Vũ cực thiên hạ

Chương 264: Trương Ngạn Triệu chi Huyết Lãng Đao


- Thiên phú Lâm Minh thậm chí còn khoa trương hơn so với Thiên Vũ miêu tả, cho dù đặt hắn ở Thần Hoàng đảo cũng là đỉnh cao, một thiên tài như vậy đừng nói là ta đặc biệt đi một chuyến, cho dù là trưởng lão tự mình đi một chuyến đều đáng giá.

Mục Thanh Hồng nghĩ như vậy, tâm tình rất không tệ, một chuyến hành trình tới Thất Huyền cốc này, cho dù... Mục đích khác không đạt tới, chỉ là kiến thức đến thiên phú của Lâm Minh cũng đáng.

- Nếu bên Nam Hải không đến mức đánh... Đợi một trăm năm, thậm chí hai trăm năm sau, Lâm Minh trưởng thành có lẽ sẽ trở thành nhân vật ảnh hưởng hết sức quan trọng tới thế cục phương nam...

Nghĩ đến thế cục Nam Thiên Vực, Mục Thanh Hồng lại lo lắng, thế cục Nam Hải, trực tiếp ảnh hưởng đến vận mệnh Thần Hoàng đảo... Trên lôi đài trận đấu tiếp tục tiến hành, liên tục mấy trận đều không có gì nhân vật trọng yếu, đương nhiên đây cũng chỉ là tương đối mà nói, người có thể đi tới đây, ít nhất cũng hơn chứ không kém Bích Đình Hoa.

Sau ba trận đấu, Trương Ngạn Triệu lên sân khấu, đối thủ của hắn là đệ tử Kiếm tông Lưu Nham.

Lưu Nham cũng không phải hạng người vô danh, ở trên một lần tổng tông hội võ hắn xếp hạng trước hai mươi, thứ tự gần với Trương Ngạn Triệu.

Đã trải qua chuyện Lâm Minh, không còn có một đệ tử Thất Huyền cốc dám khinh thường võ giả bên ngoài Thất Huyền cốc, huống chi, Trương Ngạn Triệu bị ván bài sắp xếp vào trong bảng danh sách tranh thứ nhất, tỷ lệ cược một bồi thường ba mươi lăm.

Lưu Nham đồng dạng bị xếp vào bảng danh sách này, tỷ lệ cược xấp xỉ với Trương Ngạn Triệu.

Đa số người đều cho rằng đây là một trận thế lực so tay nghề ngang nhau, nhưng mà trận đấu diễn ra không như mọi người dự đoán...

Ngay từ đầu, Trương Ngạn Triệu với Lưu Nham đánh khó phân thắng bại, chẳng phân biệt được sàn sàn như nhau.

Nhưng mà qua đi hai mươi chiêu, Trương Ngạn Triệu đột nhiên lấy ra một thanh bảo đao dài bốn xích toàn thân màu máu từ trong Tu Di giới, xuất ra một bộ võ kỹ khí thế hùng hồn, mọi người chỉ cảm thấy trong lúc nhất thời huyết lãng ngập trời, sát khí bốn phía. Kết quả trong nháy mắt, Lưu Nham liền bại, hơn nữa bị thương.

Người xem đều xem choáng váng, Trương Ngạn Triệu này luôn luôn che giấu thực lực? Đao kia là đao gì? Thấy thế nào đều không giống như là bảo khí bình thường a, ba mươi sáu nước cùng mười sáu gia tộc tu võ khi nào thì trở nên mạnh mẽ như vậy, lại xuất liên tục hai đối thủ đủ để xếp vào mười hạng đầu.

Một cái Lâm Minh không đủ, lại thêm một cái Trương Ngạn Triệu!

- Huyết Lãng đao kia có cổ quái, ta không nhìn ra cấp bậc. Không giống như là bảo khí nhân giai thượng phẩm bình thường a.

- Nói không chừng là bảo khí địa giai...

- Làm sao có thể. Một gia tộc tu võ sao thể có bảo khí địa giai, rất nhiều trưởng lão tông chúng ta cũng không có đâu, hơn nữa, thứ quý giá như vậy, cho dù Trương gia thật sự có, cũng sẽ không để cho một người trẻ tuổi lấy ra khoe khoang a.

- Đó quả thật là một kiện bảo khí địa giai. Đồ gia truyền gia tộc họ Trương.

Ngay tại thời điểm vài đệ tử nghị luận, một thanh âm trầm thấp tiến vào, mọi người xoay người vừa thấy liền chạy nhanh đến thi lễ.

- Lương sư huynh khỏe.

Lương sư huynh này, tu vi đạt tới Hậu Thiên đỉnh phong, hơn nữa tuổi mới vừa ba mươi tuổi. Tiền đồ không thể lường, gần đây lại vừa được phân một viên Nhập Thiên đan, có khả năng rất lớn tấn công cảnh giới Tiên Thiên, một khi thành tựu Tiên Thiên sẽ thành trưởng lão. Cho nên những đệ tử này thập phần cung kính đối với nam nhân họ Lương.

Nam nhân họ Lương nói:

- Gia tộc họ Trương gia chủ đời thứ nhất là một cao thủ Toàn Đan, Huyết Lãng đao chính là vũ khí gia chủ bọn hắn dùng qua, phối hợp đao pháp đặc thù Lương gia gia chủ đời thứ nhất tự nghĩ ra, uy lực rất lớn!

- Gia chủ đời thứ nhất là cao thủ Toàn Đan? Ta còn tưởng rằng đó là đồn đại...

- Cao thủ Toàn Đan... Quá khoa trương rồi, Trương gia như thế nào lại lưu lạc đến nông nỗi như giờ?

Rất nhiều đệ tử đều cảm thấy không thể tin được, nam nhân họ Lương nói:

- Thời gian sẽ thay đổi rất nhiều thứ, ba ngàn năm trước, gia tộc họ Trương là một quái vật lớn, nắm giữ tài nguyên vài quốc gia, ẩn ẩn có thể so được với tông môn tam phẩm yếu nhất, tuy nhiên về sau gia chủ đời thứ nhất sống thọ và chết tại nhà, Trương gia không có cao thủ Toàn Đan mới đến quản lý gia tộc, kết quả bởi vì gia tộc tích lũy đại lượng tài phú khiến người ta mơ ước, cuối cùng bởi vậy gặp họa gia tộc bị huyết tẩy, chỉ có một bộ phận dòng chính mang theo một bộ phân tài phú nhỏ trốn thoát, mai danh ẩn tích, ước chừng đã trải qua một ngàn năm, chờ cừu gia đều chết hết, bọn họ mới khôi phục họ Trương, chậm rãi diễn biến thành Trương gia hiện tại, nội tình Trương gia, không thể khinh thường! Ngay cả trưởng lão trong tông, đều lễ kính ba phần đối với gia chủ bọn họ.

Nam nhân họ Lương nói tới đây cảm khái trong lòng, một gia tộc nếu mất đi tài phú tài nguyên, như vậy đợi bọn họ chỉ có diệt vong.

Hiện tại Trương gia không bị Thất Huyền cốc giết heo ăn thịt cũng là bởi vì là lúc trước bọn họ nộp lên trên đại lượng tài phú cho Thất Huyền cốc, thứ hai tài nguyên gia tộc bọn họ kế thừa hơn phân nửa có liên quan với đao, Thất Huyền cốc không có Đao tông, tự nhiên sẽ không ai đánh chủ ý tới bọn họ.

Trương gia nhiều năm qua luôn luôn điệu thấp, không nghĩ tới hôm nay để Trương Ngạn Triệu sử dụng vũ khí ở tổng tông hội võ của Trương gia tổ tiên lúc trước, xem ra Trương gia chuẩn bị khuếch trương lực ảnh hưởng của gia tộc, Trương gia quả thật yên lặng đã lâu lắm rồi.

Ở thời điểm nam nhân họ Lương nói chuyện, Khương Bạc Vân cũng luôn tại chú ý Trương Ngạn Triệu.

Trương Ngạn Triệu thoạt nhìn có chút vẻ người lớn, nói hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi cũng không đủ, người dùng đao lâu, trên thân hình thành một cỗ khí phách như có như không, nhưng khí tức Trương Ngạn Triệu thâm trầm, đi lại trầm ổn, trên thân không cảm giác bất kỳ khí thế bá đạo.

- Đao khí nội liềm, phản phác quy chân, cảnh giới không tồi! Lúc trước ta đã khinh thường hắn, Trương gia truyền Huyết Lãng đao cho Trương Ngạn Triệu, chỉ sợ muốn cho Trương Ngạn Triệu bỗng nhiên nổi tiếng ở lần tổng tông hội võ này đi, Huyết Lãng đao phối hợp Huyết Vương Tam Sát Trương gia tổ tiên tự nghĩ ra, ở đây nhiều thiên tài như vậy, người thật sự có thể ngăn ba đao này có thể đếm được trên đầu ngón tay!!

- Lần hội võ này càng ngày càng có ý tứ! Mười hạng đầu không hề là bảy đại đệ tử thân truyền mà là quần hùng tranh phong!

Tràng thứ bảy, tràng thứ tám, Huyễn Tiểu Điệp, Cầm Vô Tâm hai tuyệt đại song kiêu trước sau ra tay, đối thủ họ cũng không yếu, ở lần trước hội võ cũng có thành tích không tầm thường, nhưng bất đắc dĩ đối thủ là Huyễn Tiểu Điệp cùng Cầm Vô Tâm, không ra được mấy chiêu liền bị thua.

Hai thiên chi kiêu nữ biểu hiện dẫn tới người xem kêu lên từng đợt cả kinh, tuy nhiên đối với những chuyện này, Lâm Minh lại mắt điếc tai ngơ, hắn như trước đắm chìm ở trong Không Linh võ ý, rất nhanh khôi phục thực lực.

Đợt trận đấu thứ hai, chấm dứt!

Trừ bỏ Phương Khải không hay ho ra, đệ tử thân truyền còn lại cũng không gặp được đối thủ khó giải quyết, với phương thức quét ngang đã xong từng trận đấu.

Đến thời điểm bắt đầu trận đấu vòng thứ ba, Lâm Minh đã hoàn toàn khôi phục, Tà Thần lực một lần nữa nén ép xong, hắn lại ngồi xuống điều tức một lát, điều chỉnh tâm linh đến trạng thái hoàn toàn trống không mới mở mắt, mà lúc này, hắn thấy được Phương Khải đứng ở giữa sân.

- Ân? Trận đầu trận đấu Phương Khải đã lên sân khấu, hắn bị thương khôi phục mau như vậy, thuốc chữa thương của Thất Huyền cốc thật cường hãn, chỉ cần không phải thương thế trên linh hồn, nửa canh giờ có thể khỏi hẳn, không biết đối thủ Phương Khải là ai...

Lâm Minh đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe được một trận cười quái dị khặc khặc khặc khặc, một tên làn da nhiều nếp nhăn giống như xác ướp đi lên lôi đài, sau lưng hắn đeo một cái túi cổ quái, cả người gầy gầy, quần áo cũng vô cùng kỳ quái, như là vải liệm quan tài chôn ở trong lòng đất hư thối, nhìn qua như một đống giẻ rách.

Phương Khải nhìn thấy khối thây khô này, trên mặt cũng không có một chút màu máu, con mẹ nó đen ***, trận thứ hai gặp biến thái giống như Lâm Minh thì thôi, nhưng trận thứ ba lại gặp khối cương thi Khôi Lỗi tông, Phương Khải đều muốn phun mật.

Lâm Minh có chút ngây ngẩn cả người:

- Thây khô này hình như là đệ tử thân truyền Khôi Lỗi tông Mộc Cổ Bặc Vực, Phương Khải cũng là đệ tử thân truyền, ta nhớ rõ đệ tử thân truyền ở mười tràng trận đấu cuối cũng sẽ không chạm mặt... Chẳng lẽ bởi vì Phương Khải bại bởi ta, hắn đã bị hủy bỏ tư cách tuyển thủ hạt giống?

Lâm Minh ngẫm lại cũng cảm thấy đương nhiên, để bảy đại đệ tử thân truyền ở lại trong mười tràng trận đấu cuối cùng, là vì gia tăng tính xem xét trận đấu, mà không phải vì chiếu cố đệ tử thân truyền, nếu đệ tử thân truyền nào không có thực lực, tự nhiên sẽ bị đào thải trước thời hạn.

- Trận đấu bắt đầu!

Trọng tài trưởng lão nói ra câu này là câu Phương Khải không muốn nghe được nhất, hắn tình nguyện gặp Khương Bạc Vân cũng không muốn đối mặt với Mộc Cổ Bặc Vực, thực lực tên này rất biến thái, Phương Khải rất hoài nghi Khương Bạc Vân có thể là đối thủ của hắn hay không.

Không chỉ như thế, chờ một lát nữa hắn xuất ra những thi thể kia làm thành con rối, da người làm đạo cụ, quả thực khiến da đầu run lên.

Điểm chết người nhất chính là, hiện tại kỳ tất cả phù văn màu vàng trên Kim Quang trận đều dùng hết, giờ chỉ có một ện thứ phẩm lâm thời xin được từ tông môn, uy lực không bằng một phần ba Kim Quang trận kỳ, hắn đã dự đoán kết cục đối mặt với Mộc Cổ Bặc Vực sẽ thê thảm thế nào.

- Khặc khặc khặc khặc! Tiểu tử Trận tông kia, ngươi không có ý định nhận thua sao?

Mộc Cổ Bặc Vực cười quái dị nói, rõ ràng tuổi hắn cũng không lớn, nhưng khi nói lại làm ra vẻ ta đây, căn bản không để Phương Khải vào mắt.

Sắc mặt Phương Khải trắng nhợt, vừa rồi hắn lo lắng có nên lập tức nhận thua hay không, hiện tại nghe Mộc Cổ Bặc Vực nói như vậy, hắn làm sao còn có thể nhận thua, nếu không thật sự thành rùa đen rút đầu, tốt xấu hắn cũng là đệ tử thân truyền, không chiến mà hàng, lại còn bị đối thủ khinh bỉ, vậy quá dọa người.

Không đơn giản là chính hắn dọa người, nó còn đại biểu toàn bộ Trận tông dọa người, về sau đệ tử Trận tông ở trước mặt đệ tử tông môn khác đều không thể ngẩng đầu lêng.

Phương Khải kiên trì nói:

- Muốn chiến thì chiến, ít nói nhảm!

- Hắc hắc, có khí phách, đáng tiếc, có bao nhiêu khí phách thì phải có thực lực xứng đôi mới được, nếu không chính là đồ ngu.

Mộc Cổ Bặc Vực nói xong run lên túi phía sau, một con rối giống con nhện nhảy ra từ trong túi.

Con rối này cao bằng thân người, dưới thân là một con nhện rất lớn, trên thân là một nữ nhân trần trụi, tuy rằng dáng người không tồi, nhưng tưởng tượng đối phương là một ít tài liệu con rối cùng da xác chết khâu lại mà thành, Phương Khải liền cảm thấy buồn nôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status