Vũ luyện điên phong

Chương 1917: Hài lòng hay không?


Người chờ Dương Khai bên ngoài Dược Sư Điện không ngờ lại là Thần Đồ.

Nghe Dương Khai hỏi, Thần Đồ vội vàng nói: - Là phụ thân sai ta chờ ngươi ở đây.

- Ngả Âu hội trưởng tìm ta có việc gì? Dương Khai hỏi.

- Cũng không có gì, chỉ là... Tiểu nương đã tỉnh lại, nghe nói là ngươi vì Người mà luyện chế đan dược, nên muốn đích thân cảm tạ ngươi. Nếu Dương huynh có thời gian, mời theo ta đi một chuyến. Thần Đồ nghiêm mặt nói.

- Cũng được. Dương Khai gật gật đầu.

Lập tức, hai người sóng vai bước đi.

Cốc Bích Hồ tỉnh lại nằm trong dự liệu của Dương Khai. Dù sao, trước đó Ngả Âu đã cho Cốc Bích Hồ uống một giọt Bất Tử Nguyên Dịch, sớm đã chữa trị tốt thương thế trên thân thể nàng, sở dĩ vẫn một mực hôn mê là do thần hồn bị thương mà thôi.

Một viên Thái Sơ Chuyển Hồn đan đủ để giải quyết vấn đề khó khăn này.

Huống chi, linh đan Dương Khai luyện chế ra còn là Thái Sơ Chuyển Hồn đan sinh ra đan văn, dược hiệu so với Thái Sơ Chuyển Hồn đan bình thường phải mạnh hơn vài lần. Có linh đan tẩm bổ thần hồn này, nếu Cốc Bích Hồ còn không thức tỉnh lại thì mới là lạ, thậm chí nàng có thể mượn viên linh đan kia, khiến cho thần hồn được lợi.

Trên đường, Thần Đồ thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Dương Khai, vẻ mặt khác thường, muốn nói gì đó lại thôi.

Dương Khai cười nói: - Thần Đồ huynh có gì cứ hỏi, ta và ngươi cũng không phải người ngoài.

Khóe miệng Thần Đồ giật một cái, nghiêm nghị nói: - Ta chỉ muốn biết, ngươi thật sự là một vị luyện đan sư cấp Hư Vương sao? Linh đan thật sự do ngươi luyện chế ra hả?

Thời gian hắn và Dương Khai quen biết nhau cũng không ngắn, tuy rằng không coi là tiếp xúc nhiều, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, trong những năm này không những Dương Khai thành công trên phương diện võ đạo mà ngay cả đan đạo không ngờ cũng có được thành tựu khiến người khiếp sợ như vậy.

So sánh với Dương Khai, cảnh giới tu vi Phản Hư Cảnh của mình quả thực chính là đống cặn bã mà.

Trước kia hắn còn tự cho rằng mình là người có thiên phú xuất chúng, nhưng hiện tại... Thần Đồ bị tổn thương trầm trọng.

- Ta đúng là luyện đan sư cấp Hư Vương, linh đan cũng là do ta luyện chế. Dương Khai gật đầu thừa nhận.

Thần Đồ áo não vỗ đùi, nói: - Nói vậy, chuyện ngươi và Tả Đức đại sư so đấu luyện đan thuật cũng là thật sao?

- A, chuyện này đã truyền ra rồi sao? Dương Khai kinh ngạc hỏi.

- Sớm đã nghe dư luận xôn xao, khắp Thủy Thiên Thành chỉ sợ không ai không biết, không người không hiểu. Vẻ mặt Thần Đồ như đưa đám nói: - Sớm biết như vậy ta đã cùng ngươi tới Thủy Thiên Thành, tự nhiên bỏ lỡ mất trận tỷ thí đặc sắc. Bổn thiếu đã sớm không vừa mắt với tên Tả Đức kia, nhìn hắn bị hại nhất định là chuyện rất vui.

Dương Khai mỉm cười, không nói gì.

- Nhưng Dương huynh này, ngươi biết tiểu nương của ta sao?

- Chưa từng thấy qua. Có gì không?

- Nếu chưa từng thấy qua, vì sao ngươi lại tình nguyện dùng 2000 năm tự do của bản thân so đấu thuật luyện đan với Tả Đức chứ? Khi Tiểu nương biết chuyện này, còn trách mắng phụ thân sao không ngăn cản ngươi.

Dương Khai cười nói: - Bởi vì ta biết mình sẽ không thua, tiền đánh cuộc lớn hơn nữa thì đã sao?

Thần Đồ nghe vậy, không khỏi giơ ngón tay cái về phía Dương Khai nói: - Dù sao đi nữa, ấn tượng của tiểu nương đối với ngươi đặc biệt tốt, đợi khi gặp mặt ngươi sẽ biết.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã tới trước một tòa trang viên.

Nơi này vẫn thuộc về Thủy Thiên Thành, chỉ có điều khung cảnh hết sức hài hòa yên tĩnh. Nghĩ đến đây chính là nơi Cốc Bích Hồ trị thương, ắt sẽ có rất nhiều trận pháp cấm chế, Dương Khai liền quét thần niệm dò xét. Khi thấy được những cấm chế vô cùng mạnh mẽ, hắn cũng phải thầm kinh hãi.

Bước vào trong trang viên mặt, chỉ thấy cầu nhỏ nước chảy, khóm trúc đung đưa, khiến người ta không khỏi cảm thấy thật thư thái.

Thần Đồ dẫn Dương Khai đi thẳng vào bên trong, không có bất kỳ ai dám ngăn cản.

Không bao lâu đã đi tới nơi sâu nhất của trang viên, tại đây có một mảnh Tử Trúc Lâm, bên trong rừng trúc có một căn nhà trúc nhìn qua rất đơn sơ.

Dương Khai cảm thấy trong phòng trúc kia có khí tức của ba người, một người là Ngả Âu hội trưởng, một người là Tuyết Nguyệt, còn có khí tức của một người xa lạ, chắc hẳn chính là Cốc Bích Hồ.

Thần Đồ đứng ngoài phòng trúc, cao giọng nói: - Phụ thân đại nhân, con đã dẫn Dương huynh tới.

- Mau mời vào!

Phòng trong truyền ra tiếng của Ngả Âu.

Thần Đồ nhìn Dương Khai cười: - Dương huynh, xin mời.

Dương Khai khẽ gật đầu, bước thẳng vào.

Vào đến phòng trúc, Dương Khai lập tức cảm thấy có ba cặp mắt đang nhìn về phía mình.

Hắn chưa kịp quan sát khắp phòng, Ngả Âu hội trưởng đã cười ha hả bước tới, vỗ vỗ mạnh bả vai Dương Khai nói:

- Dương huynh đệ, lần này Ngả mỗ phải cảm ơn ngươi rất nhiều, nếu không có ngươi, phu nhân ta cũng không thể nào thuận lợi tỉnh lại như vậy.

Lão dùng sức rất mạnh vỗ bả vai Dương Khai, mặc dù không vận dụng thánh nguyên, nhưng khi bàn tay thô to này vỗ xuống cũng khiến cho bả vai Dương Khai truyền ra tiếng răng rắc.

Tuyết Nguyệt đứng bên cạnh vẻ mặt trông rất khác thường.

Khóe miệng Dương Khai giật một cái, ôm quyền nói: - Ngả Âu hội trưởng khách khí rồi, ta và Tuyết Nguyệt cũng coi như là bằng hữu, chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến.

- Đối với ngươi mà nói là chuyện nhỏ, nhưng đối với ta và phu nhân mà nói lại là ân cứu mạng, ân đức này, Ngả mỗ suốt đời khó quên. Ngả Âu trịnh trọng nói.

Dương Khai mỉm cười, cũng không nói gì nữa, mà chỉ đưa ánh mắt về phía bên kia.

Từ lúc hắn đi vào, trong nhà này đã có một đôi mắt sáng ngời không ngừng quan sát hắn, mang một loại mùi vị dò xét.

Mà chủ nhân của ánh mắt đó, hiển nhiên chính là Cốc Bích Hồ.

Khi Dương Khai nhìn tới, Cốc Bích Hồ liền nhoẻn miệng cười với Dương Khai.

Nàng thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, khoảng hai, ba chục tuổi, có tu vi Phản Hư Cảnh đỉnh phong, có lẽ là do vừa mới vừa thức tỉnh, cho nên sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt. Nhưng điều đó lại càng tăng thêm vẻ xinh đẹp đặc trưng của nàng.

Quả nhiên là một nữ tử quốc sắc thiên hương, Dương Khai thầm hiểu, nếu nàng không xinh đẹp Ngả Âu cũng sẽ không coi trọng như vậy.

- Ngươi chính là Dương đại sư sao? Quả nhiên là "rồng trong loài người", tướng mạo phi phàm. Cốc Bích Hồ khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói, thanh âm rất nhẹ, cũng rất dễ nghe.

Sắc mặt Dương Khai khẽ biến đổi, theo bản năng hắn cảm thấy Cốc Bích Hồ khen ngợi mình như vậy có chút không đúng lắm. Bởi vì nàng mới chỉ là một võ giả Phản Hư Cảnh, mà hắn đã là Hư Vương lưỡng tầng cảnh, nàng dùng giọng điệu trưởng bối nói chuyện với hắn, về tình về lý đều có chút thất lễ.

Tuy nhiên Dương Khai cũng không nghĩ nhiều, liền ôm quyền nói: - Bái kiến Cốc phu nhân!

Cốc Bích Hồ nhẹ ho khan vài tiếng, mỉm cười nói: - Dương đại sư khách khí rồi, cái mạng này của ta là do ngươi cứu về, vốn ta phải đi tới cửa bái phỏng, đích thân nói lời cảm tạ ngươi, chỉ có điều hiện tại quả thật không tiện đi lại, chỉ đành phải sai Thần Đồ mời ngươi qua đây, Dương đại sư không trách ta chứ?

- Không dám, Cốc phu nhân là trưởng bối của Tuyết Nguyệt, ta và Tuyết Nguyệt là bằng hữu, đương nhiên là nên do ta đến thăm mới phải.

Cốc Bích Hồ khẽ gật đầu, dáng vẻ rất là hài lòng đối với Dương Khai. Điều này khiến cho Ngả Âu ở bên cạnh nhìn thấy mà đầu óc mơ hồ không hiểu gì.

Hắn vội vàng nói: - Ta và phu nhân vừa nãy còn đang bàn xem, không biết nên cảm tạ ngươi như thế nào, chỉ có điều trong lúc nhất thời quả thực không nghĩ ra được gì tốt. Ngươi cần gì cứ nói, chỉ cần Ngả mỗ có thể làm được nhất định sẽ thỏa mãn ngươi.

Dương Khai nghe vậy hai mắt sáng ngời, không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn Tuyết Nguyệt.

Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Tuyết Nguyệt vội vàng đưa mắt ra chỗ khác, giả bộ trấn định.

Cốc Bích Hồ ở một bên nhìn mặt đoán lòng, chợt cười khẽ một tiếng, dịu dàng nói: - Bỗng nhiên ta có chủ ý này.

- Hả? Phu nhân nghĩ gì, không ngại nói ra nghe xem. Ngả Âu mừng rỡ, vội vàng nhìn nàng nói.

Cốc Bích Hồ mỉm cười, cũng không lên tiếng mà vẫy Tuyết Nguyệt và Dương Khai lại.

Hai người liếc nhau, không biết Cốc Bích Hồ muốn làm gì, đều đi tới bên giường của nàng.

Cốc Bích Hồ đưa ra hai tay, một tay cầm tay Tuyết Nguyệt, một tay cầm tay Dương Khai, sau đó đưa tay hai người lại với nhau, nhìn Dương Khai híp mắt cười rồi nói: - Dương đại sư cảm thấy, phần tạ lễ này có hài lòng không?

Dương Khai ngẩn ra, tuy nhiên rất nhanh, hắn liền nở nụ cười, thở dài nói: - Cốc phu nhân quả thật là mắt sáng như đuốc, phần tạ lễ này, Dương mỗ rất hài lòng.

Tuyết Nguyệt cũng sửng sốt một hồi, đợi đến khi hiểu rõ ý tứ của Cốc Bích Hồ, khuôn mặt đang tươi cười liền trở nên đỏ bừng, hờn dỗi dậm chân nói: - Tiểu nương...

Ngả Âu trợn tròn mắt, đứng bên cạnh nhìn một lúc, đột nhiên cảm có gì đó không đúng, liền kinh ngạc nói: - Phu nhân, đây là sao?

- Lão vẫn không rõ sao? Cốc Bích Hồ liếc Ngả Âu một cái, ung dung nói: - Dương đại sư chỉ sợ đã sớm biết bí mật của Tuyết Nguyệt, hai người bọn họ có lẽ đã tâm đầu ý hợp từ lâu rồi!

- Cái gì? Ngả Âu cả kinh biến sắc, lập tức thái độ thân thiết nhu hòa trước đó liền biến mất, thay vào đó là ánh mắt tràn đầy địch ý nhìn Dương Khai.

Dương Khai làm như không thấy địch ý của lão, mỉm cười nói: - Cốc phu nhân nói không sai, đúng là từ rất lâu trước đó ta đã biết Tuyết Nguyệt là nữ tử, tuy nhiên... Cốc phu nhân làm sao phát hiện ra điểm này? Ta không lộ ra sơ hở gì rõ ràng, tin rằng Tuyết Nguyệt cũng sẽ không nói chuyện này với ngươi.

Cốc Bích Hồ khẽ cười, nói: - Rất đơn giản, ta và ngươi không hề quen biết, dựa vào cái gì mà ngươi phải vì ta đánh bạc 2000 năm tự do của bản thân với Tả Đức đại sư chứ? Nếu ta không có năng lực khiến ngươi phải làm như vậy, phu quân cũng không có, vậy chỉ có một cách giải thích đó chính là Tuyết Nguyệt. Một nam nhân chỉ có vì nữ nhân của mình mới có thể bất chấp mọi thứ.

Dương Khai chớt sáng tỏ: - Nói như vậy, sau khi Cốc phu nhân tỉnh lại đã đoán được điều này sao?

- Ừm, cũng chỉ là suy đoán, không dám khẳng định, cho nên mới phải gọi ngươi qua đây một chuyến. Thông qua vừa rồi quan sát... ta đã khẳng định.

- Cốc phu nhân quả nhiên là vô cùng thông minh! Dương Khai thở dài nói. Có thể thông qua một chút tin tức như vậy đã suy đoán ra hắn và Tuyết Nguyệt có tình ý với nhau, điều này cũng không phải là chuyện một nữ tử bình thường có thể làm được.

Xem ra Cốc Bích Hồ này không chỉ có sắc đẹp mà thôi.

- Tuyết Nguyệt, đây là thật sao?

Gương mặt Ngả Âu trở nên già nua, lạnh lùng đến mức gần như có thể cạo ra được một lớp băng, lên tiếng hỏi.

Tuyết Nguyệt cắn môi, khẽ gật gật đầu.

- Ngươi... ngươi thật là tức chết ta! Vẻ mặt Ngả Âu tiếc hận như thể "rèn sắt không thành thép" thốt lên. Lão đã xác định bồi dưỡng Tuyết Nguyệt trở thành người nối nghiệp của Hằng La Thương Hội, nhưng không ngờ Tuyết Nguyệt lại đem lòng yêu mến người khác.

Nghĩ tới rất nhiều lần lão xưng huynh gọi đệ với Dương Khai, Ngả Âu liền hận không tìm được cái lỗ nào để chui xuống. Chẳng trách vẻ mặt tiểu tử này lúc đó kỳ lạ như vậy, thì ra là do nguyên nhân này!

Nghĩ tới đây, Ngả Âu đột nhiên cảm thấy lão đã ăn phải thua thiệt lớn.

- Tuyết Nguyệt đã không còn nhỏ, từ nhỏ ngươi đã xem nó như một nam nhân để bồi dưỡng, chẳng lẽ muốn nó cả đời phải giả trang thành nam nhân sao? Cốc Bích Hồ nhìn Ngả Âu, nghiêm túc nói: - Bất kỳ một nữ nhân nào đều có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, Dương đại sư bất kể là tướng mạo, nhân phẩm hay tu vi đều là lựa chọn tốt nhất, đủ để xứng với Tuyết Nguyệt, khó có được chính là hai người bọn chúng đều có tình cảm với nhau, chuyện này ngươi cũng đừng nên quản nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status