Vũ luyện điên phong

Chương 2902: Lấy giả làm thật thì thật cũng giả



Chương 2902: Lấy giả làm thật thì thật cũng giả

Bàn tay khổng lồ đè xuống, khí tức hủy diệt ập tới, Mạc Đa thở dài, nhắm mắt lại, ngửa cổ đợi chém. . 
Đúng lúc này, Dương Khai đột nhiên gầm lên nổ vang bên tai hắn: - Còn không ra tay, muốn chết hay sao? 
Tiếng gầm này như có ma lực ra lệnh, Mạc Đa mở mắt, dưới bản năng muốn sống thúc đẩy, vận chuyển lực lượng Ma Thánh, hai đấm đón đỡ bên trên. 
Hắn chợt phát hiện, lực lượng trói buộc mình biến mất, hư không 


loạn lưu trói quanh người cũng tiêu tán, để hắn phát huy được toàn bộ thực lực. 
Nhưng vừa đánh ra, Mạc Đa liền hối hận. 
Hắn tự hỏi lòng mình, rốt cuộc mình đang làm gì? Thân là Ma Thánh, lại đi chống đối Đại Ma Thần? 
Tất cả đồng tác của hắn đều theo bản năng, hoàn toàn không qua suy tư, là bản năng sống sau khiển, giữa bờ vực sống chết, không ai có thể suy nghĩ nhiều được. 

Mặc kệ thế nào, thực lực Ma Thánh của hắn bùng nổ toàn diện. 
hời, ở không xa, Dương Khai cũng nghiêm mặt, tay giơ Ma Binh Chiến Chùy, truyền vào toàn bộ ma khí, ném mạnh về phía bàn tay khổng lồ. 
quaten. 
Trên Ma Binh Chiến Chùy quấn quanh pháp tắc không gian, nơi đi qua, hư không hỗn loạn vỡ nát. Không chỉ vậy, Dương Khai còn bỏ thêm một ít pháp tắc, ở nguy cơ sinh tử, Dương Khai đánh ra một đòn vượt quá cực hạn của mình. 
Một đòn này mạnh mẽ hơn bất cứ lực lượng nào hắn từng thi triển, là 

một đòn mà hắn chưa từng nghĩ tới. 
Đường hầm giữa hai giới, một bên cố tình, một bên vô tâm, Dương Khai cùng Mạc Đa liên thủ hoàn mỹ, đánh ra phản kích kinh diễm. 
Bàn tay lớn chậm lại, trên bàn tay xuất hiện một lỗ thủng lớn, ma khí trào ra, chảy khắp nơi. 
Nhưng nháy mắt sau đó, bàn tay to lớn nghiền qua chỗ Dương Khai cùng Mạc Đa, giống như hủy diệt hai con kiến, tiếp tục ấn xuống dưới. 
Mạc Đa hừ một tiếng liền hủy diệt, thân thể 30 trượng tan vỡ, hóa 

thành thịt nát trôi nổi trong hư không vô tận. Dương Khai cũng cảm giác 
mình như vỡ vụn, thân thể biến mất, chỉ có thần hồn không ngừng rơi xuống, rơi xuống... như rơi vào vực sâu vô tận. 
Đã chết rồi sao? Dương Khai không biết cái chết là gì, nhưng ngay cả Ma Thánh Mạc Đa cũng không chống nổi một đòn này, bản thân mình không có khả năng sống sót được. 
Chỉ sợ mình thật sự đã chết. 
Trong mơ hồ, hắn chợt cảm thấy mình quên mất rất nhiều chuyện, chợt nghĩ tới gì đó. 

| Trong cảm giác, mình vẫn không ngừng rơi xuống, tựa như không có cuối cùng, vĩnh viễn rơi tiếp, cảm giác cả người thả lỏng, như không cần nghĩ tới những chuyện buồn bực nữa, cứ tiếp tục rơi mãi như thế cũng được. 
Chợt xuất hiện khác thường, cảm giác rơi xuống biến mất, sau đó ánh mắt xoay chuyển, chờ khi Dương Khai hồi thần lại, đã ở giữa một mảnh hư không đầy ánh sao lấp lóe. Yên lặng không có thứ gì, ngay cả bản thân cũng là một mảnh hư vô, không có thực thể. 
Bên dưới phát ra tiếng chiến đấu, cùng dao động mạnh yếu. 

Hắn cúi đầu, lập tức trừng lớn mắt. 
Hắn nhìn thấy một cái cây to lớn, nối trời đất, đứng sừng sững giữa chiến trường đầy máu và thi thể, tán cây rộng lớn vươn vào khe nứt trên trời, không ngừng lớn lên. 
Hắn nhìn thấy những con người to khỏe đang tránh né Ma tộc giết chóc dưới cây to. 
Hắn còn thấy hàng triệu Nhân tộc cùng Ma tộc đang huyết chiến trên chiến trường rộng lớn. 

Trên bầu trời, 8 vị cường giả bản lĩnh thông thiên đang quyết chiến, đó là các Thánh giả hai bên, nhìn có vẻ đang ngang tay. 
Hắn rùng mình, đột nhiên nhớ lại chuyện mình quên mất, nhớ lại chuyện càng xa hơn. 
Mình là Vu Ngưu, là Vu Vương Man tộc Nam Man Bộ, thống soái một chi tinh binh cường tướng Vu Ngưu Bộ. 
Mình cũng là Dương Khai, là cung chủ Lăng Tiêu Cung Bắc Tinh Giới. 

Nhất là thân phận sau, không biết từ bao giờ mình lại quên sạch, khi vừa đến thế giới này, hắn thỉnh thoảng còn nhớ, nhớ kỹ mình chỉ là khách qua đường ở thế giới này, đến đây chỉ là lịch lãm. Nhưng theo đại chiến hai tộc bùng nổ, hắn ngày càng mờ nhạt thân phận này, ngược lại dần thích ứng với thân phận Vu Ngưu, cuối cùng hoàn toàn quên lãng cái tên Dương Khai [truyenhay.com]
Vừa rồi mình lại đi kéo một Ma Thánh lao về phía Đại Ma Thần phát động công kích tự sát, noi gương Trường Thanh Thần Thụ xả thân liều 
mình? 
Nếu hắn nhớ thân phận Dương Khai, tuyệt đối sẽ không kích động lỗ 

mãng như vậy, dù sao có thế nào thì đây cũng chỉ là một cái bí cảnh, tất cả có thể chỉ là ảo giác.. 
een. 
Nhưng lấy thân phận Vu Ngưu Man tộc xem xét chuyện này, lại có vẻ quá bình thường. 
Vu Ngưu tuyệt đối sẽ lựa chọn như vậy, bất cứ Man tộc nào cũng sẽ không do dự lựa chọn như thế, dù bản thân mình sẽ chết, chỉ cần có một chút cơ hội thành công, chết cũng có giá trị. 
Hiện tại điều duy nhất hắn không hiểu được, rốt cuộc đây là chuyện gì, mọi thứ có phải là ảo giác hay không, mình thật sự đã chết sao? 

- Có phải rất thần kỳ không? Tiếng nói đột nhiên vang lên từ phía sau. 
Dương Khai giật mình, không hề ngờ tới ở đây còn có người khác, nhưng hắn không lập tức xoay người, bởi vì hắn nghe ra được chủ nhân tiếng nói này là ai. 
Hắn đứng trong hư không, chỉ xuống dưới: - Rốt cuộc tất cả là thật hay giả? 
- Là thật, cũng giả! Một cái bóng nhỏ nhắn đi tới cạnh hắn, ánh mắt cùng Dương Khai 

nhìn xuống dưới. 
Dương Khai quay sang nhìn nàng, khó hiểu hỏi: - Xin giải thích! 
- Trong thật có giả, trong giả có thật. . 
Nữ nhân này chớp mắt với hắn, có một chút cười đùa, đây là biểu tình nàng chưa từng toát ra biểu tình này, làm Dương Khai nhìn mà ngân ra. 
Dương Khai tiếp tục nhìn, không nói lời nào. 

Cô gái này nói: 
- Trận chiến dịch này là thật, thời kỳ thượng cổ quả thật xảy ra một trận đại chiến hai tộc như thế, không khác gì ngươi đã thấy, có điều quy mô còn lớn hơn. 
Dương Khai nhíu mày: - Vậy Vụ Ngưu thì sao? 
- Chính là vì trong chiến dịch đó có vô số Vu Ngưu, mảnh đất này mới được bảo tồn, Ma tộc mới bị đẩy lui! 
Dương Khai chợt hiểu: 

- Những gì Vu Ngưu thấy, trải qua, chỉ là hình ảnh thu nhỏ? 
- Đúng thế! 

Dương Khai nói: 
- Ta hiểu rồi, những gì ta trải qua đều là ảo giác, có điều ảo giác này không phải tự dưng tưởng tượng ra, mà là chuyện từng xảy ra ở thời kỳ thượng cổ. 
Hơn nữa ảo giác kéo hơi lâu, lên tới 2 năm. 
Nhưng Dương Khai tin tưởng, trận đại chiến thời kỳ thượng cổ tuyệt 

đối không thể chỉ 2 năm ngắn ngủi là kết thúc, có thể là 20 năm, có thể 200 năm, chẳng qua hình ảnh hắn thấy đã rút ngắn thời gian mà thôi. 
LFF 

- Đúng thế, cho nên phải chúc mừng người lập nên công lao trong chiến dịch này." 
Cô gái mỉm cười. 
Dương Khai cười xì: - Ta đã chết, có gì mà chúc mừng chứ. 
- Chỉ ở thế giới này mà thôi, người còn sống. Cô gái cười khẽ. 

Dương Khai lắc đầu, nói: - Ta muốn xem kết quả cuối cùng của chiến dịch này. 
Cô gái khẽ gật đầu, đưa tay chỉ vào hư không, sau đó, Dương Khai như hóa thân thành thần, ý niệm quét qua, tất cả đều hiện ra rõ ràng. 
Đầu tiên là lối đi hai giới, một đòn của Đại Ma Thần cách không đánh ra bị Ma Thánh Mạc Đa cùng Vu Ngưu chống đỡ, tiếp tục đè xuống. - 
Nhưng Mạc Đa cùng Vu Ngưu hy sinh không phải vô dụng, bàn tay khổng lồ bị thủng một lỗ, ma khí trào ra rất nhiều, bị hư không xung 


quanh rút lấy, làm uy lực bàn tay kia giảm mạnh. Hơn nữa bàn tay đè xuống, uy lực ngày càng nhỏ. 
Cuối cùng, bàn tay to lớn đánh vào tán cây, thiên địa rung động. 
Tán cây khổng lồ lún xuống, vô số cành lá gãy tán loạn, cành cây cao tận mây xuất hiện vô số khe nứt, như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. 
Nhưng Trường Thanh Thần Thụ chỉ lung lay một chút, liền ổn định lại, hào quang xanh biếc toát ra từ từng chiếc lá, từng nhánh cây Trường Thanh Thần Thụ, khí tức sinh mệnh kinh người bùng nổ. 

Tán cây đã vươn vào trong lối đi hai giới tăng vọt, đột nhiên tỏa sáng mùa xuân mới, phong tỏa chặt chẽ khe nứt trên trời. 
Sau đó, vô số ánh sáng xanh như đom đóm bay lên bầu trời, chảy vào trong giới đạo phong tỏa. 
” ánh sáng 
Giới đạo nhanh chóng bị một mảnh ánh sáng xanh nhét đầy. 
Tinh hoa sinh mệnh ngưng tụ mấy chục ngàn năm của Trường Thanh Thần Thụ nhanh chóng héo tàn, toàn bộ lực lượng sinh mệnh hóa thành ánh sáng xanh, dùng để phong tỏa giới đạo. 

Khi giới đạo bị ánh sáng xanh nhồi đầy, Thần Thụ đột nhiên rung động, cành nhánh rơi rụng, chỉ còn thân cây trụi lủi. 
Giới đạo dưới lực lượng không rõ dần dần co rút, cuối cùng khép lại, biến mất. 
Toàn bộ quá trình kéo dài rất lâu, sau khi giới đạo biến mất, Trường Thanh Thần Thụ cũng mất đisức sống, cây to nối trời hóa thành phần vụn, bay theo gió. 
Trường Thanh Thần Thụ xả thân hy sinh, cuối cùng giới đạo bị phong ấn. 

Nhìn cảnh này, tất cả Man tộc đều phát ra tiếng hoan hô mừng rỡ, còn các Ma tộc đang chiến đấu, lại như chết cha chết mẹ. 
Mất đi liên hệ với Ma Vực, từ lính thường cho tới Ma Vương, đều bị ảnh hưởng rất lớn, thực lực giảm mạnh, không thể phát huy toàn diện. 
Man tộc phấn khởi phản kích, giết địch vô số. 
Trận chiến Thánh giả vẫn luôn giằng co, cuối cùng xảy ra biến hóa. 
Bốn vị Ma Thánh dần dần không phải đối thủ, bị các Vu Thánh đuổi cùng đánh tận, chật vật chạy trốn, trước sau không quá nửa ngày đã có 2 

vị Ma Thánh bị chém giết tại trận, 2 vị Ma Thánh khác biết đã thất thế, chia nhau bỏ chạy. . 

Các Vu Thánh chia ra truy đuổi. 
Các Ma Thánh người chết kẻ chạy, những các Ma tộc bên dưới càng không thể làm được gì, đại chiến đã kết thúc, còn lại là quét dọn chiến trường. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status