Vũ nghịch càn khôn

Chương 1557: Chí tôn Tử khí, trò chơi


Mười ba tên võ giả đến từ bên ngoài còn lưu lại đấy bất quá chỉ có bốn người, đương nhiên bốn người này không phải vì câu nói kia của Sở Nam hù sợ mà bọn hắn đối với Chí Độc lão tổ có lòng tin, nghĩ muốn liều một chút. Một trong bốn người kia liền có vị Tiền sư đệ kia, trong ánh mắt của hắn ánh lên tràn đầy cừu hận.

Thời gian từng chút trôi qua một, Sở Nam không có động tác gì, chỉ dùng Sinh Tử Quyết luyện hoá một giọt máu.

Chí Độc lão tổ trên trán toàn bộ xuất hiện đại mồ hôi, hiển nhiên là rất là vất vả, bất quá khoé miệng của hắn lại hiện lên vẻ tươi cười, bởi vì hắn cảm giác sắp công phá được tầng ngoài của giọt nước màu đen kia rồi.

- Phân ra cho lão tổ!

Chí Độc lão tổ hét lớn một tiếng, nhất thời một tiếng "ba" vang lên.

Tầng Sinh mệnh lực Sở Nam bao ngoài giọt nước màu đen bị vỡ sạch sẽ, Chí Độc lão tổ đại hỉ, chỉ cần công phá được một chút, kế tiếp liền dễ dàng hơn nhiều.

Nhưng vào lúc này, Chí Độc lão tổ lại biến sắc, kinh hô:

- Tử khí, Tử khí thật tinh thuần! Chẳng lẽ là chí tôn Tử khí?

- Chí tôn Tử khí?

Sở Nam kinh dị một tiếng, phát hiện ra khối Tử khí kia vậy mà còn có một khối xương, hẳn là Tử khí, Âm Dương ngư cùng đám xương cốt kia có quan hệ lớn lao. Thời điểm Sở Nam suy nghĩ thì Chí Độc lão tổ đã hướng bốn phía la lớn:

- Động thủ, nhanh nhanh hướng bọn hắn xuất thủ, lão tổ lập tức có thể thôn độc của hắn, hắn sẽ không bao giờ là đối thủ của lão tổ, các ngươi tranh thủ thời gian đi...

Khiếp sợ trong nội tâm Chí Độc lão tổ tuyệt đối khó diễn tả bằng lời, trực tiếp lẩm bẩm:

- Trách không được, trách không được ta thi triển mười thành thực lực mà không áp chế nổi hắn, chí tôn Tử khí? Là hắn từ đâu lấy được, nếu lão tổ có được chí tôn Tử khí...

Trong nháy mắt nghĩ đến chỗ tốt vô cùng, Chí Độc lão tổ dốc sức liều mạng rồi, điên cuồng thổ huyết, toàn thân không ngừng xuất ra khói đen, quát:

- Nuốt, nuốt cho lão tổ, chí tôn Tử khí thì sao? Tất cả đều nuốt!

Bên kia, bốn người cũng đã chuẩn bị động thủ.

Đúng lúc này, xa xa chạy gấp đến một đạo thân ảnh, người còn chưa tới nhưng tiếng nói đã vang lên rồi:

- Đại nhân, ta sai rồi, ta đã trở về, đau quá, van cầu ngươi, đừng để ta đau đớn nữa, đau sắp chết ta rồi...

Thanh âm thảm thiết khiến cho người nghe phải run sợ toàn thân, vị Tiền sư đệ tên thực là Tiền Huyết Minh nhìn lại, chứng kiến đúng là tên đầu tiên thoát đi, Trần Thượng Xuyên. Thời điểm Trần Thượng Xuyên rời đi còn hung hăng càn quấy một trận, bốn người vẫn còn nhớ rành mạch, một câu độc ác kia lại càng vang vọng bên tai. Nhưng mà không ngờ, trong nháy mắt thế cục đã hoá đến long trời lở đất.

Bốn người đang muốn ra tay, thấy vậy liền xuất hiện do dự, sợ hãi, đứng ngốc một bên.

Trần Thượng Xuyên xông tới, trực tiếp quỳ lên mặt đất mà cầu khẩn:

- Đại nhân, nếu không người cho ta một cái thống khoái đi, để cho ta trực tiếp chết đi cho rồi, ta chịu không nổi rồi...

Tiền Huyết Minh ngăn không nổi mà giật thót trong lòng.

"Tình nguyệt chết cũng không muốn chịu đau nhức nữa? Đây rốt cuộc là loại đau nhức như thế nào?"

Trong lúc suy nghĩ lại có thanh âm truyền đến, nhưng lại là từ người thứ hai thoát đi, Vệ Bắc Thượng. Vệ Bắc Thượng xương cốt toàn thân đều đâm ra khỏi da thịt, mà ngay cả hai con mắt đều muốn lòi ra ngoài, mà hắn một thân vừa cao vừa to, thân người cao chừng 2m, giờ phút này ước chừng chỉ còn 1m, mà còn gầy tới mức da bọc xương rồi.

Tiếp đó, chính là Khung Sơn lão tổ.

Trong nháy mắt, những người rời khỏi toàn bộ quay trở về, bất quá tên ly khai cuối cùng gọi là Vũ Hạo Bái lại không có giống như Trần Thượng Xuyên mà nhìn chằm chằm vào Sở Nam nói ra:

- Tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất thả ta ra, bằng không thì diệt cửu tộc ngươi!

- Ba~~

Hư không một chưởng đem cái chóp mũi của hắn đánh lệch đi, con mắt nghiêng sang một bên, hàm răng rơi sạch, khuôn mặt lại sưng húp một bên. Vũ Hạo Bái chịu đau, còn uy hiếp:

- Tiểu tử, ngươi biết ta thân phận là gì không? Ta đến từ Huyền Thiên đại lục, là Thiên Trảm phái đệ tử, cô cô của ta chính là trưởng môn phu nhân Thiên Trảm phái!

- Thiên Trảm phái? Danh tự thật đúng là có điểm quen tai, không biết cùng Thiên Trảm điện có quan hệ gì?

TInh mang trong mắt Sở Nam bắn ra, bất quá Vũ Hạo Bái lại không có chú ý tới, hắn điên cuồng hét lên:

- Thiên Trảm điện chỉ là một bộ phận nho nhỏ của Thiên Trảm phái, hiện tại ngươi sợ rồi sao? Ta nói cho ngươi biết, hiện tại thả ta ra ta, lại đem bảo tàng trong sơn cốc tất cả giao ra cho ta, lại cầu ta, ta tạm tha cho ngươi một mạng, nếu không, ta sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn! Vô luận ngươi có bao nhiêu tôn tử, tất cả sẽ đều bị Thiên Trảm phái diệt trừ sạch sẽ, cho huyết mạch của ngươi từ nay đoạt tuyệt!

Tinh mang trong mắt Sở Nam chuyển thành sát mang! Tâm niệm vừa động, Vũ Hạo Bái lập tức tay chân héo rút, xương cốt vang lên như tiếng rèn sắt, Vũ Hạo Bái không tin Sở Nam còn dám hướng hắn động thủ:

- Ngươi... không sợ... trả thủ... sao? Cô cô thương ta nhất, nàng biết ngươi giết ta, nhất định sẽ...

- Lời của ngươi, nhiều quá.

Thanh âm cương mãnh của Sở Nam truyền xuống, người gọi Vũ Hạo Bái kia lập tức nổ tung lên, huyết nhục toàn thân như một bãi bùn nhão mà tung toé trên mặt đất.

Những người khác thấy vậy thân thể không nhịn được mà run lên, tiếng khẩn cầu càng đậm.

"Đồ Đằng đại lục, Thiên Trảm điện. Huyền Thiên đại lục, Thiên Trảm phái. Ngọc Tử Bội, Thiên Tử,... Xem ra, cái vòng xoáy kia càng ngày ta càng tiến lại gần, không biết hiện tại đám người Tiểu Tinh, Như Nhan, còn có Thỏ Ngọc tộc hiện tại thế nào rồi. Thiên Trảm phái phải chăng đã phát hiện, Thiên Tử phải chăng đã biết?"

Sở Nam thầm nhủ trong lòng, giờ phút này, Tiểu Tinh hắn đang lo lắng lại đang cùng một vị công tử anh tuấn tiêu sái làm bạn, ngao du thưởng cảnh, mà nàng lại đang dùng một loại ngữ khí sùng bái hướng vị công tử kia kể lại hết thảy về Sở Nam mà nàng biết, từ lúc Kết giới thí luyện mà bắt đầu...

Công tử anh tuấn, dĩ nhiên là Thiên Tử!

Thiên Tử bỏ ra rất nhiều tâm tư, dùng không ít thủ đoạn rốt cục đã chiếm được trái tim của Tiểu Tinh, lúc này hắn lẳng lặng nghe Tiểu Tinh nói nhưng trong lòng lại đang thầm nhủ:

"Trò chơi lại thăng cấp rồi, càng ngày càng tốt! Sở Nam, có ý tứ. Cái trò chơi Ngọc Tử Bội kia chơi không có tốt, kết cục thật không tốt, lại còn để ta sinh ra nộ hoả. Hiện tại, cái trò chơi này ta nhất định phải duy trì lâu một chút, càng lâu càng tốt, bằng không sẽ lại nhanh chóng chấm dứt, ta lại phải nhàm chán một thời gian rất dài rồi..."

Cùng lúc đó, Như Nhan cùng Sơn Lý Nhân đang đứng bên cạnh một dòng suối, nói:

- Sơn Lý Nhân, ngươi có phát hiện ra hay không cái vị công tử Vô Danh kia có chút kỳ quái, ví dụ như hắn từ đâu mà tới đây, hắn có mục đích gì, chúng ta cũng không biết...

- Ca ca đối với sự tình của Vô Danh cũng rất hứng thú.

- Ân, chúng ta phải đề phòng lấy một chút, Tiểu Tinh hiện tại đã rơi vào bể tình rồi, đầu óc mơ hồ vô dụng.

Sơn Lý Nhân gật gật đầu, Như Nhan lại cảm khái nói:

- Không biết ca ca có quay trở về hay không.

Bên trong Toả hải bí cảnh, Chí Độc lão tổ chứng kiến cả đám Trần Thượng Xuyên quỳ trước mặt Sở Nam, chứng kiến thảm trạng của Vũ Hạo Bái mà lòng sinh thoái ý. Đương nhiên, Chí Độc lão tổ vẫn muốn thu lấy chí tôn Tử khí kia mà đào tẩu, lại còn đánh một cái chủ ý:

"Đợi lão tổ đến Thiên Trảm phái đem sự tình này báo lại, mượn Thiên Trảm phái tới thu thập hắn, ta lại..."

Lúc Chí Độc lão tổ đang suy nghĩ một cách ngon ăn thì Trần Thượng Xuyên cùng Vệ Bắc Thượng đã đứng trước mặt hắn, Sở Nam nhìn chằm chằm vào Tiền Huyết Minh nói:

- Ngươi không ngăn cản hắn lại sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status