu sáu đại môn phái không có ý kiến, bọn họ đương nhiên cũng không thể ý kiến gì, vì vậy đành tự tản ra.

Mắt thấy mọi người đã đi hết, Tiểu Khai nhìn Tuyết Phong, ấp úng nói: " Tuyết Phong chưởng môn, ta...ta muốn hỏi ông một chuyện."

" Có vấn đề gì, cứ hỏi đi." Tuyết Phong mỉm cười nhìn Tiểu Khai, thần thái cùng động tác tiêu sái xuất trần, thoạt nhìn cơ hồ không có chút khí tức phiền giận.

" Nghe nói...ngài thu Tiểu Trúc làm đệ tử nhập thất phải không?" Tiểu Khai đỏ mặt: " Ta chỉ muốn hỏi một chút, hôm nay sao nàng không có tới."

" Nga, nó quả thật không có tới." Trên mặt Tuyết Phong có chút mất tự nhiên rồi biến mất, mỉm cười nói: " Tiểu Trúc thiên phú cực cao, hôm nay ở trong Nga Mi đang tu luyện tâm pháp nhập môn, vì không muốn quấy rầy đạo tâm của nó, nên ta không đưa nó theo."

" Nga, kia..quan trọng là sự tu luyện của Tiểu Trúc muội muội thôi." Gương mặt Tiểu Khai thất vọng, lại hỏi: " Ta..có thể đến thăm nàng không? Ngài yên tâm, ta sẽ không quấy rầy nàng đâu, ta chỉ cần đứng xa xa nhìn nàng là được rồi."

Hoàng Bội đứng ở sau Tuyết Phong, trong mắt hiện lên một tia khinh miệt, nghĩ thầm: " Người này đã cùng Tiêu Vận ước định cả đời, rồi lại nhớ tới nữ nhân khác, quả nhiên là một tên trêu hoa ghẹo nguyệt thiếu gia, loại nam nhân này, quả nhiên không đúng chút nào, cũng không biết Tiêu Vận vì cái gì mà lại coi trọng hắn."

" Này...có thể không tiện a." Tuyết Phong lộ ra vẻ mặt khó xử: " Ngươi cũng biết, tâm pháp Nga Mi chúng ta, không thể để cho người ngoài xem được..."

" Nga, bỏ đi, a a, bỏ đi." Nguyên nhân bởi vì Tiểu Trúc, Tiểu Khai đối với Tuyết Phong thật ra phi thường khách khí, khoát tay: " Không có việc gì nữa, ta cũng đi nghỉ ngơi đây."

" Từ từ." Tuyết Phong lại gọi Tiểu Khai: " Nếu môn chủ có rảnh, chẳng biết có thể theo giúp ta một chút hay không."

" Đương nhiên có thể." Đối với sư phó của Tiểu Trúc, Tiểu Khai vốn không có ý nghĩ cự tuyệt.

Tiểu Khai đi theo Tuyết Phong một đường đi tới, vô thức vòng qua một khúc quanh, vài khối núi đá thật lớn đã che khuất ánh mắt của người khác. Dọc theo đường đi, Tuyết Phong giảng giải cho Tiểu Khai: " Đây Thiên Đô Ẩn phong, kỳ thật cũng không phải theo lời gọi của mọi người là Thiên Đô Phong, người nhân thế đều biết Hoàng Sơn có ba núi, cao nhất chính là Thiên Đô Phong, lại không biết có một nơi còn cao hơn Thiên Đô Phong, kỳ thật còn có một ngọn núi, chỉ có điều ngọn núi này từ lúc hồng mông hỗn loạn đã bị tiên nhân có đại thần thông bố trí cấm chế, phàm nhân căn bản không thể nhìn thấy. Mà nơi chúng ta đứng bây giờ, chính là nơi mà phàm nhân nhìn không thấy, Thiên Đô Ẩn Phong."

" Nguyên lai như thế." Tiểu Khai gật đầu nói: " Ta còn đang buồn bực, Thiên Đô Phong nói thế nào cũng là danh lam thắng cảnh, làm sao lại không có một du khách nào tới, nguyên lai vốn là nơi mà phàm nhân không thể tới được."

Tuyết Phong mỉm cười gật đầu: " Ngươi không phải phàm nhân, mặc dù vì Nhị Tứ Cửu môn chủ ra đi vội vàng, ngươi không học được tu chân thuật, nhưng ngươi là Thiên Tuyển Môn môn chủ, trong người mang theo Phong Ma khẩu quyết truyền thuyết, ngươi hiển nhiên có thể xem như người đồng đạo tu chân, hơn nữa hôm nay ta xem thấy dị tượng của thiên thư, rõ ràng đã bị ngươi mở ra, có lẽ tu chân giới phi thăng tiên giới mấu chốt sẽ ở trên người ngươi." Hắn nói xong lời này, hai mắt chớp mạnh nhìn Tiểu Khai chằm chằm, muốn tìm thấy gì đó trên mặt Tiểu Khai.

Tiểu Khai đối với lời này vô cùng thông hiểu, cười hắc hắc: " Nếu ta có thể tìm ra bí mật này, ta cam đoan sẽ nói cho ngươi trước."

Tuyết Phong gật gật đầu, bỗng nói: " Môn chủ, vừa rồi ánh mắt ngươi trực nhìn phía dưới vách núi đen, chẳng lẽ ngươi nhìn ra được gì sao?"

" Có một chút." Tiểu Khai nói: " Phía dưới có đầm nước quả thật có chút kỳ quái, chẳng lẽ các ngươi không biết hay sao?"

" Một đầm nước? Màu sắc thế nào?" Tuyết Phong có vẻ kích động: " Ngươi thật sự có thể nhìn thấy?"

" Chẳng lẽ ngươi nhìn không thấy?" Tiểu Khai dùng tay chỉ vào chỗ sâu trong của vách núi: " Ngươi xem nơi đây, bây giờ không có một chút mây mù, rành mạch vô cùng a, một cái đầm màu thiên thanh, còn rất xinh đẹp đó."

Đang nói đến đó, liền thấy bên người gió nhẹ phẩy, một âm thanh nghe như nguyên khí bị đại thương xa xa truyền tới: " A a, Hoàng Sơn Vân Vụ chỗ ta có thể công nhận là một trong những thắng cảnh, ánh mắt môn chủ thật sáng a."

Tiểu Khai quay đầu, nhìn thấy Tùng Phong đạo trưởng đang hoảng hoảng tiêu sái đi tới.

Tùng Phong đạo trưởng quả nhiên công lực thâm hậu, vừa rồi bị luồng sét tinh không đánh trúng phá nát quần áo toàn thân, lúc này chỉ sau một lát, đã khôi phục được không tệ lắm, mái tóc đựng đứng đã mềm mại chải xuống, khuôn mặt đen thui đã rửa sạch, thoạt nhìn bước chân phiêu phiêu, đạo bào phiêu phiêu, lại là một hình dáng tiên phong đạo cốt, chỉ tiếc trong mắt cao thủ như Tuyết Phong nhìn thấy, bước chân còn chút yếu ớt, hiển nhiên còn chưa khôi phục được như ban đầu.

Tiểu Khai có chút khẩn trương: " Đạo trưởng, ngươi đừng đi tới, ngươi cẩn thận một chút, cái..kia..trời phạt.."

" Trời phạt? A a, quả nhiên là trời phạt." Lão đạo tỏ vẻ một hình dáng như tự giễu, lắc đầu cảm thán nói: " Vô Tự Thiên Thư quả nhiên là thiên hạ chí bảo, xem ra trong ngàn năm nay, chúng ta đều đã nhìn lầm rồi a."

" Không phải, ta không phải nói cái đó." Tiểu Khai nuốt ngụm nước bọt, vô thức lui về phía sau hai bước: " Ta là muốn nói, trời phạt...không phải chỉ có một lần thôi, lần trước Cổ quản lý sờ vào thiên thư sau đó đã nếm khổ hai lần."

" A..?" Tùng Phong đạo trưởng nghiêng đầu, còn muốn đi tới phía trước để nghe, nhưng...

" Oanh long!" Một tiếng vang lớn rung trời, lại là một đạo tinh không sét đánh bổ xuống, không sai không trật, ngay giữa cái ót của Tùng Phong đạo trưởng.

" Ta kháo!" Lão đạo sĩ lần này không có bị đánh lún xuống mặt đất, ngược lại bị đánh cho văng lên.

Sau một khắc, lại một bộ dáng đen thui, toàn thân xẹt điện hình tượng lại xuất hiện giữa ban ngày. Mái tóc dựng đứng, râu mép chĩa thẳng lên, còn có bộ đạo bào vừa mới thay mới..đã hoàn toàn rách nát.

" Trời ạ..." Tùng Phong đạo trưởng dùng sức hít vào một hơi, vẻ mặt không biết là khóc hay là cười, nhìn Tiểu Khai rồi lại nhìn Tuyết Phong, rồi lại cúi đầu nhìn chính mình, gió thổi qua, lại một trận mát lạnh, lão chưởng môn đức cao vọng trọng phảng phất như gặp quỷ, lại hú lên quái dị, lại lần nữa hóa thành một luồng bạch quang biến mất nơi khúc quanh.

" Vèo!" Mặc dù là người trầm ổn như Tuyết Phong, rốt cuộc không nhịn được nữa, bật cười ra tiếng.

Hoàn hảo, hoàn hảo, nơi này không có người khác, ở trên núi mọi người chỉ nghe được một tiếng sét đánh, nhưng lại không thấy được hình tượng quang huy của Tùng Phong đạo trưởng, coi như là vạn hạnh trong phần bất hạnh.

Tuyết Phong thoáng bình phục một chút tâm tình, nói: " Môn chủ, tại hạ quả thật không nhìn thấy bên dưới vách đá, theo ta suy đoán, đây là cấm chế thập phần lợi hại, cho nên chúng ta chỉ có thể nhìn thấy mông mông mây mù, còn môn chủ có lẽ bởi vì uy lực của Vô Tự Thiên Thư, cho nên không bị cấm chế này ảnh hưởng, đã như vậy, môn chủ nên giúp ta diễn tả một chút, phía dưới là hoàn cảnh như thế nào."

" Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là một cái đầm nước màu xanh." Tiểu Khai lấy tay vẽ ra: " Nha, hình dáng thế này, nước đầm có điểm kỳ quái, không có chút gợn sóng, những tiên khí này đều chui vào trong đầm nước, nếu không...hay chúng ta đi xuống xem thử?"

Thần sắc Tuyết Phong vui vẻ, bật thốt: " Hay."

Kỳ thật có nói gì cũng vô nghĩa, Tiểu Khai nghĩ muốn đi xem thử, nhưng mình không có phi kiếm, phải nhờ vào lực lượng của Tuyết Phong mới có thể đi xuống, mà Tuyết Phong kỳ thật cũng muốn đi xuống nhìn xem, hắn mặc dù có thể ngự kiếm phi hành, nhưng lại không nhìn thấy được tình huống phía dưới, cho nên hai người có thể nói là ăn nhịp với nhau, vì vậy hợp tác khoái trá.

" Đi lên." Phi kiếm của Tuyết Phong cũng không rộng lớn, nhưng còn hơn Hiểu Lâm và Hoàng Bội, Tiểu Khai vừa đứng lên, mặc dù vẫn chưa có chỗ nắm, nhưng dưới chân tự nhiên truyền đến một lực lượng giữ chặt, để cho thân hình hắn cố định trên phi kiếm, eo lưng thẳng tắp, có thể giống như đang đứng trên mặt đất bằng phẳng.

" Quả nhiên công lực có khác nhau." Tiểu Khai cảm thán, chỉ điểm đường đi cho Tuyết Phong: " Nha, đi bên này, sau đó đi xuống khúc nhô ra, oa, nơi này có một khối đá nhô ra, ngươi phải vòng xuống..."

Tuyết Phong càng bay càng kinh ngạc, vách núi đen này bên dưới là địa phương thần bí nhất của Hoàng Sơn, cũng là địa phương dày đặc linh khí của tu chân giới, nhưng một đường bay xuống, không có mảy may cảm nhận được một chút linh khí, thật sự cổ quái nói không nên lời.

Đáng sợ nhất chính là, Tuyết Phong rõ ràng cảm giác được, mình đã bay vào một trận pháp mình không giải thích được. Trước mắt hắn, nơi nơi là gió tuyết, sét đánh, tia chớp, có đôi khi thậm chí còn có những mỹ nữ trần truồng xẹt qua trước mắt, đều là những ảo tưởng mê hoặc người tu chân, hoàn hảo hắn cũng từng kinh nghiệm qua ngàn vạn gian nan khi tu chân, có thể chính thức làm theo câu nói: " Thái Sơn có đổ trước mắt mà sắc mặt vẫn không đổi." Nghiêm khắc dựa theo chỉ điểm của Tiểu Khai mà phi hành, ở trong mắt hắn xem ra, mỗi con đường Tiểu Khai chỉ điểm, cơ hồ đều là tránh thoát địa phương nguy hiểm, nhưng trong hắn hiểu rõ, chỉ có đi theo chỉ dẫn của Tiểu Khai, mới là đường đi chính xác.

Đương nhiên, để cho hắn không thể giải thích mà lại vô cùng hâm mộ chính là Tiểu Khai lại không hề bị trận pháp ảnh hưởng, ánh mắt Tiểu Khai nhìn thấy gì cũng đều là chân thật hoàn toàn.

Chẳng lẽ quyển thiên thư ngàn năm nay bị người cười nhạo đã thật sự tìm được chân mệnh thiên tử của mình rồi sao?

Rốt cuộc Tiểu Khai dừng lời, thấp giọng nói: " Tới."

Phi kiếm của Tuyết Phong dừng lại, trước mắt nhất thời trở nên sáng sủa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status