Vũ cực thiên hạ

Chương 1622: Áp chế Hạo Nguyệt


Chương 1622: Áp chế Hạo Nguyệt

Nhìn thấy lão giả áo choàng đen và nam tử áo xanh thì nội tâm của Lâm Minh trong sinh ra cảm giác đối phương xuất hiện vào lúc này, không phải nhắm vào vòng cổ Thiên Lý Liên Tâm mà tới, mà sợ rằng tới vì bản thân của hắn.

Hắn bất động thanh sắc, yên lặng nhìn qua nam tử áo xanh giống như tú tài phàm nhân này, cũng quan sát lão giả áo choàng đen này.

- Chưởng quầy, ta vừa rồi nghe nói vòng cổ này bán ba ngàn vạn đúng không? Ta nhiều thêm một ngàn vạn, bán cho ta chứ?

Hạo Nguyệt quận vương trong khi nói chuyện thì đưa mắt nhìn qua nữ tử nổi bật bên cạnh.

- Tinh sư muội, sắp tới sinh nhật của ngươi rồi, vòng cổ này xem như lễ vật tặng sư muội, ngươi mang lên sau này chắc chắn sẽ rất hấp dẫn a.

Hạo Nguyệt quận vương nhìn qua nữ tử thân hình có lồi có lỗm, vô cùng xinh đẹp.

Nghe được Hạo Nguyệt quận vương tặng lễ vật cho mình, trong nội tâm nàng trì trệ, khó tin tưởng đây là thật, nàng vốn thích Hạo Nguyệt quận vương, nhưng mà Hạo Nguyệt quận vương trong tông môn quá xuất chúng, Hạo Nguyệt quận vương cũng chưa từng tặng lễ vật cho nàng bao giờ cả.

- Thậc?

Tinh sư muội này sắc mặt vô cùng mừng rỡ và khiếp sợ.

- Tự nhiên là thật.

Hạo Nguyệt quận vương nhẹ nhàng sờ sờ đôi má nữ tử này, tiếp theo hắn nhìn qua Lâm Minh, khóe miệng xuất hiện nụ cười nghiền ngẫm.

Hắn tự nhiên không phải vừa ý vòng cổ này, hắn chỉ đang thăm dò Lâm Minh.

Hắn muốn thử dò xét tính cách của Lâm Minh và thân gia của Lâm Minh.

Nếu như sau lưng Lâm Minh có sư phụ là chân thần, mà không phải Thiên Tôn thì bao nhiêu điểm tích lũy đối với Lâm Minh mà nói đều là mưa bụi. Tuy Hạo Nguyệt quận vương xem ra, Lâm Minh có sư phụ Chân Thần khả năng cực thấp. Nhưng mà hắn phải phòng bị một chút, Chân Thần tuyệt đối không phải hắn đắc tội nổi.

Lâm Minh khẽ nhíu mày, không nói gì, tên chưởng quầy bán vòng cổ thì sững sờ. Hắn bán ra thương phẩm nào cũng có lợi, nếu như giá sau cao hơn giá trước, chỗ tốt của hắn sẽ nhiều hơn, đương nhiên hắn hy vọng bán vòng cổ giá cao cho Hạo Nguyệt quận vương.

Mà lúc này Tinh sư muội cũng dùng ánh mắt thị uy nhìn qua Tiểu Ma Tiên, dường như đang biểu hiện sự ưu việt của mình với Tiểu Ma Tiên.

Tiểu Ma Tiên chỉ cười lạnh một tiếng, nàng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn qua Hạo Nguyệt quận vương và Tinh sư muội kia. Không hề cố kỵ nói ra:

- Dùng hơn một ngàn vạn tranh giành cái này. Có ý tứ sao? Một kẻ ỷ vào thế lực sau lưng của mình đi tuyên dương mình nhiều tiền, sợ người khác không biết mình là đồ tâm thần ngu xuẩn à?

Tiểu Ma Tiên tự nhiên không biết lão giả áo đen cùng Hạo Nguyệt quận vương đang nhắm vào Lâm Minh, nàng trực tiếp xem tên này là nhị thế tổ ngu xuẩn não tàn.

Câu này khiến sắc mặt Hạo Nguyệt quận vương trầm xuống, nghe Tiểu Ma Tiên nói lời này hắn không có cảm giác tiếp tục nâng giá.

Tiểu Ma Tiên nhìn qua Lâm Minh. Không sao cả nói ra:

- Lâm ca. Hắn muốn tranh giành thì cho hắn, ta cũng không có hứng thú với cái vỏng cổ này, người ta bán ba ngàn vạn còn không ngại đắt. Hắn còn tăng thêm một ngàn vạn, đúng là ngu xuẩn.

Tiểu Ma Tiên nhãn lực rất tốt, hắn nhìn thấy quần áo của Hạo Nguyệt quận vương đang mặc và đánh giá đám người chung quanh, những kẻ này là người của thế lực lớn, bản thân còn ưa thích tranh giành khí phách, những kẻ theo chân tên này cũng chẳng phải thứ gì tốt.

Tuy Lâm Minh thân gia phong phú, muốn tranh giành "Thiên Lý Liên Tâm" này sẽ làm được, nhưng mà trên đầu chữ tài có dao, đương nhiên không không thể tiêu xài hoang phí đi so ai nhiều tiền với người này, làm vậy quá ngu xuẩn.

Cho nên Tiểu Ma Tiên mới cố ý nói ra lời này, trấn an Lâm Minh, bảo Lâm Minh buông tha đi.

Lâm Minh tự nhiên biết rõ ý tứ của Tiểu Ma Tiên , hắn mỉm cười, nói ra:

- Ta mua vỏng cổ này thì không thể cho kẻ khác cướp đi, huống chi vòng cổ này hữu dụng với chúng ta.

- Lâm ca, ngươi như thế nào...

Tiểu Ma Tiên ngẩn ngơ, trong ấn tượng của nàng, Lâm Minh không phải người không lý trí như vậy, trên đường đi bị chó cắn một cái, cũng không thể cắn nhau với nó a.

- Không có sao.

Lâm Minh khoát khoát tay.

Nghe được Lâm Minh nói như vậy, Hạo Nguyệt quận vương lộ ra vài phần ngoài ý muốn, hắn vốn tưởng rằng Lâm Minh sẽ mượn thang của Tiểu Ma Tiên mà buông tha "Thiên Lý Liên Tâm", lại không nghĩ Lâm Minh nói ra lời này.

- Có ý tứ, nếu ngươi có hứng thú, ta đây tranh với ngươi một chút, ta lại ra thêm một ngàn vạn, năm ngàn vạn, ngươi thì sao?

Hạo Nguyệt quận vương khiêu khích nhìn qua Lâm Minh.

Lâm Minh chỉ là cười nhạt một tiếng, hắn nhìn qua chưởng quầy béo.

Lúc này chưởng quầy béo đổ mồ hôi hưng phấn, cũng bởi vì sợ hãi.

Hắn chỉ dựa vào điểm tích lũy và đan dược miễn cưỡng đột phá Thần Quân, cuộc đời này không có gì khác là làm quản gia, hắn biết rõ người có thể bước vào sảnh khách quý này đều xuất thân phi phàm, hơn nữa hắn có thể cảm giác ra Lâm Minh trước mặt tuy quần áo bình thường, nhưng tuyệt không phải hạng người bình thường.

Đây là lưỡng long tranh chấp, hắn không dám đắc tội với ai, nhưng mà hắn lại muốn đạt được nhiều chỗ tốt hơn, hắn muốn bán được giá cao.

Nhìn qua Lâm Minh, chưởng quầy béo mỉm cười, hắn khô khốc nói ra:

- Người xem, vị khách quan này ra giá năm ngàn vạn, ngài có ý định...

- Ý định cái gì?

Lâm Minh chỉ hỏi một câu, hắn chỉa chỉa ngọc giảm điểm tích lũy trong tay tên chưởng quầy béo, nói ra:

- Có một chuyện các ngươi đã lầm, ta vừa rồi xuất ra ba ngàn vạn điểm tích lũy, ngươi đã nhận lấy, giao dịch đã hoàn thành, vỏng cổ này là của ta, ta muốn bán cũng là quyền của ta.

Lâm Minh nói câu này cầm lấy một cái ngọc giản tùy ý đặt lên bàn, ngọc giản này là nữ tử phục vụ đưa cho Lâm Minh, là "Những điều cần biết khi giao dịch" .

Tổng cộng có hơn mười quy củ, nhìn qua đều là nói nhảm, nhưng mà hiện tại lại phi thường hữu dụng.

Nó chính là quy tắc phải tuân thủ ở đây.

Trong đó có: mua bán tự nguyện, giao dịch công bằng, không thể ép mua ép bán các loại. Trong đó có một câu: một khi giao dịch thì không thể đổi ý.

Mà Lâm Minh vừa rồi đã hoàn thành giao dịch với tên chưởng quầy.

Lâm Minh không hoang mang cầm trận bàn ra, thời điểm tên chưởng quầy không kịp phản ứng Lâm Minh muốn làm gì, Lâm Minh đã dùng trận bàn này ghi chép lại cảnh tên chưởng quầy cầm ngọc giảm ba ngàn vạn. - Ngươi...

Chưởng quầy thân thể chấn động, nhất thời không biết nên làm cái gì cho phải.

Hạo Nguyệt quận vương nhướng mày.

- Vậy tính toán là giao dịch xong sao? Tuy ngươi đã giao điểm tích lũy, nhưng mà chưa cầm vỏng cổ trong tay, giao dịch này cũng chỉ hoàn thành một nửa a?

- Vậy sao?

Thời điểm này Lâm Minh không chút hoang mang xuất ra hai cái Truyền Âm Phù, hắn nhìn qua Hạo Nguyệt quận vương cùng Hoắc Dật Lưu, khóe miệng nhếch lên.

- Hai vị nhằm vào ta như vậy, nên sớm biết thân phận của ta a? Vậy cũng phải biết ta ở trong Thần Văn Sư công hội liên hệ mấy trưởng lão không có vấn đề gì, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ quyết định chuyện này thế nào?

Cường long không áp rắn rít địa phương, Lâm Minh ở trong Thần Văn Sư công hội xem như có nhân mạch, Tiết lão đầu cùng Tô lão đầu nhìn qua thì bộ dáng đùa cợt không đứng đắn, kỳ thật hai người bọn họ đều là trưởng lão Thần Văn Sư công hội hàng thật giá thật.

Tiết lão đầu bình thường muốn chiếm tiện nghi của Lâm Minh, nhưng nếu như trước mặt người ngoài hắn cũng tuyệt đối bao che khuyết điểm, ngay cả địa bàn của mình còn bị khi dễ, làm gì có đạo lý như vậy.

Sắc mặt Hạo Nguyệt quận vương lập tức khó coi vài phần, đương nhiên hắn biết năng lực của Lâm Minh, hắn là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Thần Văn Sư công hội đấy.

Một người có thể chế tác Niết Bàn Thiên Kiếp Hỏa Phù há có thể không được xem trọng?

- Phía sau "Những chuyện cần biết khi giao dịch" có ghi, người cưỡng ép làm trái quy tắc giao dịch, cho dù là người bán hàng hay người mua đều bị tước đoạt tư cách giao dịch, ta không biết các ngươi là người nào, xuất thân thế lực gì, nhưng mà ở Thần Văn Thành thì phải tuân thủ quy củ của Thần Văn Sư công hội. Nếu như các ngươi cố ý làm trái, như vậy dựa theo quy củ ta có thể mời các ngươi ra khỏi thành.

Lâm Minh nói lời này rất chậm chạp, nhưng mà ngữ khí mang theo hương vị không thể làm trái, làm cho Hạo Nguyệt quận vương căn bản không thể phản bác được.

Mà chưởng quỹ kia mặt đổ mồ hôi, cũng không có đi lau, nếu như Lâm Minh nói ra thì, nói không chừng hắn sẽ bị mời ra khỏi Thần Văn Thành, đến lúc đó chủ nhân trách tội xuống hắn không đám đương nổi.

- Có ý tứ! Thật là có ý tứ!

Đã biết rõ giao phong lần đầu với Lâm Minh thất bại, âm trầm trên mặt Hạo Nguyệt quận vương cũng rút đi, hắn khôi phục nụ cười tự tin.

- Ta đúng là xem nhẹ ngươi.

Tuy đây là một chuyện nhỏ, thủ pháp của Lâm Minh cũng không xem là cao minh, nhưng đây là Hạo Nguyệt quận vương âm thầm lưu tâm về Lâm Minh, trước đó Hạo Nguyệt quận vương cũng cầm ngọc giảm "Những điều cần biết khi giao dịch", nhưng hắn cảm giác chỉ là nói nhảm, căn bản cũng không có nhìn kỹ.

Không có nghĩ tới lúc này một cái ngọc giản chuyên nói nhảm lại biến thành nguyên nhân thất bại của hắn.

Nói cho cùng Lâm Minh cẩn thận hơn hắn, loại người này thám hiểm trong bí cảnh thường thường có thể lợi dụng cảnh vật chung quanh bố cục giết địch.

Tiểu Ma Tiên cũng không nghĩ tới Lâm Minh bày ra chiêu này, nàng nhếch miệng cười cười, lộ ra răng mèo lóng lánh, nàng vốn là nữ hài tâm cao khí ngạo, tự nhiên không thích bị một nữ nhân bình hoa áp chế, nàng ta tính toán là rễ hành gì.

Nàng cười đắc ý, nói ra:

- Lại nói, nếu như các ngươi ra ba ức, bổn cô nương sẽ cân nhắc bán cho các ngươi.

Lời này của Tiểu Ma Tiên tự nhiên cố ý nói chọc giận.

- Ba ức... Hắc hắc.

Hạo Nguyệt quận vương cười âm trầm, hắn cũng không thật sự cần "Thiên Lý Liên Tâm" này, đương nhiên không có khả năng không công đưa tặng Lâm Minh ba ức rồi.

- Các ngươi dường như rất thiếu tiền a?

Hạo Nguyệt quận vương ý vị thâm trường nhìn qua Tiểu Ma Tiên, từ biểu hiện Tiểu Ma Tiên sợ hãi Lâm Minh thật sự ra giá cạnh tranh với hắn, hắn đoán ra Lâm Minh hiện tại kinh tế không tốt lắm.

Đúng vào lúc này Hoắc Dật Lưu cũng dùng chân nguyên truyền âm cho Hạo Nguyệt quận vương.

Hạo Nguyệt quận vương nội tâm khẽ động, khóe miệng tươi cười.

- Thì ra là thế, ngươi muốn mua long tộc khế ước sao?

- Thật sự là trùng hợp, ta lần này xem trọng thứ tốt cũng chính là long tộc khế ước, ‘ Thiên Lý Liên Tâm ’ này là hàng thật giá thật, ngươi chiếm ưu thế quy tắc nên thắng ta, mà long tộc khế ước này là đấu giá công bằng, ta muốn nhìn ngươi dùng cái gì cạnh tranh với ta.

Hoắc Dật Lưu ngay từ đầu đã dùng cảm giác nhìn trộm Lâm Minh, tự nhiên biết rõ Lâm Minh muốn mua Ngọc Long Giác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status