Võng du trọng sinh tinh hà

Chương 211: Kết thúc (1)


Lực phá hoại hoành tráng vượt qua Doflamingo rất nhiều, cho dù là người bên Lâm cũng như vậy, lúc này tất cả bọn họ đều há to miệng.

“ không ngờ lão đại mạnh vượt quá tưởng tượng a, trước đó ta còn cho là lão đại đánh ngang với Doflamingo đã là quá mạnh rồi, nhưng hiện tại ta mới biết thì ra là lão đại trước đó còn không dùng ra toàn lực”

“ không sai, ta cũng bị lão đại hù tim muốn nhảy ra ngoài, trước đây còn không có chút khái niệm nào về đại tướng cấp, nhưng hiện tại thì ta biết rồi, bọn hắn đều là quái vật, đều giống như các vị thần trong sách cổ, dơ tay nhấc chân đều có thể hủy thiên diệt địa a”

......

Bàn luận sôi nổi bắt đầu vang lên, mặc dù vậy ánh mắt của tất cả mọi người đều vẫn đang nhìn chăm chú trung tâm nơi va chạm, bọn hắn muốn biết lần này ai hơn một bậc.

Hoặc có thể là cân sức ngang tài, nhất là người bên Lâm, bọn hắn càng hi vọng lão đại chiến thắng, nhưng trong lòng thì quả thật không dám hi vọng quá nhiều.

Dù sao lão đại còn quá trẻ a, trong tổ chức có rất nhiều người còn lớn hơn lão đại mấy tuổi, bởi vậy dù có yêu nghiệt cỡ nào thì bọn họ cũng không cho rằng Lâm vượt qua đại tướng cấp.

Lâm thể hiện ra hắn là đại tướng cấp, thì đã làm cho rất nhiều người ngạc nhiên rồi, nhất là những cán bộ theo Lâm từ vô danh thôn ra.

Trung tâm vụ va chạm, lúc này sương mù đã từ từ tán đi, những người ánh mắt tốt đã có thể loáng thoáng nhìn thấy có hai bóng người đang đứng thẳng.

“ hô...hô...kém chút chịu không nổi, tên này thật là ra tay không chút lưu tình a, thể lực cùng Haki tiêu hao có chút nghiêm trọng rồi”: một bóng người trong đó khóe miệng câu lên nụ cười khổ lẩm bẩm lấy.

Không ai khác ngoài Lâm, hiện tại hắn lúc này, quần áo rách tả tơi, như một tên ăn mày vậy, khóe miệng cũng trào ra một vết máu, chứng tỏ hắn đã bị chút nội thương.

Sắc mặt cũng trắng bệt, cơ bắp toàn thân đang run rẩy vì đau đớn, dù sao siêu phụ tải bộc phát đại chiêu cũng không phải dễ chịu đựng như vậy.

Lần này với tốc độ khôi phục của Lâm thì ít nhất cũng phải cần nghỉ ngơi hai ngày mới được, nhưng rất nhanh hắn gắng gượng đè xuống, mặt điềm nhiên như không.

Mặc dù là trong cơ thể thể lực cùng Haki đã hoàn toàn thấy đáy, dù cho vẫn đang thong thả hồi phục, nhưng nếu tiếp tục xảy ra chiến đấu, thì Lâm thật không kiên trì được bao lâu.

Bởi vậy vì tạo ảo giác cho người khác, là hắn mặc dù có chút chật vật, nhưng sức chiến đấu vẫn còn, nếu không thì Lâm không dám chắc Aokiji cùng Doflamingo có bỏ đá xuống giếng hay không.

Bởi vậy hiện tại cơ thể tế bào đâu đớn hơn cũng phải nhịn, còn lúc này đối diện Lâm, Aokiji người này cũng không tốt đi đâu, kiếm sĩ cùng cấp không phải dễ dàng đón đỡ như vậy.

Lúc này, Aokiji bản thân quần áo cũng bị tàn phá không ra hình thù gì, mặc dù nhờ có Haki vũ trang nên thân thể không bị thương gì, nhưng nội thương cũng có một chút.

Hơn nữa còn kết hợp với nội thương trước đó, làm cho chiến lực của Aokiji bị ảnh hưởng càng lớn hơn rồi, hiện tại hắn có thể phát huy ra bảy thành chiến lực đã rất tốt.

Đây còn là Lâm không có vận dụng Chấn Kiếm, nếu chiêu vừa rồi là Chấn Kiếm thì Aokiji nội thương có lẽ nặng hơn một chút.

Nhưng nếu dùng Chấn Kiếm thì Lâm hiện tại chắc chắn đã vì đau đớn mà hôn mê rồi, dù sao Chấn Kiếm làm cho thân thể phụ tải cao hơn Toái Kiếm nhiều.

Nó tạo ra lực chấn động lên mục tiêu, nhưng trước đó lực chấn động cũng có chút tác động bên chính bản thân người thi triển, bởi vậy Lâm mới không dám dùng ra Chấn Kiếm.

Dù vậy Toái Kiếm thì lực phá hoại hoành tráng hơn Chấn Kiếm nhiều, lần này cả hai đều có chút nội thương.

Xem như ngang tay rồi, nhưng chỉ có Lâm tự mình biết mình, hắn lúc này nếu lại chiến đấu cùng Aokiji, thì không cần bao lâu thì sẽ bị đánh ngã thôi.

“ khụ..khụ, Lâm ngươi rất mạnh, tuổi cũng còn rất trẻ, tương lai càng là tiền đồ vô lượng, gia nhập hải quân a”: Aokiji ho khan cảm khái nói, hắn lúc này càng không từ bỏ ý định mời chào Lâm gia nhập hải quân.

“ cảm ơn đã khen ngợi, nhưng gia nhập hải quân thì miễn đi, như trước đó đã nói, ta không muốn quỳ liếm Thiên Long Nhân”: Lâm vẻ mặt trấn định tự nhiên tiếp thu Aokiji khen ngợi, hắn còn không quên trào phúng hải quân một câu.

Ngược lại lúc này Aokiji cũng không giận, bởi vì Lâm nói sự thật, hắn cũng bất đắc dĩ, trước đó giận, bởi vì hắn cho rằng Lâm tiềm lực lớn, nhưng vẫn chưa đủ tư cách trào phúng hải quân bọn hắn.

Nhưng hiện tại Aokiji đã chân chính xem Lâm cùng một cấp bậc rồi, bởi vậy một câu tráo phúng của Lâm hắn không để trong lòng, tâm thái hết sức tự nhiên.

Cũng may đây là Aokiji a, nếu như Lâm nói như vậy với Akainu, thì tên kia cho dù liều mạng sống cũng muốn tiêu diệt Lâm, lăng nhục hải quân cùng chính phủ thế giới đều phải chết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status