Vú nuôi của rồng

Chương 22: Đại chiến Hắc Ưng


A Khờ bay lên trên không, mang gậy ra nện xuống. Hắc Ưng liệng một vòng tránh thoát được một gậy. Nhưng đám thạch nhũ ở phía sau lưng hắn không được may mắn như vậy. Những cây thạch nhũ cao đến trăm trượng ầm ầm đổ xuống. Thế mới biết, một gậy vừa rồi nếu mà nện trúng trên người Hắc Ưng hắn không bị gãy cánh cũng bể xương sườn. Hắc Ưng lúc này nào dám khinh thị A Khờ nữa.

- Thì ra ngươi mới là người mạnh nhất ở chỗ này?

- Hừ, coi như ngươi may mắn thoát được một gậy. Nhưng hôm nay ngươi không có may mắn sống sót mà rời khỏi chỗ này đâu!

- Chỉ dựa vào ngươi?

Hắc Ưng ánh mắt đảo qua khinh thường. Tuy hắn biết thực lực của A Khờ không thua kém gì mình, nhưng hắn có thể dùng đôi cánh của mình để bay lượn trên không mà không hao tốn linh lực. Nên hắn nghĩ rằng mình sẽ không thua. Chỉ có điều, đó là với người khác mà thôi còn với A Khờ thì chưa chắc đã đúng.

A Khờ không có ý định đánh nhau một mình với Hắc Ưng, vì dù sao hắn cũng không thể mọc cánh mà đuổi theo nó được. Hắn âm thầm truyền ý nghĩ của mình cho Tiểu Long rồi nghênh ngang vác cây gậy trên vai cười ha hả:

- Cái con chim đen nhà ngươi thì biết cái gì? Lão tử ở chỗ này đã bố trí thiên la địa võng ra để đợi ngươi nửa ngày nay rồi. Bây giờ ngươi chui đầu vào trong lưới đúng là rất hợp với ý ta. Nào, bây giờ nhận tiếp một gậy của ta nữa nào!

A Khờ lại nhảy lên nện xuống. Hắc Ưng liền vỗ cánh đập mạnh, tạo thành một cái lốc xoáy cuốn đi kình lực của A Khờ văng vào trong vách đá.

Ầm!

Cả tòa bích động bị chấn động mạnh, những khối thạch nhũ bị đập gãy mà rơi xuống đất. Cánh của Hắc Ưng lại liên tiếp vỗ ra tạo thành từng lưỡi đao phong vô hình sắc bén. A Khờ mắt sáng, tai tinh nhìn đến rất rõ ràng. Nhưng muốn tránh né hết thẩy những thứ đao phong vô hình như vậy không phải là chuyện dễ dàng. Nên hắn không thèm tránh né nữa, mà trực tiếp lao đến ngạnh kháng. Hắc Ưng hai mắt lóe sáng mừng rỡ, càng thêm đập mạnh cánh đánh tới.

Tiểu Long bí mật từ chỗ ẩn thân hóa thành long hình mà đánh phủ xuống. Miệng nó phun ra long hỏa bao trùm lên người Hắc Ưng. Uy lực của long hỏa không phải là nhỏ. Chỉ là hơi nóng của nó phả ra ngoài đã nung chảy vài khối đá lớn. Hắc Ưng dù bị bất ngờ, nhưng nó là người lão luyện nên kịp thời xoay người đập cánh lui sang một bên, đồng thời phóng ra đao phong mà cắt xén bớt uy lực của long hỏa. Dù vậy, trên người nó vẫn bị cháy xém mấy chỗ bốc lên mùi khét lẹt. Hắc Ưng lúc này mới biết, vừa rồi là A Khờ cố ý dụ nó để tập kích.

Tiểu Long đã hiện thân A Khờ cũng không cần phải che dấu thực lực nữa. Hắn đem linh lực từ trong đan điền thông qua một trăm lẻ tám đường kinh mạch mà vận khởi nó đi khắp thân thể. Một luồng thánh khí tỏa ra bên ngoài tạo thành áp lực đè lên trên người Hắc Ưng. Hắc Ưng lần này mới thật sự là sợ hãi. Nó không nghĩ đến cái tên nhân loại nhìn có vẻ yếu nhược kia lại là một thánh cấp. Lại còn là luyện thể thuật thánh cấp hiếm thấy trong tu luyện giới.

Hắc Ưng ánh mắt đảo quanh. Một bên là một tên thánh cấp tu sĩ, trên đầu lại có một con rồng nhỏ cấp sáu. Nó xem chừng mạng mình lần này xong rồi. Nhưng ánh mắt nó bỗng nhiên sáng lên mà nhìn về phía đám nữ nhân đang ở một góc gần đấy. Nó biết tên nhân loại này rất coi trọng đám nữ nhân, chỉ cần bắt được bọn họ là nó có thể bàn điều kiện để mà thoát thân.

Thấy ánh mắt nó đảo về phía chúng nữ, A Khờ ngay lập tức nhận ra ý đồ của nó. Đáng tiếc là hắn vẫn chậm hơn so với tốc độ của Hắc Ưng. Hắc Ưng gần như là dùng hết tốc lực bình sinh mà lao đến, làm cho chúng nữ hoa dung thất sắc. Mục tiêu của nó lại là Tiêu Lăng. Nó có thể cảm nhận được nữ nhân này có vị trí quan trọng trong lòng A Khờ. Nó thấy tay mình sắp chụp trúng nàng, miệng hơi nhếch lên cười đầy đắc ý. Bỗng nhiên một cái bóng lao ra chắn ở trước mặt, trảo của nó vừa đúng chụp trúng cái bóng. Cái bóng ngã xuống mặt đất hiện ra một thân đầy mùi máu tươi.

Người ngã xuống là báo em, trên mặt nàng vết thương rất sâu, hơn một nửa khuôn mặt hầu như đã bị hủy hết. A Khờ vừa lúc lao tới nhìn thấy cảnh đó không khỏi gầm lên giận dữ. Hắn ngay một quyền nện lên trên người Hắc Ưng, chân tung một cước nhắm ngay đầu nó mà phan xuống. Hắc Ưng phản ứng nhanh nhạy nên tránh được mấy chỗ yếu hại, nhưng xương cốt có mấy chỗ suýt chút nữa là gãy vỡ. A Khờ vẫn không có bỏ qua mà liên tiếp quyền đấm chân đá làm cho Hắc Ứng đầu óc rối bời. Tiểu Long lúc này cũng phản ứng lại mà lao tới cấu xé. Kim Sí hổ vừa mới khôi phục một ít linh lực cũng biến thân trở về bản thể đánh tới. Tiêu Lăng thì nhanh chóng dùng pháp thuật cầm giữ tính mạng cho báo em. Báo chị lại xách cung lên nhắm ngay hai mắt của Hắc Ưng mà bắn liên hồi. Chỉ còn lại mỗi Xà Linh là không biết làm gì cùng với chiến lang đứng chắn ở trước người Tiêu Lăng mà hộ vệ.

Lúc này Hắc Ưng mới biết, chạm đến nữ nhân của tên nhân loại này thì lãnh hậu quả thảm khóc như thế nào. Một mình nó chống lại hắn đã thấy khó khắn, giờ bị hội đồng vây công. Ngoài báo chị thực lực yếu kém nhất, con rồng nhỏ với Kim Sí hổ đều có thực lực gần bằng hoặc cao hơn nó. Chỉ chưa tới uống cạn chung trà, cả người Hắc Ưng đã nhuộm đầy máu, hai cánh liền bị phế mất một. Hắc Ưng mạnh nhất chính là tốc độ, nay cánh bị phế thực lực của nó còn không bằng một mình Kim Sí hổ. Chẳng mấy chốc mà nó bị đánh rớt xuống đất, cả người hơi thở đã gần như cạn kiệt. A Khờ dùng một chân đạp vỡ đầu nó, chỉ để lại một cái xác chim ưng khổng lồ không đầu. Chúng nữ tuy thấy hành động của hắn có chút tàn nhẫn, nhưng nghĩ đến hắn vì một nữ nhân như các nàng mà nổi giận. Lại vì các nàng mà liều mạng. Trong lòng các nàng không khỏi có chút ấm áp mà cảm động.

Phải biết rằng ở cái thế giới này, nữ nhân như các nàng chỉ cần không đủ thực lực để tự bảo vệ mình thì sẽ bị kẻ khác khinh bạc mà chà đạp. Đặc biệt là nữ nhân càng xinh đẹp càng có số phận bi thương. Cho dù các nàng có thật sự gặp được một gã đàn ông thật lòng yêu thương các nàng, các nàng cũng không chắc rằng kẻ đó dám vì các nàng mà liều mạng, dám vì các nàng mà hy sinh. Ở cái thế giới này thứ nam nhân cần chính là thực lực và địa vị, nữ nhân đối với họ chẳng qua chỉ là một món đồ dùng để trang trí. Nữ nhân càng xinh đẹp, càng có địa vị thì càng đắt giá.

Các nàng có thể cảm nhận được, A Khờ thường ngày hay thích đùa bỡn các nàng. Nhưng hắn chưa bao giờ khinh bạc hay xem thường các nàng. Nhìn thấy cái cách hắn quan tâm đến mỗi người, các nàng có thể cảm nhận được sự chân thành và yêu thương trong đó. Hắn tuy háo sắc nhưng so ra còn tốt hơn rất nhiều tên nam nhân khác.

A Khờ thấy báo em gương mặt đầy máu, hơi thở vẫn còn rất yếu ớt. Hắn không khỏi căm hận mà nghiến chặt răng, lòng hắn đau như dao cắt. Hắn dứt khoát lấy ra con dao nhỏ đã lâu không dùng đến được giắt ở ống quần, rạch mạnh lên tay một đường máu. Hắn đem máu của mình trực tiếp rót vào trong miệng của nàng. Phải biết rằng, máu mà hắn cho nàng uống chính là tinh huyết của tu sĩ, còn là máu thánh vô cùng quý giá. Mỗi một giọt máu rơi xuống miệng nàng, là một lần sắc mặt của hắn tái đi. Chúng nữ kinh hãi muốn chạy đến ngăn hắn lại, nhưng Tiêu Lăng lắc đầu nói:

- Vô ích thôi, chuyện mà chàng muốn làm các người ngăn được sao? Với lại nếu không dùng máu của chàng thì cả đời này nàng ta không thể nào phục hồi lại như cũ.

Lúc này nhờ nhận được máu của A Khờ truyền vào trong cơ thể, sắc mặt báo em đã có chút biến chuyển. Máu huyết trên mặt dần dần tiêu tan, thay vào đó là các lớp da mới bắt đầu phục hồi trở lại. Quá trình này diễn ra vô cùng chậm chạp, sắc mặt A Khờ lúc này đã giống như một cái xác ướp, không còn tí huyết sắc nào. Hai mắt báo em mở trừng lên nhìn hắn, tay nàng cố nhấc lên để ngăn cản hắn lại. Nhưng chỉ có thể bất lực mà rơi xuống. Nước mắt nàng không khỏi chảy ra thành dòng, miệng nàng thì thào nói:

- Đừng vì ta mà hao phí nhiều tinh huyết như vậy? Tu vi của chàng sẽ vì đó mà cả đời không thể tăng tiến được, như vậy có đáng sao?

Hắn cố sức đưa tay quệt đi nước mắt trên mặt nàng, miệng khẽ nở một nụ cười vô cùng gắng gượng:

- Vì nàng, hy sinh một chút máu huyết thì đã làm sao? Là tại ta không tốt, không bảo vệ được các nàng, trả giá một chút cũng là xứng đáng.

Vết thương trên mặt nàng nhờ tinh huyết của hắn đã hầu như khôi phục gần hết. Đến lúc này, hắn cũng không gắng gượng nổi nữa mà nằm gục xuống. Tiêu Lăng nhanh chân chạy đến ôm hắn vào trong ngực, miệng không ngừng niệm chú ngữ cầm máu cho hắn. Trong mơ màng hắn cảm nhận được thứ gì đó mềm mại gối ở dưới đầu, rồi một mùi hương nữ nhân thoang thoảng truyền vào trong mũi. Đôi lúc còn có vài giọt nước ấm mặn chát rơi xuống mặt. Hắn không khỏi trách mắng:

- Nha đầu Tiêu Lăng này thật ngốc, ta chỉ là hôn mê một lúc thôi chưa chi đã khóc là thế nào? Sau khi tỉnh dậy phải giáo huấn nàng lại mới được.

Hắn nghĩ vậy nên cười rất giảo hoạt. Chúng nữ thấy hắn hôn mê bất tỉnh rồi mà vẫn còn không có bỏ cái tính háo sắc, trong lòng mỗi người đều thầm mắng hắn. Chỉ có Tiêu Lăng là cười đến ngây ngô, nàng đương nhiên biết là hắn nhận ra hơi thở của mình nên mới nghĩ xấu xa như vậy. Nàng không những không có trách hắn, còn say mê đặt lên miệng hắn cái môi thơm nhỏ của mình. Cái mùi vị ngọt ngào này làm cho hắn trong cơn mê muội hô to sung sướng. Trên đời này, chỉ có nữ nhân Tiêu Lăng này là hiểu hắn nhất. Hắn thật muốn đem nàng ra đè xuống đất, chỉ là hắn hiện tại không có cái năng lực đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status