Vũ luyện điên phong

Chương 2901: Một đòn cách không

Thần thông thiên phú Hắc Đồng Luyện Ngục bị Mạc Đa phá hủy, Dương Khai bị cắn trả, khí huyết quay cuồng, đầu đau muốn nứt, hét thảm không ngớt. 
Mạc Đa thừa cơ giãy khỏi Dương Khai, nhảy lên nhào về phía cây to, chỉ trong mấy hơi thở đã leo cao ngàn trượng, sắp đến tán cây. 
Nhưng lúc này, Dương Khai đột nhiên quỷ dị lắc mình che trước mặt hắn, một tay cầm Ma Binh Chiến Chùy, cả người tuôn trào ma khí, hung hăng nện xuống. 

Mạc Đa vội nhảy sang cành cây khác, tránh né một đòn của Dương Khai. 
Hai người đứng nhìn từ xa, Mạc Đa giận dữ, Dương Khai bị ma khí bao phủ, không nhìn ra biểu tình, nhưng hai mắt lại càng có thần hơn, cũng càng tỉnh táo hơn. Hắn vác Ma Binh Chiến Chùy lên vai, ngẩng cạo đầu, lạnh lùng nói: 
- Thật phải cám ơn người, để ta khôi phục lý trí, bằng không chỉ sợ thật chẳng có cách nào giải thoát ở trạng thái đó. 
Sắc mặt Mạc Đa hơi đối, lạnh lùng nói: - Không còn thần thông thiên phú Hắc Đồng, người lấy gì cản được ta? 
Hắn cũng nhìn ra, thần thông thiên phú Hắc Đồng bị phá, khí tức của Dương Khai sụt giảm cả mảng lớn, dù rằng khôi phục thần trí, nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ với mình nữa. 
Dương Khai mỉm cười, giơ tay chỉ lên trời nói: 
- Có lẽ ta không thể ngăn cản ngươi mãi, nhưng mà... chỉ cần cầm chân người một hồi là đủ rồi. 
Mạc Đa nghe vậy, mặt trầm như nước. Dương Khai nói đúng, ngay cả hắn không phải đối thủ với Mạc Đa, nhưng vẫn có thể tạo ra rắc rối, 

cầm chân hắn lại, mà chỉ cần thời gian giảm xóc, Trường Thanh Thần Thụ sẽ có cơ hội phong tỏa giới đạo. . 
Hiện tại cái cây này đã tới bên dưới giới đạo, hoàn toàn che đậy, chỉ cần có thời gian phát triển, sẽ tiến vào bên trong giới đạo. 
- Ngươi thử xem! . 
Mạc Đa gầm lên, hai chân đạp mạnh cành cây, cả người lao ra như đạn pháo, ở giữa chừng, tay trái đánh ra. 
Mà quỷ dị là Dương Khai lại thật sự xuất hiện ở trước nắm đấm của hắn, giống như tự đụng đầu vào. 

Dương Khai thần sắc ngạc nhiên, không hề phòng bị trúng ngay một đấm, trực tiếp bị đánh bay. Nhưng hắn phản ứng nhanh chóng, vừa bị đánh bay liền thi triển thần thông không gian, thuấn di biến mất, lúc xuất hiện là đã ở bên trên đầu Mạc Đa. 
etrüy thik 
Ma Binh Chiến Chùy tuôn trào ma khí, kéo theo lực lượng thủy thiên diệt địa, nện xuống đầu Mạc Đa. 
- Đáng ghét! Mạc Đa rống lớn, đưa tay ngăn cản. 
Tiếng nổ vang lên, thân thể khổng lồ của Mạc Đa lại rơi xuống mười mấy trượng mới bám lại được, hai mắt to như cửa sổ muốn phun ra lửa. 
Hắc Đồng Luyện Ngục bị phá, thực lực của Dương Khai quả thật giảm mạnh, nhìn một chúy này là có thể thấy. Nếu trước đó một chùy của Dương Khai là đủ để đánh Mạc Đa xuống đất, nhưng giờ chỉ khiến hắn tụt mười mấy trượng mà thôi. C 
Nhưng ngay cả như thế, Dương Khai vẫn thành lá chắn vững vàng nhất ngăn cản hắn, không phá bỏ chướng ngại này, Mạc Đa cảm thấy chỉ sợ mình không thể tiếp tục đi tới, nhưng hiện tại hắn làm gì có thời gian dây dưa với tên dị tộc này? 

Mình coi thường đối phương, tất cả Ma Thánh đều coi thường đối phương. Sớm biết người dị tộc này mạnh mẽ như vậy, bọn họ nhất định sẽ phải hai Ma Thánh liên thủ đối phó hắn. 
Mạc Đa thét dài, 
Nhưng không có tiếng đáp. 
Bốn vị Ma Thánh khác lúc này đang đấu với bốn vị Vu Thánh Man tộc, nhân số cân bằng, không ai có thể dễ dàng thoát ra, tất cả đều trông cậy vào hắn. 

Rắc... 
Tiếng động lạ truyền tới, Mạc Đa mí mắt nhảy dựng, nhìn lên. Chỉ thấy ở chỗ giới đạo, tán cây đã tràn vào, bị lực giới đạo chèn ép, tán cây | bắt đầu vặn vẹo biến hình, nhưng dần dần nhồi đầy con đường nối hai giới. 
verk 
Trễ rồi, tất cả trễ rồi. Mạc Đa lòng như tro tàn, cả người lạnh bằng. 
Dương Khai cười ha ha, dù cho thê thảm không thôi, nhưng vẫn cười ngông cuồng. Tiếng cười truyền vào tai Mạc Đa, làm hắn cảm thấy vô cùng châm chọc trào phúng, làm cho lửa giận đè nén trong lòng hắn 

bùng nổ. 
Tiếng cười Dương Khai chợt ngừng, như bị bóp cổ họng, hết sức đột nhiên. 
Mạc Đa cũng biến sắc, cảm nhận được gì. 
Hai người cùng ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt xuyên qua hư không, nhanh chóng xuyên vào sâu trong giới đạo. 
Ở bên trong giới đạo, bên trên tán cây, mây đen quỷ dị xuất hiện, dần dần ấn xuống, nhìn chậm chạp nhưng lại có lực lượng rất mạnh, không 

gì trên đời cản trở được nó. Trong quá trình đè xuống, mây đen dần vặn vẹo, hóa thành hình bàn tay, đánh xuống tán cây. 
- Ma Thần đại nhân! Mạc Đa kinh hồ. 
- Đại Ma Thần! Dương Khai quát khẽ. 
Ở Ma Vực, người mạnh nhất chính là Đại Ma Thần, tồn tại mạnh hơn Ma Thảnh. Chính là hắn xé rách hàng rào đại thế giới, đánh thủng lối đi giữa Ma Vực và thế giới này, mang tới hủy diệt cùng tai họa. 

Ma Thánh đã đủ mạnh, mà Đại Ma Thần nằm bên trên sẽ có lực lượng cỡ nào? Dương Khai lập tức nghĩ tới chuyện này, nhưng không có câu trả lời, giống như năm đó hắn còn là Phản Hư Cảnh không tưởng tượng được cường giả Đạo Nguyễn Cảnh khủng bố thế nào. Không đến tầng thứ nhất định, mặc kệ sức tưởng tượng phong phú thế nào cũng đều thiếu thốn. 
Đại Ma Thần đứng ở độ cao khác, hắn căn bản không thể cân nhắc. 
Nhưng hiện tại hắn cảm nhận được Đại Ma Thần khủng bố, chỉ là mây đen ảo hóa ra bàn tay, đã như có thể hủy diệt một phương thế giới, đó là lực lượng ngay cả Ma Thánh Vu Thánh cũng phải run sợ. 

Bàn tay lớn ấn xuống, tán cây phát ra tiếng răng rắc, lại không thể tiếp tục phát triển, có xu hướng bị đè xuống. 
Mạc Đa nhìn cảnh này, trong mắt không có một chút mừng rỡ, mà lại tràn đầy sợ hãi, mồ hôi to như hạt đậu chảy qua má, thân hình 30 trượng lại run rẩy. 
Là Ma Thánh được Đại Ma Thần phái đến thế giới này, hắn không làm tròn chức trách, không thể ngăn cản được kế hoạch phong tỏa của người dị tộc, phải làm phiền Đại Ma Thần tự ra tay trấn áp. Sau này ngay cả Ma tộc toàn thắng, hắn cùng 4 vị Ma Thánh khác cũng không thoát được trách phạt. 

Đại Ma Thần trách phạt, dù hắn là Ma Thánh cũng chưa chắc gánh 
nôi. 
en com 
Vù... 

Tiếng động lại truyền đến, Mạc Đa quay đầu lại, lập tức sắc mặt đại biến: 
- Ngươi dám! 
Ngay một thoáng hắn thất thần, Vu Ngưu lại nghiêm mặt xông lên, lao về phía giới đạo, nhìn kiểu này, là muốn một mình ngăn cản thủ đoạn của Đại Ma Thần. 

Điều này làm cho Mạc Đa kinh hoàng không thôi. 
Cũng không phải sợ Vu Ngưu thật sự có bản lĩnh này, nếu Đại Ma Thần ra tay, Vu Ngưu mạnh cỡ nào cũng chỉ là con kiến giãy giụa, nhưng hắn không thể cho phép Vu Ngưu cản trở Đại Ma Thần dù chỉ là một chút [truyenhay.com]
Hắn vội xông lên, muốn ngăn cản đối phương trước, nhưng thân thể hắn quá khổng lồ, linh hoạt không bằng đối phương, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương xông vào trong giới đạo. 
Mạc Đa nóng nảy, ma khí điên cuồng tuôn trào, dùng cả tay chân 

không ngừng leo lên trên, trước đó làm sao cũng không leo qua được tán cây, lúc này chỉ cần 10 hơi thở đã đến được. 
wen.com 
Không dừng lại, Mạc Đa trực tiếp xông vào giới đạo, muốn bắt Dương Khai trở về. 
Bên trong giới đạo mảnh hư vô hỗn độn làm người ta không nhìn rõ phương hướng, cảm giác sợ hãi không yên, ngay cả Ma Thánh cũng không loại trừ được cảm giác này. Bởi vì đây là hư không vô tận, mặc kệ cường gia lợi hại cỡ nào mà bị lạc trong này, cũng có thể bị nhốt vĩnh viễn. 

Bên trên truyền xuống áp lực không tưởng, Mạc Đa nhìn lên, vừa lúc thấy bàn tay lớn của Đại Ma Thần đè xuống, nhưng lại không thấy bóng Vu Ngưu đầu. 
cuie CON 
Bàn tay đó là một đòn phá không của Đại Ma Thần, dù cách một giới, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy không địch nổi. 
Ở chỗ này hắn không dám thả ra thần niệm tìm kiếm bóng dáng Dương Khai, bởi vì hư không loạn lưu xung quanh sẽ cắn nuốt tất cả thần niệm của hắn. . 
Trong lúc hắn đang tìm kiếm, Dương Khai đột nhiên quỷ dị xuất 

hiện ngay cạnh hắn, như đạn pháo đụng tới, lực lượng khủng bố truyền đến, Mạc Đa không vững chân, trực tiếp bị đụng bay. 
verten 
Dương Khai dán vào eo hắn, lực lượng pháp tắc không gian tuôn trào, trong hư không từng luồng loạn lưu xao động, kéo hắn cùng Mạc Đa đón đầu bàn tay kia. 
Sắc mặt Mạc Đa tái nhợt, ra sức chống cự, nhưng ở trong hư không này, pháp tắc không gian chủ đạo tất cả, hắn phát hiện mình không thể giãy khối Dương Khai thúc đẩy, ngày càng gần bàn tay của Đại Ma Thần. 

- Ngươi làm gì! 
Mạc Đa vừa kinh ngạc vừa giận dữ, trong lòng toát ra ý tưởng làm hắn khó yên. 
- Mượn ngươi xài chút! Dương Khai nhe răng cười với hắn, nhưng Mạc Đa khó 
fuoc. 
Lời này làm Mạc Đa xanh mặt, thân thể to lớn run rẩy, hắn càng liều mạng chống cự, mấy lần suýt giãy khỏi lực đẩy của Dương Khai. 
Dương Khai không khỏi vẫy tay, xung quanh chạy tới vô số hư không loạn lưu, hóa thành những sợi dây, trói chặt Mạc Đa. 

Lần này Mạc Đa liền yên lặng lại. 
- Ngươi có biết người đang làm gì không? 
Mạc Đa phát hiện không giãy ra, chỉ còn dựa vào khuyên bảo Dương Khai đổi ý. 
- Làm như vậy, ngươi cũng sẽ chết! 
Dương Khai không nói lời nào, dùng hết sức đẩy Mạc Đa về phía bàn tay khổng lồ. 
- Kẻ điên, ngươi đúng là kẻ điên! Mạc Đa há miệng mắng to. 

- Ta sẽ không cho người lợi dụng, chết dưới tay Đại Ma Thần là vinh hạnh của ta, người làm như vậy căn bản không có ý nghĩa. 
- Ngươi có Cổ Ma khí, có Cổ Ma Hắc Đồng, dù xuất thân Man tộc, nhưng cũng coi như nửa Ma tộc, huống gì ngươi đã dùng sự thật chứng minh bản thân mạnh mẽ, bỏ cuộc đi, Đại Ma Thần sẽ khoan dung người, ngươi sẽ được bất cứ thứ gì người muốn ở Ma tộc. 
- Còn không ngừng tay? Nếu không ngừng thì sẽ không còn kịp 
nữa! 
Mạc Đa không ngừng gào thét, vẻ mặt hốt hoảng càng đậm, Dương 

Khai coi như không thấy. 
Cuối cùng, khi bàn tay khổng lồ của Đại Ma Thần phủ xuống đầu, Mạc Đa ngậm miệng, bởi vì hắn biết nói gì cũng trễ rồi, cho dù Dương Khai tha cho hắn, hắn cũng không thể thoát khỏi công kích của Đại Ma Thần. 
 
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status