Vú nuôi của rồng

Chương 95: Sở Kỳ, ngươi dám (2)


Nhìn thấy đứng giữa thạch động là một tên thanh niên trẻ tuổi, từng là thuộc hạ của mình. Bên cạnh tên thanh niên này lại có năm, sáu cái nữ nhân vô cùng xinh đẹp. Sở Kỳ hai mắt muốn rớt ra ngoài, nước miếng lại không ngừng chảy ra khỏi miệng:

- Ha ha ha, quả nhiên là ông trời rất biết chiêu đãi Kỳ mỗ a! Trương Tam, lần này ngươi đã lập được công lớn rồi a! Đám nữ nhân này, tất cả đều thu hết cho ta! Ta muốn đêm này cùng với mấy vị mỹ nhân đều ở chung một chỗ!

Sở Kỳ vừa tới nhìn thấy nữ nhân của mình thì sáng mắt lên, A Khờ có chút bực mình, lại có chút tự đắc trong lòng:

- Hừ, nữ nhân của ta ngươi nhìn mà không rớt mắt mới là lạ!

Hắn lúc này cũng muốn trêu đùa Sở Kỳ một tí, nên mới nói ra:

- Sở Kỳ, nếu ngươi đã yêu thích các nàng như vậy thì ta cũng không có hẹp hòi. Thôi được rồi, trong năm người kia ngươi có thể chọn lấy một người! Chỉ cần ngươi hứa với ta là sẽ yêu thương, chăm sóc các nàng, thì ta sẽ tặng miễn phí cho ngươi!

A Khờ vừa nói tay vừa chỉ về phía đám người U Lan, các nàng lúc này bị hành động của hắn dọa cho sợ chết khiếp. Hiện tại trên người các nàng đều có ấn ký của hắn, chỉ cần hắn muốn, các nàng đương nhiên là không thể nào phán kháng được. Sở Kỳ lúc này thần hồn đã là điên đảo. Mắt hắn không ngừng tham lam đảo lên thân thể từng người một. Cái ánh mắt này như có thể nhìn xuyên thấu hết thẩy. Hắn vuốt vuốt tay cười lên hà hà:

- Trương Tam huynh đệ, ta làm người rất là rõ ràng! Đám nữ nhân này đều rất vừa mắt của ta. Đừng nói là ta hẹp hòi, mà vì bổn công tử thương tình ngươi, muốn đem tất cả bọn họ đều thu về hết. Ngươi đừng nghĩ là ta tham lam, mà ta là đang nghĩ cho ngươi thôi! Ngươi xem, đám nữ nhân này xinh đẹp như vậy, đi bên cạnh một tên nhà quê như ngươi không phải là rất không có hình tượng hay sao? Vả lại, đám nam nhân khác sẽ đánh chủ ý lên người các nàng, ngươi có thể bảo vệ được các nàng hay sao? Cho nên ta mới nói, đám nữ nhất này ta nhất định phải thu hết, để cho ngươi tránh đi phiền phức! Với lại ta cũng sẽ không hẹp hòi, cứ mỗi người ta sẽ trả ngươi một vạn tử linh thạch, vị chi hết thẩy có bảy người, ta sẽ đưa cho ngươi bảy vạn.

Sở Kỳ cho rằng một tên tu sĩ như A Khờ khi nghe đến cái số bảy vạn tử linh thạch mắt ắt hắn sẽ sáng lên, không chút do dự mà giao người ra. Nhưng hắn không biết, lần này hắn đã chọc đến sát tinh rồi.

- Ha ha ha, hay, hay lắm! Sở Kỳ ngươi hay lắm! Cái giá này ta nhận, ngươi một tay giao tử linh thạch, ta một tay giao người!

Lời hắn nói ra làm cho chúng nữ đều mặt mày xanh mét. Tố Tố hai mắt đỏ hoe kêu lên:

- Phu quân!

- Im miệng!

Hắn lời này quát ra đã là nộ khí xung thiên. Sở Kỳ không biết còn tưởng là tên "Trương Tam" này rất biết chuyện. Hắn không có sai người đem tử linh thạch đưa cho "Trương Tam", mà tự bản thân mình đi đến trước mặt "Trương Tam". Sở Kỳ vỗ vỗ vai "Trương Tam" đắc ý cười lên khà khà:

- Trương Tam, ngươi quả nhiên là rất biết làm người! Sau này trở về Sở quốc, ta sẽ nói với cha ta thăng cho ngươi làm chức đội trưởng, tha hồ mà hưởng lộc.

Khóe miệng A Khờ lần này lại nhếch lên cười khẽ:

- Vậy sao? Thế thì ta phải rất biết ơn Sở gia nhà ngươi a!

Lời này của A Khờ nói ra làm cho nét mặt Sở Kỳ rất khó coi. Hắn có thể không chấp nhất chuyện A Khờ thiếu sự tôn trọng với hắn, nhưng nếu như A Khờ có ya khinh miệt gia tộc của hắn thì hắn sẽ không thể nào bỏ qua. Sở Kỳ đang muốn nói gì đo, bàn tay của A Khờ đột nhiên vỗ mạnh lên đỉnh đầu của hắn một cái. Sở Kỳ kinh hoảng mà đưa tay ra để ngăn lại. Nhưng một chưởng này chỉ là hư chiêu, một tay còn lại của A Khờ vận toàn bộ công lực, xuất xử ra tuyệt kỹ "vô ảnh quyền". Giọng A Khờ lúc này cũng hét lớn lên:

- Quy Lão, Dạ Xoa! Bất kể tên nào dám tiến lên hỗ trợ liền lập tức giết cho ta!

Hắn kỳ thực cũng không cần thiết phải hô to như vậy, mà tiếng hô này là để trợ uy. Sở Kỳ mặc dù tu vi thực lực cao hơn hẳn A Khờ một đoạn lớn, nhưng hắn thứ nhất là ngươi chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu. Thứ hai là đương lúc đắc ý thì bị đánh cho bất ngờ. Chuyện này là hoàn toàn ngoài khả năng dự liệu của hắn. Sở Kỳ phun ra một bụm máu tươi, nét mặt rất là khó coi. Hắn đưa tay lên chỉ vào mặt A Khờ mà nói:

- Trương Tam, ngươi dám!

A Khờ lúc này ánh mắt vô cùng lãnh khóc nhìn đến Sở Kỳ, hắn ngửa cổ lên trời mà cười to:

- Ha ha ha, không dám! Con bà nó, ta có gì mà không dám? Sở Kỳ, người dám nhìn đến nữ nhân của ta, dám có ý định cướp nữ nhân của ta. Ngươi nói? A Khờ ta có gì mà không dám?

A Khờ rống lên một tiếng, khí thế trên người bạo tăng. Ngay một khắc này, toàn trường đều trấn tĩnh đến kỳ lạ. Dường như trong cõi thiên địa này chỉ tồn tại một mình hắn, một chiến thần bất bại A Khờ.

Đột phá, A Khờ cuối cùng một lần tức giận mà đột phá tu vi bước vào tông sư cấp. Khí thế trên người A Khờ không những không có chậm lại, mà còn nhanh chóng tăng lên như vũ bão. Tông sư cấp một sao... tông sư cấp hai sao... tông sư cấp ba sao. Đến cuối cùng, khi chạm vào cảnh giới tông sư cấp đại viên mãn thì khí thế này mới dừng lại. Đây đều là nhờ dược lực tích chứa từ vô số long quả mà hắn ăn xuống, chỉ chờ một lần mà mới bạo tăng. Cùng với tu vi tăng lên, cường độ thân thể A Khờ cũng liền đột phá lên đại tông sư cấp một sao. Sở Kỳ nhìn đến tình cảnh phô trương như vậy, mặt có chút xanh đen. Nhưng rồi hắn cũng phá lên cười to:

- Ha ha ha, ngươi rốt cuộc cũng chỉ là một cái tông sư cảnh giới, như vậy thì có gì lợi hại. Ta một tay sẽ bóp chết ngươi như bóp chết một con kiến.

Nhìn vẻ đắc ya của hắn A Khờ chỉ liếc mắt nhìn đầy khinh thường. Còn đám thủ hạ, mà đặc biệt là một nam, một nữ đội phó kia có khổ không thể nói ra lời. Bọn họ đều bị khí thế của Quy Lão và Mẫu Dạ Xoa dọa cho chết khiếp. Cái thực lực này của hai tên thỉ hạ A Khờ đã ngoài quá sức tưởng tượng của bọn họ. Nữ đội phó mặt mày ủ rũ mà thở ra:

- Ài, cái tên Sở Kỳ này làm sao lại chọc ra một địch nhân lớn như vậy làm gì?

Trong lúc nàng còn đang than ngắn thở dài, thì quyền cước của A Khờ đã đập thẳng vào người Sở Kỳ. Sở Kỳ này trên người toàn là bảo vật, nên hắn không chút do dự mà lao lên ứng chiến. Mới đầu nhờ vào lợi thế tu vi, Sở Kỳ còn chiếm lợi ích một hai. Nhưng chỉ sau vài chục hiệp giao đấu, Sở Kỳ tay chân luống cuống đã bị A Khờ đánh đến không có đường hoàn thủ. Đến cuối cùng, tên Sở Kỳ này bị A Khờ đánh đến không ra hình thù, mặt mũi sưng vù như một cái đầu heo. A Khờ một chân dẫm lên người hắn, miệng thì nói ra:

- Ngươi ngay lập tức dập đầu tạ tội trước mặt các nàng! Nếu không thì ta sẽ đem cái "chân" kia của ngươi cắt xuống, để xem sau này ngươi lấy cái gì mà lộng hành!

Sở Kỳ bị dọa đến sợ đái trong quần, hắn liên tiếp dập đầu kêu lên "binh, binh".

- Mấy vị cô nương, xin các vị tha cho ta một mạng đi a!

- Hừ, giết ngươi chỉ là làm bẩn tay bọn ta mà thôi!

U Lan ánh mắt lạnh lẽo nhìn đến tên Sở Kỳ đang không ngừng quỳ lạy dưới đất. Nàng vẫn còn rất tức giận A Khờ lúc nãy làm ra sự tình. Nhưng trong lòng lại có chút vui vẻ:

- Hừ, xem ra ngươi còn có chút lương tâm! Dám nói là không để ý đến ta, lúc này vừa nghe cái tên đầu heo kua cướp người đã giận như vậy, để xem sau này ngươi có còn không thừa nhận ta là hay không?

U Lan thì xem thường không có để ý đến tên Sở Kỳ, nhưng mấy nữ tỳ của nàng thì suýt nữa bị dọa đến chết khiếp, nào có như nàng tìm tên A Khờ kia mà tức giận. Cho nên, các nàng không chút hình tượng đem cái tên Sở Kỳ không có mắt này đánh đến kêu cha gọi mẹ.

- Hừ, hừ! Bằng vào ngươi mà cũng dám đụng đến bọn ta sao? Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!

Bạch U là người hăng hái đánh nhất, nàng cũng thuận miếng mắng chửi mấy câu như thế. A Khờ lúc này tâm tình đã tốt kên một chút, lại xem Bạch U mắng người mà nói ra:

- Thật là không có một chút sáng tạo, đến mắng người mà cũng tệ như vậy. Biết thế lúc nãy ta đem ngươi giao hắn cho đỡ phải phiền phức!

- Ngươi...

Nàng đang khí thế dọa người, nay bị hắn làm cho mất hứng nhưng lại không dám nói lại. Nàng quả thật rất sợ hắn đem nàng bán đi, như thế thì thà chết không bằng sống.

- Phu quân, đừng chọc bọn họ nữa! Chúng ta mau đi ra ngoài xem tình hình thế nào đã!

Tố Tố lúc này đi lại gần mà nói. A Khờ nhìn nàng, không chút cố kỵ đem nàng ôm trong ngực, miệng thì thủ thỉ:

- Thê tử, lúc nãy ta mắng nàng, nàng có giận ta không?

Nang tính tình vốn thiện lương, và còn có cả khế ước trên người, nên tâm của nàng toàn bộ đều chỉ có hắn. Nàng làm sao mà giận được hắn:

- Tướng công, vừa rồi chàng có bị thương ở chỗ nào hay không?

Hắn thừa biết là nàng vừa rồi ắt hẳn rất thương tâm, nhưng nàng không những không trách hắn, còn quan tâm đến hắn. Hắn làm sao cũng nhịn không được mà hôn lên mặt nàng mấy cái. Nàng hơi xấu hổ gục đầu vào ngực hắn cười rất là hạnh phúc.

- Nữ nhân này, ta nhất định cả đời phải yêu thương nàng hết mực mới được!

Suy nghĩ một chút, A Khờ lại quay sang nhìn đám người của Sở Kỳ:

- Được rồi, bây giờ việc cần làm rất nhiều, chúng ta không thể nào dây dưa ở đây được. Quy Lão, Dạ Xoa! Hai người các ngươi đem bọn họ thu thấp hết đi! Kẻ nào phản kháng thì cứ trực tiếp luyện hồn cho ta. Còn lại thì hai người các ngươi chia ra mà gieo cấm niệm xuống. Tuy đám người này chẳng ra gì, những cũng có thể làm tay chân chạy việc cũng không tệ.

Sau khi bọn người Sở Kỳ bị gieo xuống cấm niệm, liền theo A Khờ mà rời khỏi hai tầng mật thất đi lên chỗ cái khe hở lúc trước. Bên ngoài lúc này vang lên những tiếng chém giết không ngừng. Mà dường như cả Vạn Hỏa sơn đều chấn động vô cùng kịch liệt. Cuối cùng, Hỏa Đế cũng xuất thế rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status