Vũ cực thiên hạ

Chương 688: Đi tới Huyền Cung


- Hả?

Bốn đại thám báo Phong Vân cốc đều sợ ngây người, thanh niên thần bí kia vậy mà lại biết Phong Vân cốc bọn họ?

Phải biết đối phương rất có khả năng là nhân vật thái tử thần quốc, thánh tử thánh địa linh tinh, mà Phong Vân cốc bọn họ là tông môn tứ phẩm bình thường, ngay cả Mệnh Vẫn trưởng lão cũng không có, ở trước mặt thánh địa chỉ là một hạt mè hạt đầu mà thôi.

Cộng thêm khoảng cách từ Ngũ Hành Vực tới trung ương Thiên Diễn đại lục quá xa xôi, theo lý thuyết rất khó biết tới bọn họ, không nghĩ tới thanh niên thần bí này vậy mà lại biết.

Chẳng lẽ nói, Ngũ Hành Vực thất tông nổi danh như vậy?

Nghĩ đến đây, trong lòng bốn gã thám báo càng thêm lo lắng:

- Bẩm đại nhân, bốn người chúng ta đúng là xuất từ Ngũ Hành Vực thất tông Phong Vân cốc.

Thanh âm kia trầm mặc một hồi lâu, nói:

- Vào đi!

- Vâng, đại nhân.

Bốn gã thám báo trong lòng vui vẻ, cung kính đi vào sơn môn.

Xuyên qua từng dãy kiến trúc phế tích, mấy người tiến vào một tòa đại điện. Từ xa bọn họ đã cảm ứng được, trong đại điện có một cỗ khí tức cường đại.

Bước vào trong đại điện, ở trước người bọn họ, một thanh niên áo đen đưa lưng về phía bọn họ khoanh tay đứng thẳng.

Dáng người thanh niên áo đen này giống như cây phi lao thẳng tắp. Trên người tản ra một cỗ khí tức kinh người, toàn bộ nguyên khí gần đại điện bắt đầu khởi động, hoàn toàn là tự phát, cũng không phải thanh niên áo đen cố ý làm vậy. Về phần tu vi này, thật sự khiến lòng người phát kinh.

- Điện tiền tứ hộ pháp Phong Vân cốc Thuận Phong đường bái kiến cao nhân.

Bốn thám báo thi lễ.

Thanh niên áo đen xoay người, ánh mắt nhìn lướt qua dấu hiệu ở trên ngực mấy người bọn họ, chậm rãi nói:

- Phong Vân cốc... Nếu ta không nhớ lầm thì các ngươi có một tên thủ tịch đệ tử tên là Triển Vân Gian phải không?

Nghe Lâm Minh nhắc tới Triển Vân Gian, bốn thám báo đều sợ ngây người, đối phương biết Phong Vân cốc đã làm cho bọn họ cảm thấy khó tin, vậy mà lại còn biết Triển Vân Gian. Điều này làm sao có thể?

- Cao nhân quen biết cốc chủ nhà ta?

- Chỉ là gặp mặt một lần mà thôi.

Lâm Minh tùy ý nói.

- Cao nhân đúng là có trí nhớ thật tốt nha!

Tứ đại hộ pháp cũng không hề biết Lâm Minh, chỉ khen Lâm Minh đại khái là trí nhớ siêu cường, cuộc đời gặp được các loại nhân vật như là cái gì tôm tép linh tinh gì đó đều nhớ rõ. Chuyện này đối với đỉnh cấp thiên tài thì cũng không tính là ngạc nhiên gì.

Tuy nhiên, cốc chủ làm sao lại có cơ hội gặp mặt cao nhân này?

Tứ đại hộ pháp đang suy nghĩ, lúc này, Lâm Minh nói:

- Bốn người các ngươi có biết đám người còn sống sót của Thần Hoàng đảo đi đâu không?

- Thần Hoàng đảo?

Tứ đại hộ pháp trong lòng kinh ngạc. Vị cao nhân này làm sao lại quan tâm tới người còn sống sót của Thần Hoàng đảo?

Bọn họ không dám hỏi nhiều, hồi phục lại cung kính nói:

- Bẩm đại nhân, tiểu nhân cũng không biết người Thần Hoàng đảo bây giờ ở đâu. Tuy nhiên cốc chủ nhà ta chắc là biết.

Lâm Minh vốn không ôm quá nhiều hy vọng, nghe tứ đại hộ pháp nói như thế, ánh mắt lóe lên một cái.

- Giúp ta hỏi!

Một câu nói ra, mang theo giọng điệu chân thật, khiến người ta căn bản không thể cãi lời của hắn.

Tứ hộ pháp cũng không dám hỏi Lâm Minh rốt cuộc hỏi hỏi làm gì, cung kính nói:

- Vâng, đại nhân, tiểu nhân sẽ hỏi. Đại khái sẽ mất một canh giờ thôi!

Thần Hoàng đảo cách Ngũ Hành Vực cực xa, một tin tức truyền quay lại phải qua Truyền Tống trận và quay lại trạm dịch, một chuyến mất non nửa canh giờ.

Triển Vân Gian sau khi thu được tin tức bốn gã thám báo truyền âm thoáng sửng sốt, không rõ thanh niên thần bí kia hỏi tin tức Thần Hoàng đảo đảo làm cái gì.

Đối với vấn đề thanh niên thần bí, hắn tự nhiên không dám chậm trễ.

Đừng nói với thân phận thanh niên thần bí này căn bản không cần phải mơ ước Thần Hoàng đảo làm gì, cho dù hắn rắp tâm hại người, Triển Vân Gian cũng sẽ chân thành đem tình huống Thần Hoàng đảo nói ra, nói đùa, ngay cả Nam Hải Ma Vực đều thiếu chút nữa bị diệt môn, huống chi là Phong Vân cốc bọn họ, chỉ sợ là Cự Côn hắt xì một hơi tông môn bọn họ đã gần như không còn.

- Âm Dương huyền cung?

Lâm Minh nhướng mày, hắn vừa mới nhận được tin tức là Thần Hoàng đảo tìm đến Âm Dương huyền cung làm nơi nương tựa.

Đối với tông môn này, Lâm Minh chỉ nghe thoáng qua, về tình huống, vị trí cụ thể, hắn hoàn toàn không biết. Hắn tiện tay sờ lên Tu Di giới một cái, tung hai kiện bảo khí cấp cho bốn gã thám báo, nói:

- Mang ta đi!

Hai kiện bảo khí dày đặc hàn quang, cứ như vậy nằm trên tay bốn gã thám báo, một thanh kiếm, một cây thương.

Vừa thấy đẳng cấp hai kiện bảo khí, bốn gã thám báo trợn tròn mắt tại đương trường, địa giai thượng phẩm!

Bình thường mà nói, ở khu vực Nam Thiên Vực, Ngũ Hành Vực chỉ có tông chủ đại tông môn, Mệnh Vẫn trưởng lão mới có tư cách dùng bảo khí địa giai thượng phẩm, thậm chí nhân vật tuyệt đỉnh giống như Nam Duẫn Vương cũng chỉ dùng đỉnh cấp bảo khí địa giai thượng phẩm mà thôi.

Về phần bảo khí thiên giai, toàn bộ Nam Thiên Vực mọi người cũng chỉ biết Huyễn Vô Cực có một kiện.

Tiện tay tung hai kiện bảo khí địa giai thượng phẩm, chỉ muốn hỏi bọn họ một chút tin tức, bảo họ dẫn đường chuyện tốt như vậy chỉ có trong mơ mới gặp được.

Phải biết bốn gã thám báo này chỉ là Tiên Thiên Chí Cực mà thôi, một kiện bảo khí giá trị còn hơn xa toàn bộ tài sản bọn họ cộng lại.

- Vâng... Vâng... Tiểu nhân sẽ bẩm báo với Phong Vân cốc.

Bốn gã thám báo nói chuyện cũng không lưu loát, không hổ là nhân vật đến từ bốn đại thần quốc đại, vừa ra tay là bảo khí địa giai thượng phẩm a.

Từ Nam Hải xuất phát đi Âm Dương huyền cung, dọc đường phải đi qua rất nhiều Truyền Tống trận, phải tới tông môn xin giấy phép thông hành mới được. Mà nguyên nhân là do bọn họ dẫn đường cho Lâm Minh cho nên hiện tại hắn vô cùng thương nhớ, thầm nghĩ sớm nhất có thể gặp lại đám người Mục Thiên Vũ.

Về phần tiện tay ném ra hai kiện địa giai thượng phẩm, vốn đối với tài sản dày cộm, lại cướp sạch Nam Hải Ma Vực, Lâm Minh căn bản giống như là chín châu mất một sợi lông, không đáng kể. Đừng nói là bảo khí địa giai thượng phẩm, cho dù là bảo khí thiên giai hạ phẩm, Lâm Minh cũng không quá để ý.

Đối với yêu cầu của Lâm Minh, Phong Vân cốc đương nhiên lập tức phê chỉ thị, tùy ý sử dụng tất cả Truyền Tống trận.

Lâm Minh lấy ra một cái Linh chu, bốn gã thám báo Phong Vân cốc cùng nhau đi lên, mà thời điểm này, bọn họ mới phát hiện đám người Đoan Mộc Quần.

Trước đó, bọn họ đã cảm giác ở trong đại điện trừ Lâm Minh ra, còn có mấy cỗ khí tức cường đại, bây giờ mới nhìn thấy chủ nhân mấy cỗ khí tức này.

Đoan Mộc Quần, Phong Thần, Lam Thấm, ba người đều là thiên chi kiêu tử, thiên tài thượng lưu cấp đế. Bốn gã thám báo Phong Vân cốc nhìn thấy ba người, không khỏi hít một hơi lãnh khí, không hề nghi ngờ, những thiên chi kiêu tử, thiên chi kiêu nữ này đều từ trong thần quốc đi ra.

- Bốn đại thần quốc, quả nhiên danh bất hư truyền a.

Bốn gã thám báo trong lòng thầm nghĩ, tùy ý bốn trẻ tuổi tuấn kiệt đều là rồng phượng trong loài người, ở Nam Thiên Vực bao lâu mới có chuyện như vậy?

Đoan Mộc Quần, Lam Thấm cười với bốn người, Linh chu cứ như vậy xuất phát.

Linh chu đỉnh cấp địa giai thượng phẩm tốc độ phi hành đã đạt gần tới tốc độ cường giả Mệnh Vẫn tầng một, Thần Hoàng đảo ở phía sau bọn họ nhanh chóng bị bỏ xa, rất nhanh bọn họ đã tiến vào hải dương mênh mông mờ mịt.

Nhìn cảnh sắc chung quanh, trong lòng Lâm Minh cảm khái vạn phần, xa cách hơn hai năm, rốt cuộc hắn đã về tới nhà.

...

Thời điểm Lâm Minh rời khỏi Thần Hoàng đảo, trên phế tích Nam Hải Ma Vực, Huyễn Vũ Thiếp và một đám trưởng lão lơ lửng trên không trung, mà các võ giả Nam Hải Ma Vực khác cũng lục tục trở lại.

Khuôn mặt xinh đẹp phong tình vạn chủng của Huyễn Vũ Thiếp trở nên âm trầm như nước, nhìn cung điện, tu luyện đại trận bị phá hủy, khuôn ngực đầy đặn vì quá tức giận mà phập phồng, cả người phát run.

Lần này Lâm Minh đánh nát đại trận hộ tông của bọn họ, đồ sát đệ tử khắp nơi thì cũng thôi, không ngờ còn cướp sạch trong dãy nhà Nam Hải Ma Vực, phàm là thứ không thể mang đi lại để Cự Côn hủy diệt.

Bao gồm cả dược viên mà Nam Hải Ma Vực tiêu tốn vô số tài nguyên, hao hết ngàn năm tích lũy mới thành lập được, bởi vì lúc ấy quá vội vàng, chưa kịp dời dược vật quý báu trong đó đi, kết quả lại bị Lâm Minh phá hủy hoàn toàn!

Chuyện như vậy, ai có thể nhịn được?

- Lâm Minh!

Huyễn Vũ Thiếp nghiến răng nghiến lợi, năm ngón tay phấn nộn siết chặt tới trắng bệch:

- Ngươi khinh người quá đáng, thù này, bản cung nhớ kỹ, nếu như không báo, bản cung thề không làm người!

Ở bên cạnh Huyễn Vũ Thiếp, tông chủ Ma Vực Đông tông cũng cả người đằng đằng sát khí, bởi vì đeo mặt nạ, cho nên không có người nào nhìn thấy vẻ mặt của hắn.

- Huyễn tông chủ! Đây, tất cả đều do ngươi ban tặng!

Ma Vực Đông tông tông chủ lạnh giọng nói, cháu ruột hắn chính là ngã xuống trong hạo kiếp lúc trước, nếu không phải Huyễn Vũ Thiếp mất đi Cự Côn, thì làm sao lại như thế?

Huyễn Vũ Thiếp phẫn nộ nhìn về phía mặt nạ trưởng lão, ánh mắt gần như phun lửa:

- Chu Ngạn Thiên, bản cung lặp lại lần nữa, tất cả trách nhiệm, chờ sau khi Huyễn trưởng lão xuất quan, ta sẽ gánh vác! Hiện tại không phải thời điểm nội đấu!

- Hừ!

Chu Ngạn Thiên lạnh hừ một tiếng, không nói.

- Kiểm kê nhân số!

Huyễn Vũ Thiếp thất thố quay sang một Mệnh Vẫn trưởng lão nói.

- Đã kiểm kê qua, lúc trước đệ tử chết do Cự Côn tập kích đại khái có một ngàn hai trăm đến một ngàn ba trăm người, ngoài ra, còn có khoảng tám chín trăm đệ tử trốn đi không quay trở về...

Mệnh Vẫn trưởng lão kia cười khổ nói, Nam Hải Ma Vực bị cướp sạch rồi, phần lớn đệ tử căn bản không biết người ra tay là ai, có một ít người nhận định đại khái là Nam Hải Ma Vực trêu chọc vào thế lực lớn nào đó, bị người diệt môn. May mắn đã chạy trốn được, nếu như còn tiếp tục trở lại Nam Hải Ma Vực, nói không chừng tiếp tục chịu một lần tai họa nữa, vậy thì xui xẻo rồi, không bằng đừng về.

Dù sao đối với phần lớn bọn họ mà nói, chỉ cần không cầu tiến tới, với thực lực của bọn họ, đủ để cả đòi sống trong gấm vóc lụa là.

Cho dù võ giả Ngưng Mạch kỳ, Hậu Thiên kỳ tu vi kém cỏi nhất, tùy tiện đi một nước nhỏ của người phàm đều nhận được đãi ngộ cực cao, bọn họ đối với phàm nhân mà nói, đều là đỉnh cấp thiên tài.

- Ta biết!

Huyễn Vũ Thiếp hít sâu một hơi, kết quả này, không vượt qua dự kiến của nàng, Lâm Minh quá đáng giận, bởi vì trận chiến ấy, lực lượng trung kiên Nam Hải Ma Vực bọn họ đã yếu đi ba, bốn thành, hơn nữa tài nguyên tông môn đều gần như đều bị hủy sạch.

Kiến trúc và khoáng mạch bị hủy trùng tu lại cũng không khó, nhưng mà dược viên, đại trận tu luyện, đại trận thí nghiệm khảo hạch, bất kỳ cái gì đều phải tiêu hao lượng lớn tài nguyên và thời gian.

Nàng biết Huyễn Vô Cực đang bế quan, kỳ thật luôn quan sát tình huống Nam Hải Ma Vực, không biết hắn bế quan có bị ảnh hưởng hay không, nếu như quả thật sự bị ảnh hưởng vậy thì tổn thất càng thêm nặng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status