Vũ nghịch càn khôn

Chương 1151: Thu phục, bức ra bài tẩy


Hai mươi lăm tên Võ Tôn đại viên mãn cũng là một cỗ năng lượng không nhỏ, đem cỗ năng lượng này dung hợp trong Đại Ngũ Hành Tuyệt Sát trận cũng có thể khiến cho uy lực của Đại Ngũ Hành Tuyệt Sát trận tăng lên một phần, mặc dù chỉ một phần, nhưng có lẽ một phần đó đã đủ áp đảo Bạch lão đầu đến đường cùng rồi.

Năm tên Võ Thánh cao cấp đều không thoát khỏi vận mệnh bị Sinh Tử Quyết khống chế, hai mươi lăm tên Võ Tôn đại viên mãn càng không cần phải nói, chỉ mất gần khoảng chừng nửa phút, hai mươi lăm tên Võ Tôn đại viên mãn đã nơm nớp lo sợ đứng sau lưng Sở Nam.

Trong quá trình thu phục, Tiểu Nê Thu một mực nhìn tiểu Hắc, kính sợ trong mắt không chỉ dày đặc hơn trước gấp mười lần, trong lòng hắn không ngừng thầm nhủ:

- Đạo quang mang lúc trước là lục sắc, ta tuyệt đối không hoa mắt, là lục sắc, không phải ngũ sắc, lục sắc đại biểu cho cái gì?

Cụ thể đại biểu cho cái gì thì Tiểu Nê Thu cũng không biết, nhưng hắn biết thân phận của bà cô này chắc chắn so với những gì hắn tưởng tượng còn lớn hơn.

Mà lúc này, Bạch lão đầu đã bị kích thích, dưới sự điên cuồng, đại trận có công năng tương đương với “Trữ Vật trận” đã bị hắn phá gần xong, Sinh Tử Băng Hỏa trận không có Trận Hồn cũng bị phá gần hai phần ba, chỉ có “Tỏa trận” là vẫn một mực khóa toàn bộ thành Phong Dương.

Để phá những trận này, Bạch lão đầu cũng trả giá không nhỏ, đương nhiên, Sở Nam cũng bị tổn thương càng nghiêm trọng, tất cả đan dược hắn luyện chế tại đại lục Đồ Đằng gần như đều đã đem ra, ngoại trừ bản thân hắn nuốt còn phân cho tiểu Hắc, Tiểu Nê Thu và đám người Hứa Võ Thánh.

Năm người Hứa Võ Thánh bây giờ đều trầm mặc, trầm mặc vô cùng, hiển nhiên là câu nói vừa rồi của Bạch lão đầu đã kích thích bọn hắn, Sở Nam nhìn thấy thần sắc đám người Hứa Võ Thánh, trong lòng thầm nghĩ:

- Bạch lão đầu, quả thật quá cảm kích ngươi rồi, muốn bọn hắn dụng tâm bán mạng cho ta quả thật rất khó.

Dù nghĩ vậy nhưng ngoài miệng hắn lại nói:

- Tình huống vừa rồi các ngươi cũng thấy, ta có thể khiến Bạch lão đầu bị thương, tất nhiên cũng có thể khiến hắn chết, hơn nữa, nếu Bạch lão đầu không chết thì cuộc sống các ngươi e rằng khó mà tốt đẹp nổi. Ta hứa với các ngươi, đánh xong trận này, các ngươi nếu không chết thì chỉ cần làm việc cho ta mười năm, ta sẽ trả tự do cho các ngươi, mười năm sau, trời đất bao la, các ngươi muốn đến đâu thì đến!

- Thật sao?

Hứa Võ Thánh ngẩng mạnh đầu lên, thốt ra câu hỏi, trong mắt bốn người Xương Võ Thánh cũng bạo xạ tinh quang, mười năm đối với người bình thường mà nói thì quả thật rất dài, thế nhưng đối với Võ Thánh cao cấp như bọn hắn mà nói thì mười năm thật sự chẳng là gì, chỉ là trong nháy mắt mà thôi.

Sở Nam quay đầu lại, nhìn quét qua năm người một lượt, đáp:

- Sinh tử của các ngươi đã hoàn toàn nằm trong tay ta, ta cần phải lừa các ngươi sao?

Đám người Hứa Võ Thánh nghe xong đều cảm thấy có lý, không còn do dự nữa, Hứa Võ Thánh nói:

- Được ta, sẽ bán mạng cho ngươi mười năm, mười năm sau, nếu ngươi nói không giữ lời, ta nhất định sẽ liều mạng với ngươi.

Sở Nam cười đáp:

- Có lẽ mười năm sau ta muốn ngươi đi thì ngươi cũng không chịu đi.

- Không thể nào!

Hứa Võ Thánh quả quyết bác bỏ, Sở Nam cũng không giải thích, ngược lại nói với bốn người kia:

- Các ngươi nghĩ thế nào?

Xương Võ Thánh nhìn Hứa Võ Thánh, nói:

- Được!

Cùng lúc đó, ba tên Võ Thánh cao cấp khác cũng thốt ra chữ “Được”.

Sở Nam thấy bọn hắn đều gật đầu, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, mặc dù hắn có thể khống chế bọn hắn, muốn bọn hắn làm gì thì bọn hắn phải làm theo đó, thế nhưng, nếu bọn hắn không phối hợp, trong lòng có mâu thuẫn thì sẽ không thể phát huy được uy lực chân chính của bọn hắn. Hơn nữa, khống chế cũng phải hao tổn tinh thần lực, hao tổn năng lượng, có thể không tiêu hao vẫn tốt hơn.

Sở dĩ định thời gian là mười năm, đó là bởi vì Sở Nam tin rằng mười năm sau, hắn nhất định có thể tấn giai Võ Thánh, nhất định có thể chỉ trong lúc nâng tay nhấc chân là có thể diệt trừ bọn chúng, nếu đám người Hứa Võ Thánh biết suy nghĩ trong lòng Sở Nam, chắc chắn sẽ không cho là đúng, cảm thấy Sở Nam quá mức cuồng vọng.

Thân thể Sở Nam lại chấn động, xoay người xuyên qua tầng tầng trận pháp, nhìn thấy Bạch lão đầu điên cuồng, không khỏi thì thào:

- Hắn bây giờ còn chưa đủ điên cuồng, muốn hắn càng điên cuồng, khiến hắn xuất ra bài tẩy, như vậy thì mới có thể đánh một trận.

Thoáng quyết định một phen, Sở Nam lập tức cười nói:

- Bạch lão đầu, tốc độ của ngươi quá chậm, ta đã đem hai mươi lăm tên Võ Tôn kia khống chế, ngoài ra, đám người Hứa Võ Thánh cũng đã thật lòng cống hiến cho ta, mà ta bây giờ sẽ lập tức đến hoàng cung, nếu ngươi không cố gắng một chút thì rất có thể sẽ nhìn thấy đầu của Phong Dương quốc chủ đấy

Nói xong lại là một tiếng cuồng tiếu chói tai, Sở Nam dẫn theo đám người phóng về phía hoàng cung, Bạch lão đầu lập tức phát cuồng, hai mắt huyết hồng, quát:

- Hảo tiểu tử, đây là ngươi bức lão phu đấy, muốn bức ra bài tẩy của lão phu, lão phu sẽ làm như những gì ngươi muốn.

Lập tức, trên tay Bạch lão đầu liền xuất hiện một cái vòng vàng, cái vòng vàng này không phải dùng nguyên lực ngưng tụ thành, cũng không phải dùng "Pháp tắc" ngưng tụ, mà là một kiện pháp bảo được lấy từ trong nhẫn trữ vật của Bạch lão đầu.

Pháp bảo vòng vàng vừa mới hiện ra, một cỗ khí tức khủng bố lập tức tràn đi khắp bốn phương tám hướng, trận hình trùng trùng điệp điệp căn bản không thể ngăn cản được, một vài trận pháp lung lay sắp đổ, lập tức bị cỗ khí tức này ép phá, Sinh Tử Băng Hỏa trận có thể ngăn được một chút, thế nhưng Sinh Tử Băng Hỏa trận đã bị hủy gần như hoàn toàn rồi.

Khí tức vừa phát ra, Xương Võ Thánh liền cả kinh quát:

- Thần Khí, trong tay Đại Võ Thánh quả nhiên có một kiện Thần Khí!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status