Vũ luyện điên phong

Chương 1744: Trăm ngàn dặm cũng có thể


Dương Khai cười ha hả:

- Cổ huynh ngay cả loại đồn đãi này cũng tin ư? Thất Khiếu Linh Lung đan đúng là linh đan không tệ, nhưng cũng không có nghịch thiên đến trình độ đó! Theo ta được biết, linh đan này là vô dụng đối với tăng cường ngộ tính, tăng lên tư chất, nhưng thật ra về chữa trị thần hồn thì có được kỳ hiệu không thể tưởng tượng!

- Thì ra là thế, Dương huynh hiểu biết đối với đan đạo như thế, chẳng lẽ còn là một vị luyện đan sư? Cổ Kiếm Tâm trong mắt sáng ngời.

Dương Khai khẽ cười lắc đầu: - Ta không phải luyện đan sư, hai viên linh đan này chỉ là ta từ trong Đế Uyển mang ra!

Hắn sớm đã tìm xong cái cớ cho xuất xứ của hai viên linh đan này.

- Đế Uyển! Tần Vô Hối hô nhỏ một tiếng, càng cảm nhận được chỗ trân quý của hai viên linh đan.

- Thì ra là thế! Cổ Kiếm Tâm cũng trở lại bình thường:

- Cũng chỉ có ở địa phương Đế Uyển mới có linh đan thượng cổ loại này. Xem ra lúc Đế Uyển mở ra mấy năm trước, Dương huynh đã từng đi vào ư?

- Không sai!

Trên mặt Cổ Kiếm Tâm nổi lên một chút vẻ hướng tới, lại thở dài nói: - Ngày đó Đế Uyển mở ra là lúc Cổ mỗ đang bế quan, thật đáng tiếc, nếu không, có lẽ đã có thể kết giao bằng hữu bền chắc với Dương huynh sớm mấy năm rồi!

- Hiện tại cũng không muộn a! Dương Khai mỉm cười nói.

- Cũng đúng! Vẻ tiếc hận trên mặt Cổ Kiếm Tâm lập tức trở thành hư không.

- Dương công tử... Tần Vô Hối đứng ở phía dưới, trên mặt đầy vẻ lo được lo mất, ấp úng nói: - Tặng lễ lớn như vậy... Tần mỗ nhận lấy mà hỗ thẹn...

- Tiền bối không cần nói như vậy!

Dương Khai cắt ngang lời lão: - Ta tặng cho tiền bối Thất Khiếu Linh Lung đan, thật ra cũng có chỗ yêu cầu tiền bối!

- Dương công tử mời nói! Tần Vô Hối vội vàng nói. Lão chỉ sợ Dương Khai cái gì đều không cầu mình, cái gọi là vô công không chịu lộc, hai viên Thất Khiếu Linh Lung đan giá trị không thể đo lường, cũng không phải là tùy tiện có thể cầm lấy, giờ này vừa nghe Dương Khai nói như vậy, ngược lại lão an tâm không ít.

- Là như vầy...

Dương Khai trầm ngâm một chút: - Như tiền bối biết, ta đã quen biết với tỷ muội Hòa Tảo Hòa Miêu từ mấy chục năm trước, lần này có thể trong Tinh Vực mờ mịt vô tình gặp được, cũng coi như có duyên... Còn nữa, ta nghe nói các nàng dường như có một cọc ước định với quý công tử... mà nội dung ước định đó...

Dương Khai cũng không có nói tiếp, hắn tin rằng Cổ Kiếm Tâm và Tần Vô Hối người hiểu rõ chuyện này đều sẽ nghe rõ ý của mình.

Nhưng thật ra hai tỷ muội Hòa Tảo Hòa Miêu vẫn đứng phía sau hắn, lại sửng sốt một chút sau đó rối rít sắc mặt rung lên, trợn to mắt, trong đôi mắt đẹp toát ra ý vui mừng, ngay cả hít thở cũng hơi có chút dồn dập.

- Thì ra là như vậy! Cổ Kiếm Tâm cười ha hả, trong vẻ cười mang theo ý vị sâu sắc, dường như biết được một bí mật gì đó.

Tần Vô Hối ngược lại toát ra một chút lúng túng và áy náy, ôm quyền nói: - Chuyện này là lão phu quá mức ích kỷ, cũng không có hỏi qua ý của Hòa Tảo Hòa Miêu các nàng đã tự chủ trương, là lão phu không phải. Dương công tử đại nhân đại nghĩa, nếu đã ban cho khuyển tử hai viên linh đan thượng cổ trợ giúp nó bình phục, thì lão phu bảo đảm xóa bỏ ước định trước đây!

- Đa tạ tiền bối! Dương Khai bưng chén rượu lên đứng dậy, cười nói: - Tiền bối tính tình nhanh lẹ sảng khoái, tiểu tử kính tiền bối một chén!

- Không dám không dám! Tần Vô Hối cũng vội vàng nâng chén, nghiêm nghị nói: - Khuyển tử vô tri gặp phải tai họa cũng là trừng phạt đúng tội, giờ này được Dương công tử cứu giúp, lão phu cảm tạ Dương công tử! Ngày sau lão phu sẽ nghiêm khắc quản giáo, để hắn đi lên dường chính, tuyệt đối sẽ không cô phụ một phen ý tốt của Dương công tử!

Hai người uống cạn chén rượu, lúc này Dương Khai mới ngồi xuống.

Tại một chỗ ngồi ở góc đại sảnh, Nguyệt Hi nhìn về phía Dương Khai với ánh mắt đầy cảm kích.

Nàng không nghĩ tới, Dương Khai dễ dàng như thế liền có thể giải quyết việc này, vốn chuyện như vậy là rất dễ đắc tội với người. Không quản Tần Vô Hối dễ nói chuyện như thế nào, không quản địa vị của Dương Khai ở trong lòng Cổ Kiếm Tâm cao như thế nào... tóm lại chuyện này là làm mất mặt mũi người khác.

Thế mà Dương Khai với điều kiện tiên quyết dùng hai viên linh đan thượng cổ khai đạo, chẳng những Tần Vô Hối không có bị mất mặt mũi, mà còn có thu hoạch lớn.

Có thể nói hai bên đều vui mừng.

Chỉ có điều... loại giá cao này, cũng chỉ có Dương Khai mới có thể tùy tiện lấy ra mà thôi.

- Hòa Tảo, Hòa Miêu! Tần Vô Hối đứng tại chỗ cũng không có ngồi xuống, mà gọi một tiếng, sau đó phất tay một cái, hai luồng sáng phân biệt bay tới hướng hai tỷ muội.

Hai tỷ muội còn không có lấy lại tinh thần từ trong phấn chấn mừng rỡ, chỉ là phản xạ có điều kiện phân biệt chụp lấy hai luồng sáng kia nắm trên tay, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tần Vô Hối.

- Lão phu coi như bồi thường cho các ngươi chút thời gian lo lắng trước đây! Với hai kiện này, hy vọng ngày sau các ngươi có thể tận tâm phụ tá thiếu chủ, không cần ghi hận lão phu! Tần Vô Hối thành khẩn nói.

- Đệ tử không dám, đệ tử đa tạ Tần trưởng lão ban thưởng!

Hòa Tảo Hòa Miêu đồng loạt thi lễ, lúc này mới bắt đầu quan sát vật trên tay.

Liếc mắt nhìn, bất ngờ phát hiện hai vật khác biệt đều là bí bảo cấp bậc Hư cấp trung phẩm! Hai vật đều là loan đao, hơn nữa dường như có thể hợp hai làm một, tạo thành một lưỡi đao hình tròn, bảo quang lưu chuyển, thoạt nhìn giá trị rất cao.

Với tu vi cảnh giới của các nàng hiện nay, dưới tình hình chung là hoàn toàn không có khả năng có được bí bảo cấp bậc Hư cấp trung phẩm, trừ phi là sư tôn hoặc là trưởng bối trao tặng.

Nhưng bản thân Nguyệt Hi cũng không tính là giàu có, đâu có nhiều bí bảo ban cho? Cũng chỉ có người như Tần Vô Hối mới có thể tùy tiện lấy ra hai kiện bí bảo Hư cấp trung phẩm.

Hai tỷ muội đều biết, có thể có loại đãi ngộ này, tất cả đều là công lao của Dương Khai! Nếu không có Dương Khai, Tần Vô Hối đâu có thể tùy tiện tặng cho các nàng hai kiện bí bảo?

Đứng ở phía sau Dương Khai, chăm chú nhìn bóng lưng của hắn, trong hai đôi mắt đẹp đều chứa đầy cảm kích.

- Dương huynh...

Cổ Kiếm Tâm ở một bên cười khổ không ngừng, xoa xoa trán nói: - Huynh làm như vậy, cũng làm cho Cổ mỗ không biết nên bồi thường huynh như thế nào? Chuyện Đoạn Hồn Thương chúng ta còn chưa nói xong đâu!

Trước hắn muốn bồi thường tổn thất cho Dương Khai khi giao ra Đoạn Hồn Thương, Dương Khai không có lập tức đưa ra yêu cầu, hiện tại chuyện giữa hắn và Tần Vô Hối tuy rằng thoạt nhìn là giao dịch công bình, nhưng chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra: Dương Khai thua thiệt lớn!

Tất nhiên không quản là Tần Vô Hối hay là Hòa Tảo Hòa Miêu, đều là người của Kiếm Minh, Dương Khai đưa ra hai viên linh đan, bản thân mình lại không thu được gì, hơn nữa còn là hai viên linh đan thượng cổ sớm đã tuyệt tích.

Cho nên Cổ Kiếm Tâm lập tức cảm thấy, mình lại thiếu nợ thêm Dương Khai rất nhiều a.

- Dương huynh, nói xem, huynh muốn bồi thường thứ gì, huynh đệ ta đã làm xong chuẩn bị tâm tư đau đớn bị huynh làm thịt một phen đây! Cổ Kiếm Tâm nói đùa.

- Cái này ngược lại không cần!

Dương Khai cười cười: - Thật ra về mặt bồi thường ta cũng đã nghĩ kỹ rồi, đối với Cổ huynh mà nói cũng dễ như trở bàn tay!

- A? Nguyện nghe ý này! Cổ Kiếm Tâm làm ra dáng vẻ nghiêm túc, những người khác cũng đều nhìn vào Dương Khai, muốn biết rốt cuộc hắn cần thứ gì. Nhất là Tần Vô Hối, rất là chuyên chú, dường như chỉ cần Dương Khai nói ra điều kiện, lão nguyện ý dùng hết toàn lực để thỏa mãn hắn.

- Chúng ta chuyến này là muốn đi Thanh Mộc Tinh đúng không? Dương Khai hỏi.

- Không sai!

- Vậy xin hỏi Thanh Mộc Tinh này là thuộc về Kiếm Minh toàn quyền quản lý đúng không?

- Đúng! Toàn bộ tinh tu luyện Thanh Mộc Tinh đều thuộc về Kiếm Minh ta! Cổ Kiếm Tâm ngạo nghễ nói: - Tinh tu luyện như Thanh Mộc Tinh như vậy, Kiếm Minh ta quản lý ba địa phương!

- Vậy thì đơn giản rồi!

Dương Khai mỉm cười nói tiếp: - Ta muốn một địa bàn có phương viên diện tích 10 ngàn dặm. À! Ta sẽ không chiếm cứ vùng đất dồi dào màu mỡ, chỉ cần không quá cằn cỗi là được!

- 10 ngàn dặm? Cổ Kiếm Tâm nhướn mày hỏi.

- 5 ngàn dặm cũng được! Dương Khai nói bổ sung.

- Ha ha, Dương huynh cũng quá khách sáo đi! Đừng nói 10 ngàn dặm, 100 ngàn dặm cũng có thể! Cổ Kiếm Tâm cười lớn vỗ vỗ vai Dương Khai: - Địa giới 100 ngàn dặm, đối với Thanh Mộc Tinh cũng không tính vào đâu! Ừm! Cứ quyết định như vậy đi, đến Thanh Mộc Tinh, Cổ mỗ sẽ cho người hiệp thương với huynh, về phần rốt cuộc chọn ở nơi nào, chính huynh tự quyết định là được!

Dương Khai hơi ngạc nhiên một chút, cũng không có phản ứng quá lớn, mỉm cười nói: - Nếu Cổ huynh nói như vậy, thì ta sẽ không khách sáo!

Dù sao hắn là Tinh Chủ của U Ám Tinh, địa giới 100 ngàn dặm nhỏ nhoi, với hắn cũng không tính là kích động quá lớn.

- Giữa huynh và ta không cần khách sáo! Cổ Kiếm Tâm phất tay ra hiệu, Linh Nguyệt lập tức đi lên trước, thay hắn rót đầy chén của hắn và Dương Khai.

- Dương huynh, ta có thể hỏi một câu, ngươi muốn địa bàn này là làm gì không? Chẳng lẽ muốn định cư ở Thanh Mộc Tinh? Cổ Kiếm Tâm mặt tươi như hoa, đầy cõi lòng mong đợi hỏi.

Nếu như Dương Khai thật sự muốn như vậy, thì đối với Cổ Kiếm Tâm không thể nghi ngờ là một tin tức tốt, hắn còn đang lo không thể lôi kéo Dương Khai, nhưng nếu Dương Khai muốn định cư ở Thanh Mộc Tinh, ngày sau còn sợ không có cơ hội đi lại với hắn nhiều hơn hay sao?

- Ngược lại không phải nhất định là muốn định cư, nhưng làm một tòa hành cung cũng không tệ! Dương Khai cười ha ha nói.

- Dương huynh thật có chí hướng!

- Cổ huynh! Ta còn có chuyện làm ăn muốn nói với huynh đây?

- Dương huynh mời nói!

- Ta cần một lượng lớn Không Linh Tinh, không biết Cổ huynh có biện pháp lấy được hay không? Dĩ nhiên, ta có thể dùng thánh tinh để mua hoặc là dùng một số vật khác để trao đổi. Dù sao cũng không để cho Kiếm Minh các vị bị thua thiệt!

- Dương huynh nghiêm trọng rồi! Nếu là giao dịch đương nhiên Cổ mỗ không thể không đáp ứng, chỉ có điều... Không Linh Tinh này ở cả Tinh Vực đều xem như vật tư khan hiếm! Như vậy đi, chờ đến Thanh Mộc Tinh, ta sẽ giúp huynh tìm hiểu xem sao!

- Tốt, vậy làm phiền huynh!

...

Bữa tiệc rượu kéo dài thời gian suốt một ngày, lúc này mới tàn tiệc người tan.

Dương Khai về lại trong phòng, tắm rửa một cái, xua tan một thân hơi rượu.

Sau đó, thầy trò ba người Nguyệt Hi cùng Hòa Tảo Hòa Miêu dắt tay nhau tới chơi, nói lời cảm tạ hắn.

Chuyện như vậy với hắn chẳng qua là chút chuyện nhỏ, vật liệu sử dụng luyện chế Thất Khiếu Linh Lung đan, cũng là hắn tự mình thu thập từ nhiều năm trước tới nay, duy nhất hơi trân quý một chút là nội đan Thất Thải Mi Lộc kia.

Đây chính là hắn thu hoạch bên trong Đế Uyển sau khi đánh chết một con yêu thú biến chủng Thất Thải Mi Lộc, cất giữ đến nay không có chỗ dùng, lần này vừa lúc lấy ra luyện chế linh đan.

Nhưng đối với thầy trò ba người lại là đại sự liên quan tới tương lai.

Dương Khai nhận ra lòng cảm kích của thầy trò ba người phát ra từ tim gan, điều này làm cho hắn có chút cảm khái.

Vị trí địa vị không giống nhau, lực lượng không giống nhau, chuyện mỗi người có thể làm được cũng khác nhau rất lớn. Giống như một con kiến dù dùng hết toàn lực cũng không thể rung chuyển cây sắt, mà người phàm chỉ cần đưa tay là có thể nhặt lên.

Đưa tiễn thầy trò ba người, Dương Khai đóng cửa từ chối tiếp khách, thừa dịp lộ trình còn một đoạn thời gian, bắt đầu tu luyện đủ loại bí thuật của mình.

Bất luận là Kim Huyết Ti, hay là Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm, hoặc là lực lượng không gian... đều phải cần thời gian tích lũy lắng đọng lại.

Con đường phía trước bình an, từ sau khi gặp đám người Lệ Minh Hải đánh lén, chiến hạm không còn gặp phải gợn sóng gì, thẳng đến hơn hai mươi ngày sau, rốt cục bay tới Thanh Mộc Tinh...


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status