Vu thần kỷ

Chương 1117: Bị bắt


Hắc thủy mênh mông, mưa to tầm tã tạo nên vô số gợn sóng ở mặt nước.

Man Man, Thiếu Ti còn ngồi xổm đỉnh đầu Tinh Không Cự Quy, dùng cung mạnh nỏ cứng bắn chụm thủy yêu đi ngang qua.

Thủy yêu toàn thân đầm đìa nước phun gió tanh bọt nước, toàn bộ lực chú ý đều bị Long Huyết Túy hấp dẫn, không để ý thành trì trên lưng Tinh Không Cự Quy chút nào, đội chiến sĩ nhân tộc trên tháp tên công kích, liều mạng hướng thành trại không ngừng xung phong.

Tinh Không Cự Quy cũng thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, bọn họ vung bàn chân thật lớn, thỉnh thoảng như lôi đình vạn quân hung hăng vỗ xuống một chưởng, đem những thủy yêu thò ra nửa người đập nát. Ngẫu nhiên bọn chúng sẽ chọn lựa một ít hải sản, tôm cá tươi phù hợp khẩu vị của mình nhét vào trong mồm nhai nuốt, vì thế lượng lớn máu tươi theo khóe miệng đám rùa khổng lồ đó không ngừng phun ra.

Tiếng gầm gừ thật lớn vang lên, ở phía trước con rùa khổng lồ chỗ bọn Man Man, một mảng lớn hắc thủy đột nhiên phồng lên.

Một con Hấu phạm vi vài dặm đẩy sóng nước xông lên mặt nước, móng vuốt nhỏ dày đặc dưới bụng nó kịch liệt quẫy, một cái đuôi dài đến mười mấy dặm đâm vào trong nước hung hăng vung lên, kéo theo một trận gió dữ sắc bén hướng vào đầu đám người Man Man chém xuống.

Một đạo lôi quang từ trên trời giáng xuống, hung hăng bổ vào đỉnh đầu con Hấu yêu khí nồng đậm này. Vô số ánh điện chạy qua lại ở trên giáp xác dày nặng của Hấu, gai đuôi Hấu mang theo một mảng lớn điện quang trúng cái cổ thật dài của Tinh Không Cự Quy. Chợt nghe một tiếng vang lớn, gai đuôi dài mười mấy dặm đứt gãy tận gốc, nó phát ra tiếng kêu đau thê lương, trên cổ Tinh Không Cự Quy ngay cả một tia vết thương cũng chưa lưu lại.

“Ừm, không biết Cơ Hạo làm gì, nhưng vu trận kết giới này rất chắc chắn đó!” Man Man xách Thao Thiết Nha dùng sức nhoáng lên một cái, mấy chục sợi xích màu bạc lao vút ra, như vật còn sống xuyên thủng thân thể mấy trăm thủy yêu.

Man Man vung cái tay nhỏ lên, Thao Thiết Nha kịch liệt rung động, mấy trăm thủy yêu thân thể chia năm xẻ bảy, theo một mảng lớn máu nặng nề rơi xuống nước.

Hấu đứt gãy gai đuôi khàn giọng rống giận, vết thương ở đuôi không ngừng chảy ra huyết tương màu lam tươi đẹp, tản mát ra một mùi thơm ngát mát lạnh. Thiếu Ti đảo tròn đôi mắt đẹp, đột nhiên cười lên: “Man Man, bắt lấy đại gia hỏa này, máu của nó chính là tài liệu tốt nhất, dùng để điều phối dược tề cầm máu không còn gì tốt hơn.”

Man Man chớp mắt một cái, Thao Thiết Nha hung hăng vung lên, Thao Thiết Nha ‘Soạt’ một cái mở ra, mấy trăm sợi xích màu bạc to bằng cánh tay hóa thành một tấm lưới lớn nhanh chóng hướng con Hấu kia chụp xuống.

Một tiếng rồng gầm trầm thấp từ sâu trong làn nước truyền đến, Tuyết Lăng dài chỉ một trượng mang theo một đạo ngân quang từ dưới nước lao ra. Nàng từ bên cạnh Hấu kịch liệt quay cuồng lao ra mặt nước, nhìn thấy Thao Thiết Nha ở đỉnh đầu hạ xuống, Tuyết Lăng há mồm phun ra một đạo hàn khí xanh thẳm.

Hàn khí bán trong suốt, mang theo vô số băng tinh lóe sáng rơi ở trên Thao Thiết Nha, hàn băng nhanh chóng đóng băng Thao Thiết Nha, một luồng khí lạnh thấu xương theo sợi xích hướng bàn tay nhỏ của Man Man kéo dài tới, trong chớp mắt một tầng băng mỏng đã đem tay Man Man và sợi xích đông lạnh thành một cục.

“Đây là... Băng long?” Man Man quát to một tiếng, thân thể của nàng hừng hực cháy lên, thần viêm màu tím bao lấy toàn thân nàng, huyền băng trên tay nhanh chóng hòa tan, không ngừng có hơi nước màu trắng lao ra.

Man Man tò mò nhìn Tuyết Lăng, con giao long thể tích không lớn này thật sự là bộ dạng đặc biệt đẹp, làm Man Man rất có cảm giác trước mắt sáng ngời: “Năm trảo, vảy rồng, thiên phú hàn khí mạnh như vậy... Nhưng, sừng của ngươi... Có ngũ trảo giao long sao?”

Tuyết Lăng trừng con ngươi trong suốt tinh thuần hung tợn nhìn chằm chằm Man Man, nàng cúi đầu nhìn thoáng qua Hấu bởi vì gai đuôi gãy đang không ngừng thống khổ giãy dụa, cái đuôi lóng lánh vầng sáng mờ nhạt vung lên, trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, mấy chục tia chớp tản ra hàn quang bỗng dưng sinh ra, hung hăng bổ về phía đoàn người Man Man.

“Gia hỏa thật dã man!” Da Ma Sam Gia giận dữ nhìn Tuyết Lăng, nàng xem đã hiểu, tiểu giao long này là đang trút giận vì con Hấu kia: “Nhưng hắn công kích chúng ta trước, chúng ta cái gì cũng chưa làm! Chẳng lẽ, ngươi cho rằng ngươi có thể chiến thắng chúng ta nhiều người như vậy sao?”

Da Ma Sam Gia ngẩng đầu lên, con mắt dựng thẳng ở mi tâm đột nhiên mở ra, một mảng u quang màu đen sâu không lường được từ trong con mắt dựng thẳng của nàng trào ra, toàn bộ tia chớp hàn khí bức người bỗng vạch ra một đường cong chảy xiết, ùn ùn nhập vào trong lốc xoáy nằm sâu trong con ngươi Da Ma Sam Gia.

Uy lực tia chớp bị cắn nuốt, chuyển hóa, ngón trỏ tay phải Da Ma Sam Gia nhẹ nhàng vạch, một tia chớp màu đen như lưỡi hái trong tay tử thần, vô thanh vô tức xé rách hư không hướng Tuyết Lăng chém tới.

Mắt Tuyết Lăng một lần nữa trợn tròn, nàng cảm nhận được lực lượng cực kỳ đáng sợ trong tia chớp Da Ma Sam Gia phát ra, tia chớp này không chỉ có trên tổng sản lượng lực lượng là tổng mấy chục tia chớp nàng vừa rồi phát ra, hơn nữa tràn ngập khí tức khủng bố hủy diệt tất cả.

Đây là một loại lực lượng hắc ám thuần túy vì hủy diệt mà sinh, chỉ cần cảm nhận được ý hủy diệt trong tia chớp màu đen này, Tuyết Lăng đã có một loại xúc động lao đầu chết trên mai con Hấu ở bên dưới ——tia chớp màu đen này, vậy mà có thể khiến người ta sinh ra cảm giác ‘Không muốn sống nữa’.

“Yêu nghiệt!” Tuyết Lăng thanh thúy mắng một câu: “Dị tộc yêu nghiệt... nhân tộc các ngươi sao lại sa đọa đến mức cấu kết với dị tộc?”

Theo tiếng mắng của Tuyết Lăng, trên mặt nước tối như mực phía dưới đột nhiên có mấy chục bức tường nước dày cả trượng gào thét phóng lên cao. Bức tường nước bọt trắng quay cuồng lơ lửng trên không, Tuyết Lăng phun ra một ngụm hàn khí, mấy chục tầng tường nước đồng thời bị đông lạnh thành huyền băng.

Tường huyền băng dày đặc hoa văn dạng vảy rồng rạng rỡ tỏa sáng ở không trung, tia chớp màu đen Da Ma Sam Gia phát ra liên tục phá vỡ ba mươi chín tầng tường băng, cuối cùng ở trên tầng tường băng thứ bốn mươi bị đập vỡ nát!

Man Man hai tay chống hông, tức giận hướng về phía Tuyết Lăng quát: “Ai là dị tộc yêu nghiệt chứ? Da Ma Sam Gia chính là bằng hữu của chúng ta! Nàng khác với đám dị tộc ác quỷ kia... A nha, tránh mau!”

Mọi người đều ngẩn ra, ‘Tránh mau’? Man Man muốn ai tránh mau?

Thiếu Ti đẩy hai tay, từng làn sóng không gian nhanh chóng khuếch tán ra, đem đoàn người nàng và Man Man, Da Ma Sam Gia đều bảo vệ ở trong tiểu không gian cách ly. Chỉ có Tuyết Lăng sững sờ nhìn Man Man cười nói: “Đừng hòng gạt người, loại biện pháp gạt người này, ta lúc ba trăm tuổi đã không dùng nữa...”

Một tráng hán Già tộc mặc trọng giáp, toàn thân quấn quanh khí tức hắc ám hủy diệt tất cả, cao trên năm trượng vô thanh vô tức từ phía sau Tuyết Lăng xông ra. Hắn vươn tay trái tóm lấy Tuyết Lăng, không đợi nàng dùng sức giãy dụa, ngón tay ở trên gáy nàng nhẹ nhàng búng ra đã đem nàng đánh ngất đi.

“Thái Cổ Huyền Ly (chi) dị chủng! Còn là một con cái... Loại nô lệ này, sẽ có rất nhiều lão gia quý tộc thích, bọn họ nhất định sẽ ra một cái giá trên trời cho cô ta!” Chiến sĩ Già tộc âm trầm cười, sau đó vạn phần đắc ý cười to lên: “Bọn ngu xuẩn kia, ở ngoại vi có thể có thứ gì tốt? Mặt hàng cao cấp thật sự đáng giá đều ở vòng trong cơ!”

Da Ma Sam Gia ngạc nhiên nhìn vị chiến sĩ cường đại rõ ràng thuộc về Ám Nhật nhất mạch này, thân thể nàng run rẩy một cái, sau đó dứt khoát tiến lên một bước, chỉ vào chiến sĩ đó lạnh lùng nói: “Ta lấy danh nghĩa Ám Nhật mệnh lệnh ngươi, đem cô ta buông xuống cho ta!”

Chiến sĩ Già tộc nhìn Da Ma Sam Gia một cái thật sâu, kính cẩn hướng nàng cúi đầu hành một lễ, sau đó thân thể chợt biến mất.

Mang theo Tuyết Lăng cùng nhau biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status