Vũ luyện điên phong

Chương 282: Đáy vạn dược đầm



Một đám mây đen chậm rãi bay tới che khuất ánh trăng đang chiếu xuống.

Lợi dụng thời khắc này, Dương Khai lại tranh thủ tiến thêm năm mươi trượng.

Vẫn không bị phát hiện, Dương Khai âm thầm thở ra một hơi.

May thay Đổng Khinh Yên có khối ngọc thần kỳ này nếu không lúc này đây không biết nên làm cách nào để tới gần nơi này.

- Địa Ma, đến ngươi ra tay rồi. Dương Khai truyền tin.

- Lão nô biết rồi.

Địa Ma nhanh chóng đáp lại.

Bọc Phá Hồn Chuỳ xuất động, Địa Ma vèo một cái đã bay ra ngoài, động tác cũng vô cùng cẩn thận.

Không đến thời gian mười hơi thở sau, trên Đan Thánh đỉnh đột nhiên truyền tới một tiếng gầm lên: - Người nào?

Thanh âm vang lên, bóng người tán loạn tứ phía. Xoẹt, xoẹt, tiếng mười mấy người đuổi theo ra ngoài.

Liên tiếp những tràng cười khặc khặc quái dị từ xa truyền đến nghe như tiếng khóc thảm thiết làm người ta lạnh gáy.

Hai người Thần Du Cảnh trấn thủ ở bờ Vạn Dược Đầm cơ bản không truy kích, nhưng nghe thấy âm thanh này liền biến sắc, một người trong đó quát lớn tiếng: - Tà ma.

Hai người đồng thời vọt lên chạy đuổi theo hướng Địa Ma. Giữa không trung hai người khẽ ra hiệu nhau bằng ánh mặt, một trong số họ lại trở về, dừng ở bờ đàm chỉ để một người truy đuổi.

Trong thời gian ngắn ngủi, Dương Khai lại nhân cơ hội tiến thêm hai mươi trượng.

Không kịp thở một hơi, Dương Khai lại vội vàng lấy ra vật cất giấu trong lồng ngực.

Đây là một con thỏ xám, trong Dược Vương Cốc không có yêu thú nhưng loại động vật nhỏ giống con thỏ này thì không ít, loại thỏ này rất dễ dàng có thể bắt được.

Trúng Nô Thú Ấn, mấy con vật nhỏ này cũng phải lập tức nghe theo hiệu lệnh của Dương Khai.

Một lực vừa phải, hắn tung con thỏ ra xa ba mươi trượng, sau khi vững vàng rơi xuống đất, con vật nhỏ không nhanh không chậm nhúc nhích đứng dậy rồi lại nhảy lên thêm vài chục trượng, rồi dưới mệnh lệnh của Dương Khai lại vọt chạy với tốc độ như gió.

Tiếng động này nhanh chóng bị phát hiện.

Ánh mắt vị cao thủ canh giữ hơi loé lên, bổ chưởng tới nơi phát ra tiếng động. Cả người như con chim to giương cánh bay về phía đó.

Chính là vào lúc này.

Dương Khai hít sâu một hơi triển khai bộ pháp. Thân hình chỉ lắc hai lắc đã tới bên Vạn Dược Đầm, không kịp xem vùng cấm địa này như thế nào mà lao thẳng xuống đầm.

Vị cao thủ Thần Du Cảnh kia đuổi theo chừng trăm trượng đã bắt được con thỏ đang chạy trốn, con vật nhỏ giẫy dụa. Hắn âm thầm lắc đầu, nghĩ mình trông gà hoá cuốc.

Sau đó tiện tay ném con thỏ xuống đất.

Soạt, soạt, soạt tiếng tay áo phần phật truyền đến, mười mấy người vừa đuổi theo ra ngoài đã quay lại.

- Thế nào?

- Mất dấu rồi, tà ma kia tốc độ rất nhanh, hơn nữa cảm giác rất quái dị, nhưng lại không hề có sức sống. Vị cao thủ đuổi theo trả lời, sau đó nhíu mày: - Sao ngươi lại ở đây?

- Nghe thấy tiếng động bèn qua đây xem, không ngờ chỉ là một con thỏ.

Hai người liếc nhau sắc mặt biến đổi: - Điệu hổ ly sơn.

Họ vội vàng chạy về phía bờ Vạn Dược Đầm cẩn thận điều tra một phen.

Vạn Dược Đầm không xảy ra việc gì, di ảnh Đan Thánh cũng không sao, tất cả đều gió êm sóng lặng.

Một đám người ngơ ngác nhìn nhau, không biết tà mà vừa rồi rốt cuộc muốn làm gì. Nhưng may mắn vô sự, nơi này chính là căn cơ của Dược Vương Cốc, nếu thật sự đã xảy ra chuyện, chẳng những Dược Vương Cốc tổn thất mà cũng là tổn thất của tất thảy luyện đan sư trong thiên hạ, tội này không phải là điều hai người Thần Du Cảnh bọn họ có thể gánh được.

Vạn Dược Đầm cũng không sâu, đại khái cũng chỉ khoảng mười mấy trượng.

Dương Khai tới được đầm nước vội vàng lặn xuống, trong lúc lặn đã cầm sẵn Vô tự hắc thư lật giở đến trang thứ năm. Xuống tới đáy đầm, trang thứ năm đột nhiên hiện lên ánh hào quang bao vây lấy toàn thân hắn.

Ở đáy đầm, từng đường hoa văn bí mật nổi lên, thân thể Dương Khai xuyên thẳng qua đáy đầm, lặn xuống chỗ sâu hơn.

Hắn đột nhiên thấy hoa mắt, đợi khi lấy lại tinh thần, xung quanh đã không còn đầm nước, mà chỉ còn là một không gian đóng kín. Mặc dù đóng kín nhưng lại không ngột ngạt mà năng lượng nồng đậm, tràn ngập hương khí.

Ánh hào quang bao quanh cơ thể nhanh chóng ẩn vào trong người. Lúc này trong đầu Dương Khai đã xuất hiện điều gì đó.

Hắn không vội đi điều tra ngay mà đứng quan sát xung quanh.

Nơi này chắc hẳn là phía dưới Vạn Dược Đầm, bởi vì do trận pháp thần bí dưới đáy đầm cho nên mình mới có thể vào tới đây, người bình thường dù thực lực có mạnh hơn nữa lọt vào đáy đầm này cũng không có khả năng phát hiện ra chỗ này.

Chẳng trách Dược Vương Cốc mấy ngàn năm nay không xác minh được điều thần bí của Vạn Dược Đầm. Hoá ra điều thần bí ấy được cất giấu ở đây.

Mọi thứ trước mắt khiến hai mắt Dương Khai sáng lên rạng rỡ.

Hắn phát hiện ra cách đó không xa có một cái gì đó giống như miệng giếng, đại khái chỉ to bằng cái chậu rửa mặt. Đi đến gần chỉ thấy trong đó có một thứ chất lỏng màu trắng ngà.

Xung quanh miệng giếng này có vô số chi viết và hình vẽ thần kỳ huyền diệu. Chắc hẳn lại là một trận pháp huyền bí.

Dưới tác dụng của trận pháp này, phía trên xuất hiện một năng lượng hình trụ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, một thứ ánh sáng như ánh trăng liên miên không ngừng rót vào trong giếng.

Đầu nguồn năng lượng chính là đáy Vạn Dược Đầm, còn cuối nguồn năng lượng chính là miệng giếng này.

Tiến đến bên miệng giếng hít hà, một mùi thơm xông vào mũi, mùi thơm này chính là do thức chất lỏng trong giếng phát ra.

Cẩn thận thò một ngón tay chấm chút chất lỏng đưa vào miệng, một luồng hương vị ngọt ngào lan toả nơi đầu lưỡi, loại chất lỏng này trong nháy mắt hoá thành một dòng năng lượng ấm áp, tràn vào xương cốt tứ chi.

Dương Khai thân mình chấn động, chỉ cảm giác Chân Nguyên Cảnh lưỡng tầng đang đột phá, trong nháy mắt đạt tới Chân Nguyên Cảnh tam tầng.

Một luồng khí vô hình xao động, thần sắc Dương Khai biến đổi, sợ làm kinh động đến những thủ hạ bên phía trên Vạn Dược Đầm.

Nhưng điều làm hắn không ngờ là không gian đóng kín này đã ngăn chặn không cho những động tĩnh về việc thăng cấp của hắn truyền ra bên ngoài.

Âm thầm thở ra một hơi trong lòng thầm nghĩ Nguy hiểm thật

Thứ đồ tốt Dương Khai ngạc nhiên bất ngờ, dịch thể trong giếng nước này rốt cuộc là thứ gì mà hiệu quả lại rõ rệt như vậy?

Tuy rằng từ nửa tháng trước Dương Khai đã mơ hồ cảm thấy mình sắp đạt tới đỉnh phong Chân Nguyên Cảnh lưỡng tầng rồi, lại cũng tu luyện lâu như vậy, nhưng sự đột phá vừa rồi rõ ràng ít nhiều là nhờ thứ chất lỏng kia.

Dương Khai tin rằng tin tức vừa có được trong đầu có thể giải quyết được nỗi nghi vẫn trong lòng.

Trầm lặng suy nghĩ, hắn cẩn thận điều tra một phen.

Không lâu sau, Dương Khai kinh ngạc trợn mắt.

Lúc này hắn đã có được đáp án mình cần.

Chất lỏng màu trắng ngà trong giếng là loại có tên gọi Vạn Dược Linh Dịch.

Vạn Dược Đầm, mỗi năm đều có hơn mấy trăm ngàn thậm chí nhiều hơn nữa số lượng đan dược được đưa vào đó, năng lượng chứa trong những viên đan dược này cũng không biến mất mà phát huy tác dụng tại trận pháp dưới đáy đầm, tất cả hội tụ trong giếng này.

Dưới tác dụng của linh trận dưới miệng giếng này chúng lại chuyển hoá thành Vạn Dược Linh Dịch.

Đây cũng không phải linh dịch có thể hình thành trong một sớm một chiều mà cần quanh năm suốt tháng, kiên trì bền bì đưa đan dược vào mới tạo thành.

Dược Vương Cốc truyền thừa khoảng chừng năm sáu ngàn năm, mỗi năm đều có hơn mấy trăm ngàn viên thậm chí nhiều hơn nữa số lượng đan dược được đưa vào Vạn Dược Đầm. Sau nhiều năm tích luỹ như vậy số lượng đan dược tích luỹ ở đây tối thiểu cũng phải đến mấy trăm vạn viên.

Mấy trăm vạn viên. Đây là một con số khiến người trong thiên hạ không khỏi tim đập loạn nhịp.

Cho dù phẩmcấp của những viên đan dược này thấp, chất lượng cũng không tốt nhưng số lượng nhiều như vậy hội tụ cũng là một năng lượng huỷ diệt làm biến sắc thiên địa. Huống hồ nhiều lần Dược Vương Cốc vì muốn di ảnh của Đan Thánh hiển linh lâu hơn mà đưa vào đó cả những đan dược Thiên cấp Địa cấp.

Hàng năm khi tế tổ thậm chí còn có cả Huyền cấp đan dược cũng được đưa vào.

Mà hiện tại những năng lượng này đều hội tụ trong giếng, chuyển hoá thành Vạn Dược Linh Dịch.

Có thể thấy Vạn Dược Linh Dịch đáng quý và khó đạt được đến mức nào.

Đây chính là tinh dịch được hình thành qua mấy ngàn năm quang âm, mấy trăm vạn viên đan dược ngưng tụ.

Công hiệu phong phú, chẳng những có thể tăng trưởng tu vi, sử dụng lâu dài còn có thể làm cho con người thoát thai hoán cốt, dù là tài trí bình thường nhưng chỉ cần liên tục dùng Vạn Dược Linh Dịch cũng có thể biến thành một bậc kỳ tài.

Hơn nữa còn có thể phụ trợ luyện đan, luyện chế bất kì đan dược nào mà cho vào đó một giọt Vạn Dược Linh Dịch cũng có thể khiến phẩm chất đan dượctăng thêm nửa cấp.

Chớ có coi thường nửa cấp này, Huyền cấp thượng phẩm linh đan khi tăng thêm nửa cấp có thể tiến đến cánh cửa linh giới đan dược rồi. Đây chính là điều Tiêu Phù Sinh theo đuổi cả đời mà chưa đạt tới.

Còn có thể chữa thương, tăng tuổi thọ rất nhiều tác dụng không thể kể hết.

Vạn Dược Linh Dịch mặc dù là thoát thai từ đủ loại đan dược nhưng công hiệu của nó đã vượt xa hiệu quả của những đan dược kia. Là do lượng biến đổi dẫn đến chất cũng biến đổi.

Huống hồ là kì trận ở bên giếng này bất kì lúc nào cũng đều hấp thụ năng lượng trời đất, trận pháp này vận chuyển mấy ngàn năm đã làm giếng nước thuốc này biến hoá như thế nào không ai có thể nói rõ được.

Miệng giếng này mới là của cải quý giá nhất trên đời. Bất cứ kẻ nào đến được đây cũng có thể thành nghiệp một phen anh vĩ thậm chí còn có thể hình thành một thế lực to lớn ngạo thị thiên hạ, quét ngang vũ nội.

Dược Vương Cốc có Bảo Sơn chỉ là để ngạo hoá di ảnh Đan Thánh, đến một phần vạn công hiệu của nó cũng chưa phát huy.

Tuy nhiên cũng chính vì sự tồn tại di ảnh Đan Thánh nên Dược Vương Cốc và giới luyện đan trong thiên hạ mấy ngàn năm qua mới không ngừng đưa đan dược vào Vạn Dược Đầm để tạo thành Vạn Dược Linh Dịch này.

Nếu không có di ảnh Đan Thánh cũng không có giếng thuốc như trong này.

Dương Khai hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh.

Cũng không biết nếu Dược Vương Cốc biết tông môn mình hao phíthời gian mấy ngàn năm cuối cùnglại để cho người khác hưởng thì sẽ như thế nào.

Dương Khai và Dược Vương Cốc không thù không oán, lần này tới đây cũng hoàn toàn do Hắc thư chỉ dẫn, không phải là cố ý muốn cướp đi bảo bối của người ta.

Thầm nhủ một tiếng hổ thẹn, Dương Khai cầm cuốn Hắc thư trên tay liền vội khoanh chân ngồi xuống.

Vạn Dược Linh Dịch trong miệng giếng này căn bản không có cách nào mang đi được. Ngay cả túi càn khôn của Lăng Thái Hư cho Dương Khai cũng không thể chứa được.

Nhưng hắn sớm đã có kế hoạch.

Lại lật giở một trang đến trang thứ sáu cuốn Hắc thư.

Từ lúc thăng tiến đến Chân Nguyên Cảnh, Dương Khai phát hiện ra trang thứ sáu đã có thể mở, chỉ có điều dù biết những bí mật chất chứa ở trang đó nhưng lúc đó cũng không thể lập tức hành động được.

Bởi vì hoa văn trận pháp ở trang thứ năm còn có chỗ hữu dụng, bây giờ nhớ ra, nỗi e dè lúc đó quả nhiên chính xác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status