Vũ luyện điên phong

Chương 1504: Chạy ra.


Rắc rắc rắc...

Bão cát xung quanh vừa đụng liền tan vỡ, chiếc khiên tím hiện ra, ánh sàng tối tăm, mất nhiều linh tính, lôi điện vẫn không suy giảm, đánh thẳng vào tấm lưới Kim Huyết Ti.

Ánh sáng vàng chói lọi, sấm sét lan tỏa, Kim Huyết Ti cũng mờ đi, Dương Khai phun máu, sắc mặt tái nhợt.

Kim Huyết Ti nằm giữa bí thuật và bí bảo, nối liền với tâm thần võ giả. Kim Huyết Ti bị thương, Dương Khai cũng không dễ chịu, đây là tai hại duy nhất của nó.

Dương Khai bị một chút thiệt.

Cũng may khuyết điểm không che lấp được ưu điểm của Kim Huyết Ti, vô cùng mạnh mẽ, đi qua tấm lưới ngăn cản, lôi điện không gì cản nổi cuối cùng cũng giảm mạnh, uy năng sót lại cũng giảm đi.

Tiếp đó đụng vào lớp phòng hộ của khí linh chim lửa.

Tiếng chim kêu vang dội, ánh lửa ngập trời, nhiệt độ nóng bỏng thiêu đốt không gian trăm trượng vặn vẹo, ngọn lửa ngập trời gian khổ giằng co với lôi điện, ngươi lui ta tiến, ngươi tới ta đi, cực kỳ khó khăn.

Nhưng mà sắc mặt Dương Khai vô cùng âm trầm.

Thân là chủ nhân khí linh, tự nhiên có thể cảm nhận được áp lực mà khí linh gánh chịu.

Nó không cản nổi!

Nếu vẫn cố chấp bắt nó ngăn cản, khí linh có khả năng sẽ hủy diệt thần hồn, biến mất khỏi trời đất.

Hạt châu này rốt cuộc là bí bảo gì? Có uy thế mạnh mẽ như vậy, vì sao còn tỏa ra lực lượng đế uy?

Chỉ một thoáng, lớp phòng hộ của khí linh đã sắp tan vỡ, thế lửa ngập trời như bị dội nước lạnh, dần dần tan biến, tiếng kêu của nó cũng không to rõ như trước.

Dương Khai cắn răng, thu hồi khí linh chim lửa.

Hắn không muốn để khí linh ngã xuống bây giờ.

Ánh sáng đó bắn về người Dương Khai, không còn chim lửa che chở, Dương Khai lập tức bại lộ trước công kích. Sấm sét trút xuống, như những lưỡi dao sắc bén bắn tới.

Sắc mặt Dương Khai trắng bạch, đến nước này, hắn đành thúc đẩy thánh nguyên, bảo vệ bản thân.

- Dương Khai, lão phu giúp ngươi! Phí Chi Đồ bỗng nhiên lên tiếng, hắn nhe răng cười, không biết vận dụng bí thuật gì, lực lượng bị giam cầm bỗng trở về, sau đó tế ra Lam Ngọc Bát.

Hào quang u lam trào ra, như ánh trăng trút xuống, hóa thành như thực chất che ở phía trước.

Tiếng xèo xèo thật lớn nổ ra, lôi diện bắn lên, hào quang màu lam nhanh chóng mờ đi.

Trước sau không quá 3 nhịp thở, Phí Chi Đồ liền phun máu, sắc mặt tái nhợt như giấy trắng, hơi thở uể oải.

Lam Ngọc Bát mà hắn dựa vào nhất cũng truyền ra những tiếng vỡ giòn, những khe nứt nhỏ lan tảo, sau đó vỡ nát rơi đầy đất.

Món bí bảo Hư cấp thượng phẩm mạnh mẽ như thế, vừa đối đầu liền bị lôi điện phá hủy!

Điều này càng làm Phí Chi Đồ thêm tai họa!

- Lão Phí! Sắc mặt Tiền Thông đại biến, vội vàng nhìn sang, Phí Chi Đồ lắc đầu, thậm chí không còn sức nói chuyện. Lúc bị bắt vốn hắn đã bị thương nặng, sau đó bị Khúc Tranh dùng đoản mâu xuyên qua người, hiện giờ bí bảo liên kết với tâm thần bị hủy, đúng là đã như đèn cạn dầu.

Nhưng hắn trả giá cuối cùng không uổng phí, bị Lam Ngọc Bát ngăn cản, lôi điện đã không bằng ban đầu, dù vẫn còn mạnh mẽ, nhưng Dương Khai đã không cảm thấy uy hiếp chí mạng nữa.

Vù vù vù...

Lôi điện như những cây kim thép, đâm vào người Dương Khai, làm trên người hắn xuất hiện vô số lỗ thủng nhỏ, máu chảy đầm đìa.

Dương Khai hít sâu một hơi, thánh nguyên trào ra, bao phủ hai người Tiền Thông Phí Chi Đồ, sắc mặt âm trầm nhìn bên dưới.

Mí mắt mọi người run lên, bọn họ tự hỏi dưới công kích cuồng bạo vừa rồi, tuyệt đối sẽ không thể nào sống sót được. Nhưng mà Dương Khai làm được, dù có Phí Chi Đồ liều mạng hỗ trợ, nhưng cứng rắn chống dỡ công kích sót lại, hơi thở vẫn không yếu đi, mà lại càng thêm điên cuồng.

Vậy còn là người ư? Hắn thật chỉ là Phản Hư nhất tầng cảnh?

Sắc mặt Phương Bằng cùng Khúc Tranh ngây ngốc, lão già tóc hoa râm cũng kiêng kỵ không thôi.

- Dương Khai, rời khỏi đây đã, lão Phí... Tiền Thông vội hô.

Khí tức điên cuồng của Dương Khai bỗng ngưng trệ, như hồi thần lại, gật đầu, cắn lưỡi phun ra một giọt Kim huyết, máu tươi lóe lên liền nhập vào hư không, không biết đi đâu.

Ngay sau đó, một cỗ dao động lực lượng cực kỳ quái dị trào ra trước mặt Dương Khai, một cái khe nứt nhỏ đột ngột xuất hiện.

Ban đầu cái khe này còn nhỏ đến không thể tra xét, nhưng nó nhanh chóng mở rộng ra, tựa như có bàn tay vô hình đang xé nó ra hai bên.

Bên trong cái khe đen thui, hỗn độn, hư vô, có thể cắn nuốt tất cả.

- Không thể nào! Con mắt Mạc Tiếu Sinh run rẩy, hét lên: - Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, đó không thể nào là khe nứt không gian!

- Cái gì? Phương Bằng kinh hãi. - Khe nứt không gian?

Hắn ngây dại, Khúc Tranh cũng ngây người ra đó, mọi người cứng ngắc, kinh ngạc nhìn khe nứt vắt ngang hư không, không ai tin nổi mắt mình. Thần niệm vươn vào trong, lại không tra xét được gì.

Chỉ có Dương Khai bảo vệ Tiền Thông cùng Phí Chi Đồ, ngạo nghễ đứng trước khe nứt, mắt lạnh quét qua, hung ác nói: - Chuyện hôm nay, bổn tông chủ khắc sâu trong lòng, ngày sau đảm bảo hoàn trả trăm lần!

Tiếng nói của hắn lạnh lẽo như gió thổi từ Cửu U Luyện Ngục, làm người ta lạnh hết từ đầu đến chân.

Lời vừa dứt, thân người lóe lên, chui vào trong khe nứt không gian!

- Cản hắn lại! Lão già tóc hoa râm phản ứng lại, rống lên.

Nhưng lúc này ở đó nào còn bóng dáng Dương Khai, mọi người phản xạ đánh ra công kích, lọt vào trong khe nứt không gian giống như đá chìm đáy biển, không dấy lên gợn sóng gì.

Sau một nhịp thở, khe nứt không gian tự động khép lại, biến mất tăm.

Sắc mặt mọi người tái xanh, thần sắc biến đổi không ngừng.

- Không thể nào! Nó tuyệt đối không thể nào!" Trước cung điện, chỉ có Mạc Tiếu Sinh lẩm bẩm thì thào.

Bị người ta đả kích trên lĩnh vực đắc ý nhất của mình, kiêu ngạo của Mạc Tiếu Sinh bị xé tan tành.

Khúc Tranh cùng Phương Bằng liếc nhau, nhìn ra kiêng kỵ ảo não trong mắt đối phương. Khúc Tranh quay sang nhìn Mạc Tiếu Sinh, trầm giọng hỏi: - Đại trưởng lão, ngươi không nhìn nhầm, đó là khe nứt không gian?

- Ha ha... Ánh mắt Mạc Tiếu Sinh tan rã, cười thê lương, đáp: - Lão hủ thật hy vọng nhìn nhầm, nhưng thứ này chỉ có thể là khe nứt không gian! Không ngờ hắn có thể xé rách không gian, tuổi còn nhỏ, đã tu luyện lực lượng không gian đến trình độ này? Xong rồi, lần này xong rồi, toàn bộ U Ám Tinh, chỉ sợ không ai bám trụ được hắn, nếu hắn còn muốn chạy, không ai ngăn cản hắn được. Trước đó hắn chỉ là đùa giỡn chúng ta mà thôi!

- Không ai bám trụ được hắn? Sắc mặt Khúc Tranh rất khó coi.

Mạc Tiếu Sinh chầm chậm lắc đầu, thất hồn lạc phách: - Minh chủ ngài không hiểu chỗ khó chơi của người tu luyện lực lượng không gian, lão hủ hiểu... Lần này giết hắn không xong, sau này chúng ta không còn cơ hội nữa.

Khúc Tranh nhăn chặt chân mày.

Hồi tưởng lại lời uy hiếp của Dương Khai trước khi đi, trong lòng hắn cũng thấp thỏm không thôi.

Lăng Tiêu Tông hiện giờ ở sâu trong Lưu Viêm Sa Địa, không ai xâm phạm được, bản thân Dương Khai khó chơi như thế, còn có thể xé rách không gian bỏ chạy, lần này đắc tội hắn, những ngày sau sẽ không còn yên bình!

- Bạch lão, ngài xem... Phương Bằng quay sang hỏi lão già tóc hoa râm vẫn im lặng đứng bên cạnh, vẻ mặt mong chờ.

Lúc này khí tức của lão già cũng suy sụp, có lẽ vận dụng bí bảo hạt châu này làm hắn trả giá đắt, nghe vậy liền hừ lạnh: - Ngay cả Tịch Diệt Lôi Châu cũng không thể giữ hắn lại, lão hủ không thể xử lý được chuyện này, lão hủ phải về bẩm báo môn chủ, giao cho lão nhân gia quyết định. Cáo từ!

Nói xong, lão ta mặc kệ những người khác nghĩ gì, tế ra Tinh Toa trực tiếp chạy đi xa.

Phương Bằng không kịp nói một câu giữ lại, đành ảo não nhìn về phía lão ta biến mất, hồi lâu sau mới căm hận mắng một tiếng.

Lần này sở dĩ hắn cùng Khúc Tranh lại đắc tội Dương Khai, đơn giản là vì mệnh lệnh của Tinh Đế Sơn, vì thế tổn thất thảm thiết, nhưng không ngờ đến thời điểm này, người ta lại mặc kệ.

Vậy là sao? Qua sông dỡ cầu hay là hết thỏ thịt chó?

Không có được một chút lợi lộc gì, vô duyên vô cớ chọc tới kẻ địch khó chơi, Phương Bằng tức giận hộc máu.

Nhưng mà nghĩ tới Khúc Tranh, tâm tình của hắn lại tốt hơn, dù lần này Lôi Đài Tông cũng có tổn thất, nhưng nói thế nào, Phương Thiên Trọng không sao, không giống Chiến Thiên Minh, ngay cả thiếu minh chủ Khúc Trường Phong cũng chết thảm ở đây.

- Khúc huynh, chuyện đến giờ, Phương mỗ cũng cáo từ. Phương Bằng ho khẽ nói.

- Phương huynh muốn chạy như vậy sao? Khúc Tranh nhướng mắt, âm trầm nói.

Phương Bằng cười khan: - Khúc huynh cũng nghe trước khi đi, tiểu tử kia đã nói gì, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện hôm nay, Phương mỗ phải về sớm an bài một phen, lại bế quan mấy chục năm, cho dù tiểu tử kia lợi hại hơn nữa, cũng không đến mức đánh tới tổng đà Lôi Đài Tông ta chứ. Khúc huynh, ta khuyên huynh cũng trở về an bài, hạ lệnh môn hạ đệ tử không có chuyện gì thì tạm thời đừng ra ngoài, miễn cho bị hắn đánh lén, đợi qua sóng gió rồi tính sau.

- Lá gan Phương huynh chỉ bé như vậy? Bị người ta dọa một cái liền làm rùa rụt đầu? Khúc Tranh khinh bỉ.

- Lời này...

Phương Bằng bĩu môi. - Phương mỗ chỉ là lấy sở trường né khuyết điểm, nếu hắn bị Tinh Đế Sơn xử lý, ta không muốn tốn sức nữa.

- Hừ! Thù giết con chưa báo, lão phu thề không làm người! Phương huynh muốn làm rùa rụt đầu thì được, lão phu cùng hắn không đội trời chung, nếu hắn thật dám đến tổng đà ta, lão phu nhất định cho hắn có đi không về! Khúc Tranh quát, sắc mặt dữ tợn.

- Vậy chúc Khúc huynh sớm thoại nguyện, mã đáo thành công! Phương Bằng chắp tay, sau đó vung tay dẫn người Lôi Đài Tông rời đi.

- Đám chuột nhắt! Khúc Tranh nhìn phía Phương Bằng biến mất, khinh bỉ một tiếng, nhưng ánh mắt của hắn lại chuyển sang đau buồn, nhìn ra xa, đau lòng nói: - Mang theo thi thể thiếu minh chủ, chúng ta trở về!

- Rõ! Lập tức có người đi lên, ôm lấy thi thể mất đầu của Khúc Trường Phong, hóa thành ánh sáng chạy theo sau Khúc Tranh, dần dần đi xa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status