Vũ động càn khôn

Chương 510: Bát Cực Tông

Xuất hiện trước mắt Lâm Động là một không gian rộng lớn xám xịt. Trong đó, trên không trung là một hòn đảo lơ lửng, nhìn từ xa giống như một lục địa lơ lửng trên bầu trời.

Khác với không gian đổ nát bên ngoài, sâu trong Viễn Cổ Bí Tàng, không gian còn khá hoàn chỉnh. Rõ ràng nơi đây được sự bảo vệ đặc biệt nên dù thời gian qua đi nhưng vẫn còn như ngày xưa.

Lúc này thỉnh thoảng có thể thấy những bóng người bay qua, thiết nghĩ đều là các Đại Vương triều lớn mạnh đã đến đây trước một bước, nhưng người có thể vào đây gần như ai cũng là nhân vật xuất bọn chúng ở địa vực Tây Bắc. Dù sao những nhân vật bình thường, dù là Niết Bàn Cảnh, muốn vượt qua Niết Bàn Phần Thiên Trận cũng vô cùng nguy hiểm. Thậm chí nếu ai đó xui xẻo gặp phải Niết Bàn Ma Viêm như Lâm Động thì chắc chắn lành ít dữ nhiều. Vì đâu phải ai cũng có thần vật như Thạch phù có thể phong ấn Niết Bàn Ma Viêm.

Vì thế, những người có thể vượt qua Niết Bàn Phần Thiên Trận để đến đây đều không phải những nhân vật đơn giản, chắc chắn trong tay bọn họ có những thủ đoạn không tầm thường.

Sau khi Lâm Động vượt qua Niết Bàn Phần Thiên Trận không lâu, phía sau hắn cũng có một số người nữa bay ra. Bọn họ nhìn Lâm Động một với ánh mắt có chút cảnh giác rồi nhanh chóng bay về phía hòn đảo lơ lửng trên không kia.

- Chắc đây là nơi tận cùng của Viễn Cổ Bí Tàng rồi. Đi thôi, bọn chúng ta cũng phải đi tìm bảo vật rồi!

Lâm Động xoa xoa tay, hai mắt tóe lửa nhìn hòn đảo trên không. Sau khi vào Viễn Cổ Bí Tàng, ngoài việc dùng lực lượng Đan Hà vượt qua Niết Bàn Kiếp ra, hắn thật sự chưa có được chút bảo vật nào. Phía sau hắn Tiểu Viêm cười hồn hậu, gật đầu rồi hai người bay đi.

- Theo thông tin ghi trên tấm bia đá, thống lĩnh ở đây là Tứ Đại Huyền Tông, bên dưới còn có các Tông phái hộ pháp. Càn Vân Tông, nói thực ra cũng chỉ là một trong các Tông phái hộ pháp, vì thế mới thấy di tích của bọn họ ở bên ngoài.

Lâm Động cùng Tiểu Viêm từ trên trời bay tới, Lâm Động nhìn hòn đảo khá hoang tàn phía dưới, nói cho Tiểu Viêm một vài thông tin.

- Mà trong Tông phái hộ pháp, di tích xếp trong năm vị trí hàng đầu đều ở sâu trong Viễn Cổ Bí Tàng này. Truyền thừa của bọn họ tuy kém hơn Tứ Đại Huyền Tông một chút nhưng tuyệt đối không đơn giản, thiết nghĩ sẽ có không ít người hứng thú.

- Bọn chúng ta không đi thẳng đến chỗ có truyền thừa của Tứ Đại Huyền Tông sao?

Tiểu Viêm hỏi.

- Đâu có dễ như vậy, chỉ sau khi di tích các Tông phái hộ pháp được mở ra thì mới thấy được truyền thừa của Tứ Đại Huyền Tông thôi.

Lâm Động cười, ngẩng lên nhìn về hướng Nam của hòn đảo, nói:

- Nếu ta xác định đúng phương hướng trên tấm bia đá thì hướng đó chính là nơi có một di tích. Nào, ta đi xem sao!

Vừa dứt lời, Lâm Động nhanh chóng bay đi trước, Tiểu Viêm cũng theo sát đằng sau.

Di tích Tông phái mà Lâm Động nói lai lịch cũng không vừa, nó có tên Bát Cực Tông, là Tông phái đứng thứ hai trong các Tông phái hộ pháp. So với Càn Vân Tông đã gặp không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.

Xếp hàng đầu trong các Tông phái hộ pháp là Địa Vũ Tông, hồi đó Tông phái này rất có thanh danh, trong Liên minh Thiên Cương, cũng chỉ có Tứ Đại Huyền Tông là áp chế được Tông phái này. Đương nhiên Lâm Động cũng biết Địa Vũ Tông này mạnh hơn Bát Cực Tông một bậc, nhưng trên tấm bia đá không có ghi chép vị trí của Địa Vũ Tông. Nếu cứ mò mẫm tìm kiếm thì rất có khả năng trắng tay. Nếu vậy thì cứ đặt mục tiêu gần là Bát Cực Tông đã.

Có mục tiêu rồi, trên đường đi hai người Lâm Động cũng không dừng lại trước bất cứ di tích nào nữa. Khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng hai người cũng giảm tốc độ, mắt nhìn về một hòn đảo ở phía xa.

Hòn đảo đó khá đặc biệt, trên đó không hề có núi non, nhìn từ xa cả hòn đảo tựa như một khu quảng trường khổng lồ, mà ở trung tâm của quảng trường đó là một tòa thạch điện khổng lồ, từ nó tỏa ra một phong vị cổ lão tang thương.

Ngoài ra, trên quảng trường rộng lớn đó có không ít những cây thạch trụ khổng lồ đứng sừng sững. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trên những thạch trụ đó có rất nhiều dấu chưởng ấn, quyền ấn rất sâu. Dường như nơi đây từng là nơi luyện võ của Bát Cực Tông.

Hai người Lâm Động ngày một đến gần hơn với tòa thạch điện, rồi bọn họ phát hiện, xung quanh thạch điện lúc này đã có không ít người, hiển nhiên bọn họ là cường giả và các Vương triều lớn mạnh. Nhưng Lâm Động cũng không tránh những người này, hắn cùng Tiểu Viêm đáp xuống một cây thạch trụ.

Sự xuất hiện của hai người cũng gây không ít sự chú ý, mà có vẻ như bọn họ không hề thấy lạ lẫm với Lâm Động, mơ hồ đâu đó có tiếng bàn tán.

- Hắn chính là Lâm Động đã đánh bại Thạch Khôn của Vương triều Ma Nham phải không?

- Quả nhiên có bản lĩnh, xuất thân Vương triều Hạ cấp mà đi đến được mức này, thật sự không đơn giản.

Bọn họ bàn tán nhưng cũng không giấu giếm, nên không ít lời truyền được đến tai Lâm Động. Hắn có phần ngạc nhiên, không ngờ tin hắn đánh bại Thạch Khôn lại lan đi nhanh như vậy. Chẳng trách mà những cường giả này khi biết hắn đến từ Vương triều Đại Viêm đều không có ý coi thường. Bọn họ hiểu rằng, tại đây xuất thân không quan trọng, quan trọng là thực lực.

Muốn nổi bật hẳn lên trong Bách Triều Đại Chiến, xuất thân có cao quý thế nào nhưng nếu không có bản lĩnh thì cũng chẳng ai nể mặt. Mà những siêu cấp Tông phái kia cũng không quan tâm ngươi xuất thân từ Vương triều Cao cấp hay Hạ cấp, cái bọn họ cần là thiên phú thật sự!

Lâm Động quét mắt quan sát bên ngoài thạch điện, trong lòng âm thầm cảnh giác. Ở đây ngoài một số người riêng lẻ, còn có ba nhóm người khá nổi bật.

Ba nhóm người này Lâm Động không biết, nhưng ở vị trí đầu của mỗi nhóm là một người đang đứng chắp tay sau lưng. Mà ba người này cũng là những người duy nhất không nhìn về phía Lâm Động. Từ sức mạnh tỏa ra trên người bọn họ người khác cũng có thể hiểu bọn họ có tư cách để cao ngạo như vậy.

- Nhị Nguyên Niết Bàn!

Lâm Động nhìn ba người này một lúc, trong lòng cảm thán, những người có thể đến được đây quả nhiên không phải loại tầm thường. Khí tức của ba người đó mạnh hơn nhiều so với Thạch Khôn mới lên Nhị Nguyên Niết Bàn, chả trách mà bọn họ không thèm nhìn đến hắn.

- Di tích Tông phái ở đây sao lại không có năng lượng bao phủ?

Tiểu Viêm ở bên cạnh có phần nghi hoặc, lên tiếng hỏi.

Nghe vậy Lâm Động cũng khựng lại, giờ hắn mới nhận thấy xung quanh di tích này không hề có năng lượng bảo vệ như của Càn Vân Tông. Như vậy dường như là hiện trước mắt mọi người không có chút phòng ngự nào.

- Có điều gì đó không ổn…

Lâm Động nhíu mày, hắn không tin di tích này có thể yên tĩnh như vậy. Rồi hắn nhìn xung quanh, nhận ra cũng có không ít ánh mắt nghi hoặc, chắc bọn họ đều không biết rốt cuộc chuyện này là sao.

Bên ngoài thạch điện, ba nhóm người kia cũng nhìn nhau, trong mắt có sự nôn nóng muốn tiến lên. Chắc ở đây đã lâu như vậy bọn họ cũng bắt đầu sốt ruột rồi.

Lâm Động lặng lẽ đứng nhìn, cũng không nói bất cứ điều gì.

- Lâm Động, phía dưới quảng trường này… có thứ gì đó.

Lúc ấy tiếng của Tiểu Viêm khẽ vang lên.

Lâm Động hơi nheo mắt lại, đảo mắt nhìn mặt đất của quảng trường có phần lồi lõm, trong đầu hỏi:

- Thứ gì?

- Không rõ lắm, nó hơi cổ quái. Nhưng ngươi cẩn thận một chút, ở đây phải luôn đề phòng.

Tiểu điêu dường như cũng không chắc chắn.

Lâm Động khẽ gật đầu, nguyên lực trong cơ thể dần lưu chuyển, thậm chí tinh thần lực cũng lặng lẽ lan tỏa, nếu có biến cố hắn có thể đối phó ngay lập tức.

Tiểu Viêm ở bên cạnh hiển nhiên cũng nhận thấy hành động của Lâm Động, ánh mắt lóe sáng, thân thể ở tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Lúc ấy cuối cùng ba nhóm kia đã bắt đầu hành động, chỉ thấy ba gã Nhị Nguyên Niết Bàn dẫn đầu tiến thẳng về phía thạch điện.

Vút!

Ba người đó lao vút như chớp, rất nhanh đã xuất hiện chỗ cách thạch điện khoảng trăm trượng. Đúng lúc bọn họ vừa xông vào phạm vi một trăm trượng thì Lâm Động phát hiện từ bên dưới quảng trường có một luồng sức mạnh đang lan tỏa với tốc độ chóng mặt.

Ầm!

Ngay lập tức, cả quảng trường rung chuyển dữ dội, mặt đất phía trước thạch điện nứt ra, một cái bóng khổng lồ màu xám bay ra nhanh như chớp, xông thẳng về ba người kia.

Rầm rầm rầm!

Ba âm thanh trầm đục vang lên, ba cường giả Nhị Nguyên Niết Bàn trước bao ánh mắt kinh hãi của mọi, đâm sầm xuống đất. Bọn họ cũng nhìn mặt đất tách rời kia với ánh mắt kinh hoàng, gió bụi mịt mù. Một lúc sau, một cái bóng khổng lồ như thức giấc từ trong lòng đất, đem theo một áp lực nặng nề xuất hiện trước mắt mọi người.

- Đây là…

Lâm Động nhìn thân ảnh khổng lồ trong đám bụi mịt mù, đổng tử co nhỏ lại.

- Hồng Hoang Ma Long Khuyển.

Lúc ấy, giọng nói nặng nề của Tiểu điêu vang lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status