Vọng tưởng cuồng

Chương 38: Lại "bị" tỏ tình



Chuyển ngữ: nhoclubu ***

Đặc điểm nổi bật của thời đại thông tin chính là tốc độ lan truyền của tin tức và lời đồn. Ngày hôm sau La Phi đi làm, bật máy tính lên, chỉ tùy tiện mở một trang web, liền thấy rất nhiều hình ảnh quen thuộc hiện ra.

“Tại hiện trường ra mắt phim mới của Tiêu Phi Phi, bạn trai tin đồn thần bí- người lèo lái tập đoàn nào đó- xuất hiện ủng hộ cô ấy.”

“Bạn trai tin đồn của Tiêu Phi Phi, một tổng giám đốc giàu có, lộ diện úp mở công khai chuyện tình cảm.”

“Doanh nhân họ Trịnh xuất hiện trong buổi ra mắt phim của Tiêu Phi Phi, lớn tiếng ủng hộ bạn gái.”

La Phi cảm thán với trí tưởng tượng phong phú và năng lực gán ghép của giới truyền thông, cứ đeo bám Trịnh Thiên Dã nhưng cô cũng không quên xem kỹ những tấm ảnh này, xác định chỉ chụp trúng cái mặt mốc của Trịnh Thiên Dã, còn bản thân ở bên cạnh anh may mắn tránh được ống kính, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Cô chỉ là một người bình thường, nên không muốn xui xẻo bị lên trang nhất.

Nhưng dễ nhận thấy, cách nghĩ của La Phi đã xem nhẹ sự thật trước mắt, cô chính là bạn gái của boss Trịnh. Đợi đến khi đồng nghiệp trong phòng lục đục đi vào, ai ai cũng mang theo ánh mắt thông cảm để nhìn cô, bỗng nhiên cô mới nhớ tới chuyện này, nhất thời cảm thấy sự việc trở nên hơi nghiêm trọng.

Quả nhiên, đầu tiên là anh chàng Khoai Sọ chạy đến, kêu to: “La Phi, cô xem cô xem, vẫn là người đàn ông bình dân như tôi là đáng tin nhất, nếu cô ở bên cạnh tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bắt cá hai tay…”

Nhưng anh ta còn chưa dứt lời, quản lý liền đuổi anh ta đi. Quản lý là người đàn ông gần 40 tuổi, đuổi Khoai Sọ đi, nhìn thấy La Phi thở dài, liền chân thành an ủi cô: “Đàn ông, nhất là dạng đàn ông như boss Trịnh khó tránh thỉnh thoảng sẽ hái hoa bắt bướm, chỉ cần trái tim anh ta ở chỗ cô là được. Phụ nữ suy nghĩ nhiều quá sẽ chỉ tự làm tổn thương trái tim của mình thôi.”

La Phi cười ha ha: “Cám ơn sếp đã quan tâm.”

Quản lý thấy cô không giống như gặp phải vấn đề lớn gì, lắc đầu, cảm thán rồi đi.

Cả buổi sáng, La Phi cứ thế vượt qua đủ mọi ánh mắt từ đồng tình đến hả hê của người khác. Chỉ có điều, biểu hiện của cô càng làm cho người ngoài nhìn vào cảm thấy kỳ lạ hoang đường, cô lại có thể thản nhiên, bình tĩnh như thường đối diện với những ánh mắt này.

Đến giờ cơm trưa, cô vốn dĩ ngoan ngoãn đợi Trịnh Thiên Dã gọi, không ngờ, hiếm khi anh dùng cơm với khách vào buổi trưa, gọi điện về bảo cô tự ăn cơm một mình, còn đặc biệt dặn cô đừng cảm thấy mất mát.

Mất mát cái quỷ gì! La Phi cũng không biết bản thân trút được bao nhiêu gánh nặng, điên cuồng chạy tới cùng đồng nghiệp xuống nhà ăn.

Cùng ăn cơm toàn là những đồng nghiệp thường ngày có quan hệ tốt, thấy La Phi cùng họ đến nhà ăn ăn cơm, nên họ nghĩ chắc cô và Trịnh Thiên Dã thật sự đã xảy ra vấn đề, lúc nói chuyện sử dụng ngôn từ cũng cẩn thận hơn, cố gắng khiến bầu không khí sinh động hơn.

Khi đang trò chuyện vui vẻ thì trợ lý bộ phận Tiểu Nguyệt Nguyệt ngồi ở đối diện La Phi, vẻ mặt vốn đang phấn khởi, bỗng nhiên lại kích động, mắt sáng lên hạ giọng nói: “Mau nhìn mau nhìn, là Quách đổng.”

La Phi theo bản năng quay đầu nhìn theo ánh mắt cô, quả nhiên nhìn thấy Quách Tử Chính đang cùng vài người ngồi cách đó mấy mét ăn cơm.

Hai tay Tiểu Nguyệt Nguyệt nắm chặt: “La Phi, cô có điều chưa biết, tuy rằng Quách đổng từ nước ngoài về liền giữ chức giám đốc điều hành, nhưng lại không chút kiêu căng, ngày nào cũng cùng với đồng ngiệp trong phòng ăn cơm ở nhà ăn, nhìn thấy mấy đồng nghiệp như tụi mình vậy nè, tuy rằng không nhớ tên, nhưng vẫn chủ động chào hỏi, rất gần gũi với nhân viên. Quan trọng nhất chính là… anh ấy trông rất đẹp trai nha…”

Cô kéo dài giọng nói xong, anh Khoai Sọ bên cạnh chen ngang vào: “Không phải trước kia cô nói boss Trịnh đẹp trai nhất sao?”

“Dạng như boss Trịnh là đẹp trai theo kiểu ngông cuồng- bá đạo- kiêu ngạo- lạnh lùng, còn Quách đổng đẹp trai theo kiểu ôn hòa như ánh mặt trời, hiểu chưa?” Tiểu Nguyệt Nguyệt kích động nói, “Hai thể loại khác nhau hoàn toàn không thể mang ra so sánh, chỉ là bây giờ tôi càng có khuynh hướng đón nhận kiểu đẹp trai như Quách đổng. Cũng không phải anh không thấy bây giờ La Phi thảm bao nhiêu, tin đồn giữa boss Trịnh và cô nữ diễn viên kia đều truyền lên tới trời rồi, giàu có đẹp trai thì có ích gì, vẫn là có nhân phẩm thì tốt hơn.”

Nói xong, cô mới cảm thấy bản thân nói gì đó không ổn, nhanh chóng chữa cháy với La Phi: “Tôi không có ý gì khác đâu, cũng không phải nói cô mê mẽ ngoài và tiền tài của boss Trịnh.”

La Phi mỉm cười gật đầu không hề gì, “Cô nói đúng mà, vẫn là có nhân phẩm tốt hơn.”

Cô vừa dứt lời, đã thấy hai má Tiểu Nguyệt Nguyệt bởi vì xúc động bất ngờ gần như nảy lên, lắp bắp mở miệng: “Quách… Quách đổng.”

La Phi hoài nghi quay đầu lại, hóa ra là không biết Quách Tử Chính đã đứng bên cạnh họ từ khi nào. Anh nhìn La Phi, lại qua loa nhìn lướt qua ba bốn người trong bàn, nhếch miệng cười: “Thấy hình như mọi người tán gẫu rất vui vẻ.”

La Phi mỉm cười với anh: “Quách đổng.”

“Quách đổng, mời ngồi.” Tiểu Nguyệt Nguyệt nhanh chóng đứng lên nhường chỗ.

Quách Tử Chính khoát tay: “Mọi người cứ tiếp tục đi, tôi ăn xong rồi, chỉ đến đây chào hỏi thôi.” Nói xong, dường như lại thuận miệng nói, “Tiểu Phi, nếu em ăn cơm xong không có chuyện gì thì đến phòng làm việc của anh một chuyến, được không?”

Tuy La Phi không biết anh tìm cô có chuyện gì, nhưng nghĩ đến ngày đó Trịnh Thiên Dã ra tay đánh anh, đến giờ trên mặt còn vết xanh tím lờ mờ, trong lòng liền có chút áy náy, về tình về lý cũng muốn thay mặt Trịnh Thiên Dã xin lỗi anh, nên cô liền gật đầu.

Đợi Quách Tử Chính đi khỏi, Tiểu Nguyệt Nguyệt kích động chộp lấy tay của La Phi: “Cô quen Quách đổng à.” Nói xong, bỗng nhiên bừng tỉnh, gật đầu, “Cũng đúng, nghe nói Quách đổng là em trai của boss Trịnh, đương nhiên phải quen biết cô rồi. Nhưng sao anh ấy không gọi cô là chị dâu, mà lại gọi là Tiểu Phi nhỉ.”

Anh Khoai Sọ liếc cô một cái: “La Phi còn chưa kết hôn với boss Trịnh, sao phải gọi là chị dâu.”

“Cũng đúng.” Tiểu Nguyệt Nguyệt gật gù tỏ vẻ đã hiểu.

Phòng làm việc của Quách Tử Chính ở tầng 17, lúc La Phi đến, vì vẫn chưa hết thời gian nghỉ trưa, nên khu làm việc không có người. Chỉ còn rải rác vài người, tuy rằng biết cô, nhưng vì quan hệ giữa Quách Tử Chính và Trịnh Thiên Dã, nên cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên gì.

La Phi gõ cửa phòng Quách Tử Chính, sau khi nhận được hồi đáp, cô đẩy cửa đi vào. Quách Tử Chính ngồi đối diện màn hình máy tính xem gì đó, lúc La Phi vào, liền cười nói: “Anh biết gọi em đến phòng anh là có chút đột ngột, nhưng anh thật sự không tìm được thời gian nào khác để có thể nói chuyện một mình với em, vất vả lắm mới biết trưa nay boss Trịnh không có ở đây, nên mới…”

La Phi ngồi xuống đối diện anh: “Học trưởng, anh khách sáo quá, em có hơi ngại đó. Mấy ngày trước, Trịnh Thiên Dã đối xử với anh như vậy, thật sự áy náy quá, em thay anh ấy nói một tiếng xin lỗi với anh.”

“Thay anh ta?” Quách Tử Chính nhíu mày, lại chuyển chủ đề, “Tiểu Phi, hôm nay anh xem tin tức, Trịnh Thiên Dã anh ta…”

“Chuyện không phải vậy đâu, là truyền thông viết bậy thôi.” La Phi vội vàng giải thích, “Hôm qua em có ở bên cạnh anh ấy, anh ấy chỉ cùng đi xem phim với em thôi, cũng không phải đến buổi ra mắt phim của Tiêu Phi Phi để ủng hộ cô ấy.”

“Là vậy à?” Biểu hiện trên mặt Quách Tử Chính không rõ mang ý gì, “Tiểu Phi, anh không biết em có nỗi khổ gì mà phải nói giúp anh ta như vậy? Nhưng anh nhìn ra được, em không thương anh ta.”

La Phi bỗng nhiên mở to mắt, cảm giác bị người khác vạch trần thật sự khiến cô có chút xấu hổ.

“Anh nói đúng phải không?” Quách Tử Chính nói tiếp.

“Học trưởng, anh đừng đoán mò mà, tóm lại, hiện giờ em và Trịnh Thiên Dã đang quen nhau là chuyện ai ai cũng biết, ngày cả ba anh ấy hay mẹ anh cũng biết điều này.” La Phi bất đắc dĩ nói.

“La Phi.” Quách Tử Chính nghiêm mặt, rời khỏi bàn làm việc đi đến ngồi xổm xuống trước mặt cô, “Mấy năm nay anh luôn cảm thấy hối hận vì sự khích động lúc đó, nếu năm đó anh không ra nước ngoài mà ở lại trong nước, hiện giờ người ở bên nhau nói không chừng chính là hai chúng ta.”

Tim La Phi đột nhiên đập nhanh hơn, cô đã biết tiếp theo anh sẽ nói gì. Không phải cô chưa từng được người khác tỏ tình, nhưng Quách Tử Chính vẫn là có chút khác biệt so với những người khác.

Quả nhiên, Quách Tử Chính bỗng kéo tay cô: “Nếu hiện tại em ở bên cạnh người khác thì anh sẽ chôn chặt những lời này tận sâu đáy lòng, thật lòng chúc phúc cho em. Nhưng em lại với Trịnh Thiên Dã, anh không thể trơ mắt nhìn em nhảy xuống hố lửa mà không chút động lòng. Anh ta không có khả năng mang lại hạnh phúc cho em đâu. Tiểu Phi, rời khỏi anh ra đi, anh không muốn nhìn thấy em buồn.”

“Anh điên rồi sao?” La Phi bỏ tay anh ra, từ ghế đứng phắt dậy, “Nói thế nào thì anh ấy cũng là anh trai anh.”

Quách Tử Chính đứng lên, cười khổ: “Trước giờ anh ta chưa từng xem anh là em trai.”

Nếu là trước kia, La Phi không xác định được bản thân có động lòng với những lời thổ lộ của Quách Tử Chính hay không, nhưng bây giờ, toàn bộ những thứ không xác định đều biến thành xác định.

Bởi vì quan hệ giữa Quách Tử Chính và Trịnh Thiên Dã, nên cô và Quách Tử Chính không có khả năng.

La Phi biểu hiện thẳng thắn: “Học trưởng, em rất cám ơn sự quan tâm anh dành cho em, nhưng hiện tại em sẽ không chia tay với Trịnh Thiên Dã, cho dù sau này em và anh ấy có chia tay đi chăng nữa thì em cũng không thể ở bên cạnh anh. Anh không thấy ngại, nhưng em thấy ngại.”

“Tiểu Phi…”

“Học trưởng, anh đừng nói thêm gì nữa, thật lòng cám ơn anh, nhưng quả thật là em rất tốt.”

Bên này, La Phi và Quách Tử Chính đang ở trong phòng làm việc của anh, người tỏ tình người cự tuyệt, bên kia Trịnh Thiên Dã đã xã giao với khách hàng xong, trở về công ty.

Anh không về phòng làm việc của mình trước mà đến bộ phận của La Phi. Lúc trưa ăn cơm ở nhà hàng bên ngoài, anh cảm thấy hương vị bánh dứa ở đây không tồi, liền đặc biệt dặn phục vụ gói một phần mang về cho La Phi.

Sếp lớn đến, mấy nhân viên vốn đang bàn tán sôi nổi đầu đề giải trí hôm nay nhất thời im bặt như ve sầu mùa đông, khúm núm chào hỏi anh.

Boss Trịnh ngông cuồng- bá đạo- kiêu ngạo- lạnh lùng, thờ ơ ừ vài tiếng, nhìn thấy La Phi không có trong văn phòng, liền thuận miệng hỏi Tiểu Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh: “La Phi đâu rồi?”

“Cô ấy… Quách đổng gọi cô ấy đến phòng làm việc rồi ạ.”

“Gì?” Trịnh Thiên Dã sững sờ một lát mới hoàn hồn, “Quách Tử Chính à?”

Tiểu Nguyệt Nguyệt gật đầu liên tục.

Lấy được đáp án chính xác, trên mặt Trịnh Thiên Dã bỗng nhiên hiện lên vẻ tức giận, vung tay ném món bánh lên trên bàn La Phi ở xa kia, xoay người đi nhanh lên tầng 17.

Anh không thèm chờ thang máy, chỉ hai tầng thôi mà, nên trực tiếp chạy thẳng lên bằng thang bộ.

La Phi từ trong phòng làm việc của Quách Tử Chính đi ra, liền thấy Trịnh Thiên Dã thở hồng hồng chạy đến, không quan tâm đến ánh mắt của người ngoài, một tay kéo tay cô: “Em tới đây làm gì?”

Thấy bên cạnh có rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ nhìn qua, La Phi vội vàng thấp giọng nói: “Quách đổng tìm em nói chuyện công việc ấy mà.”

“Thằng đó có chuyện công việc gì phải bàn bạc với em chứ?!”

Quách Tử Chính từ bên trong mở cửa đi ra, tỉnh bơ nhìn thấy tư thế này, thản nhiên lên tiếng: “Hạng mục cải tạo nông thôn thành khu dân cư, tôi đang làm thiết kế chính nên cần đồng nghiệp trong bộ phận vẽ bản vẽ hỗ trợ.”

“Bộ phận vẽ bản thiết kế nhiều người như vậy, sao cậu phải tìm cô ấy? Lại không nói một tiếng với quản lý.” Trịnh Thiên Dã giận dữ nói.

“Tôi vừa mới đến công ty, chỉ quen biết mỗi La Phi, đương nhiên phải trực tiếp tìm cô ấy trước rồi, huống hồ còn chưa chính thức khởi động hạng mục mà, tự nhiên sẽ chưa thông qua trình tự chính thức.”

Trịnh Thiên Dã lạnh lùng nhìn Quách Tử Chính, lại cúi đầu nhìn về phía La Phi đang sợ tới nỗi mặt mày trắng bệch, thoáng khống chế chút cảm xúc, chỉ lạnh giọng nói với Quách Tử Chính: “Tôi là người chịu trách nhiệm tổng thể hạng mục cải tạo nông thôn thành khu dân cư, còn cậu chỉ lo thiết kế, nên phải cùng tôi bàn bạc, hy vọng cậu hiểu điểm này.”

Quách Tử Chính mỉm cười vui vẻ: “Đương nhiên tôi hiểu, thưa tổng giám đốc Trịnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status