Vu thần kỷ

Chương 1392: Nhân Hoàng chi nộ


“Trương Phi đánh Nhạc Phi, đánh đến bay đầy trời!” Cơ Hạo chắp tay sau lưng, bên người mấy ngàn khối ngọc xếp thành chữ Nhất, một vài hình ảnh lóe sáng, khẩu cung của đám ‘dẫn đường’ kia đang lần lượt lặp lại truyền phát tin.

Cái gọi là tử sĩ, những việc quang minh chính đại, đường hoàng, bình thường không tới lượt bọn họ đi làm; cần bọn họ ra tay, hoặc là diệt trừ dị kỷ, hoặc là diệt cả nhà người ta. Sở dĩ cần dùng tử sĩ ra tay, là bởi vì bọn họ giữ mồm chặt, bọn họ sẽ không bán đứng chủ nhân.

Mà loại chuyện cần gắt gao giữ mồm đó, tất nhiên chính là việc không thể lộ ra với ai, một khi lộ ra ngoài ánh sáng, sẽ có vô số rối rắm.

Giờ phút này chính là như thế, từng đám đông bá hậu gọi tới tộc nhân của mình ở Bồ Phản, võ trang hạng nặng hướng cao tầng các đại thị tộc phát động tiến công điên cuồng nhất. Nhiều người quả thực chính là đang liều mạng, bọn họ không tiếc mình tan xương nát thịt, cũng muốn từ trên thân đám người Công Tôn Bá cắn xuống một miếng thịt.

‘Phù phù, phù phù’, hơn vạn bá hậu phía sau Cơ Hạo không nói một lời, con ngươi bọn họ nhìn về phía tộc nhân các đại thị tộc kia đều đã thành màu máu.

Bởi vì Cơ Hạo ở Quỳ Môn, ở Bồ Phản chém giết bừa bãi hai trận, trưởng lão nhiều đại thị tộc bị hắn đánh cho hồn phi phách tán. Các trưởng lão đã chết kia tự nhiên cũng làm không ít chuyện không thể để lộ ra, trong đó nhiều sự tình có liên quan với các bá hậu phía sau Cơ Hạo.

Người đã chết rồi, những bá hậu này còn miễn cưỡng duy trì một tia bình tĩnh. Kẻ thù đã chết, bọn họ tự nhiên không có đạo lý đối đầu triệt để với Hữu Hùng thị đại thị tộc như vậy. Cho nên Bọn họ tụ tập ở phía sau Cơ Hạo, bày rõ lập trường của mình, bọn họ không bao giờ thờ các đại thị tộc này làm tông mạch nữa, bọn họ thà rằng kết minh với Cơ Hạo, với Tự Văn Mệnh phía sau Cơ Hạo.

Công Tôn Bá vừa ứng phó mấy chục bá hậu công kích mãnh liệt, vừa rống giận khàn cả giọng: “Giả, đều là giả! Ta không biết những người đó, bọn họ đều là kẻ lừa đảo Cơ Hạo tìm đến, lừa đảo! Bọn họ nói đều là nói dối!”

Tộc trưởng Hữu Sào thị vừa ngăn cản mấy bá hậu vây công, vừa nổi trận lôi đình gầm rú: “Nghiêu Hầu Cơ Hạo, ngươi rắp tâm hại người! Ngươi dám nhiễu loạn nhân tộc ta, ngươi, ngươi, ngươi là muốn đoạn tuyệt dòng dõi nhân tộc chúng ta!”

Tộc trưởng Toại Nhân thị đứng rất xa, ở dưới sự bảo vệ của đám đông tộc nhân, hắn cầm một cây mộc trượng ánh lửa quấn quýt, chỉ vào Cơ Hạo quát lớn: “Nghiêu Hầu Cơ Hạo, ngươi điên rồi sao? Ngươi trúng bùa rồi sao? Những cái này đều là nói dối, đều là giả! Các vị đừng nghe tin Cơ Hạo tiểu nhi nói bậy, những việc này, những việc này...”

Cơ Hạo thản nhiên nói: “Những việc này, ha ha, nếu không phải tử sĩ các ngươi phái ra đích thân khai, ta sao có thể biết những việc này? Ta cũng không biết Hùng Ngao tộc trưởng có một con trai một con gái không rõ tung tích, ta cũng không biết Thanh Vân sơn từng có một bộ lạc chi nhánh Mị thị, ta càng sẽ không biết trấn tộc chi bảo của Nguyệt thị lại là ở trong tổ miếu bị người ta cướp đi...”

Đếm ra từng sự việc, Cơ Hạo không khỏi lắc đầu cảm khái.

Đám đại thị tộc này... Trong bọn họ không thiếu Hoa Tư Liệt, Liệt Sơn Kháng đế tử vô luận thiên phú tư chất hay là thế lực phẩm tính đều có thể xưng là tuyệt đỉnh như vậy, nhưng trong bọn họ cũng tuyệt đối không thiếu Liệt Sơn Húc, Nghệ Thần, Cộng Công Vô Ưu một đám con em quần là áo lụa.

Lúc trẻ tuổi là quần là áo lụa, dựa vào thế lực gia tộc bọn hắn muốn làm gì thì làm không ai có thể quản. Chờ bọn hắn lớn tuổi, chờ trưởng bối bọn hắn già đi, chết rồi, bọn hắn dần dần tiếp quản tài nguyên cùng quyền lực gia tộc, bọn hắn liền biến thành Vu Cổ, Vu Lôi lão khốn kiếp già mà không chết như vậy, khi bọn hắn có tâm làm ác, tự nhiên sẽ tội ác chồng chất.

Đối với bọn hắn mà nói, trừ đại thị tộc địa vị tương đương, con dân bộ tộc khác của nhân tộc, đơn giản là con kiến mặc cho bọn hắn sai khiến. Ngay cả con trai, con gái Hùng Ngao cũng gặp độc thủ của Công Tôn Hoa, có thể nghĩ con dân nhân tộc bình thường khác ở trước mặt bọn hắn, lại là tồn tại bất kham cỡ nào?

Cơ Hạo mở ra mấy trăm khối ngọc cuối cùng.

Những khối ngọc này, đều là khẩu cung của một nhóm người địa vị cao nhất, thực lực mạnh nhất trong tử sĩ, giống với các khẩu cung trước đó, các tử sĩ này một năm một mười đem toàn bộ chuyện không chịu nổi bọn họ đời này đã làm đều nói hết ra.

Bọn hắn nói ra tất cả, chỉ cầu Cơ Hạo cho bọn hắn một cái thống khoái, để bọn hắn hồn phi phách tán chết đi, bọn hắn không muốn sống nữa.

Bá hậu nhân tộc cùng tộc nhân các đại thị tộc đang loạn hết cả lên đột nhiên dừng tay, bọn họ trợn mắt há hốc mồm nhìn hình ảnh trong các miếng ngọc kia. Dần dần, đám bá hậu nhân tộc khôi phục một tia thần trí thu tay lui về, mà tộc trưởng, các trưởng lão các đại thị tộc, sắc mặt bọn họ đã dữ tợn vặn vẹo như lệ quỷ.

Trong khẩu cung của đám tử sĩ này, còn có một số án lệ cũng có quan hệ với các đại thị tộc.

Ví dụ như nói, ba mươi năm trước, vị đế tử thiên phú siêu tuyệt nào đó của Công Tôn nhất tộc, được các trưởng lão Công Tôn nhất tộc nhất trí cho rằng có hi vọng tiếp nhận ngai báu Nhân Hoàng của Đế Thuấn, đế tử vô luận là đức hạnh hay thiên phú đều có thể xưng là hoàn mỹ, lại bị Quỷ Xa nhất tộc cùng sơ vu nhất mạch liên thủ gây họa!

Quỷ Xa nhất tộc cùng sơ vu nhất mạch ngầm xuống tay đánh chết vị đế tử kia của Công Tôn nhất tộc, là Quỷ Xa nhất tộc không muốn nhìn thấy Công Tôn nhất tộc tiếp tục cường thịnh, mà sơ vu nhất mạch thì vì đoạt lấy cốt tủy huyết mạch vị đế tử kia, đem nó dời trồng đến trong cơ thể một con cổ trùng sơ vu nhất mạch nuôi dưỡng, tăng lên tiềm lực cùng lực lượng của nó.

Sắc mặt Công Tôn Bá đen đi từng đợt, khóe miệng hắn không ngừng chảy xuống từng dòng máu tươi.

Vị đế tử bị đánh chết kia, là con đẻ của Công Tôn Bá! Là đứa con hắn cưng chiều nhất! Ba mươi năm trước, con của Công Tôn Bá lúc ra ngoài du lịch ù ù cạc cạc mất tích, Công Tôn Bá dùng hết các loại thủ đoạn, tìm tòi suốt hai mươi năm, mãi chưa nhận được bất cứ tin tức nào!

“Các ngươi!” Công Tôn Bá gào thét một tiếng, chợt phun ra một ngụm máu.

Tộc trưởng Quỷ Xa nhất tộc bối rối kêu to: “Giả, giả, không có việc này... Ta, ta không biết... chuyện này, chuyện ba mươi năm trước, ta không biết, không quan hệ với ta!”

Tộc trưởng sơ vu nhất mạch nổi hung hẳn lên, hắn lớn tiếng quát: “Không sai, là lão tử hạ lệnh làm! Làm sao? Công Tôn Bá, ngươi có ý kiến sao? Lão tử không vừa mắt bộ dáng đắc ý tiểu tiện chủng đó của ngươi! Con trai bảo bối của lão tử, thế mà bị nó một chiêu đánh trọng thương! Nó đáng chết, nó chẳng lẽ không đáng chết sao?”

Chợt, tộc trưởng Hữu Sào thị hoàn toàn điên cuồng nhảy lên, duỗi thẳng hai tay hung hăng hướng tộc trưởng Vân Dương thị lao tới: “Là ngươi, là ngươi, người ở trong chén thuốc rèn luyện cơ thể của con trai ta trộm đổi vài loại dược liệu, làm hại nó cả đời không thể đột phá Vu Đế cảnh, là ngươi!”

Loạn rồi, triệt để loạn rồi, tộc trưởng, trưởng lão mấy chục đại thị tộc đột nhiên phát hiện, thì ra căn nguyên ‘rất nhiều nỗi đau không thể thừa nhận trong đời bọn họ’, lại chính là đám người ngày thường xưng huynh gọi đệ này!

Trước kia là không biết, nhưng có các khẩu cung trong tay Cơ Hạo, tất cả tiền căn hậu quả, chân tướng đột nhiên đều rõ ràng!

Thù sâu hận máu, không đội trời chung!

Tộc trưởng, trưởng lão mấy chục đại thị tộc loạn hết cả lên, bọn họ như một đám chó điên bắt đầu cắn xé.

Chợt một đạo kiếm quang ánh vàng rực rỡ từ trên trời giáng xuống, tộc nhân mấy chục đại thị tộc cùng cất tiếng gào thét, trên thân mỗi người đều bị cắt ra một vết kiếm hầu như đem thân thể bọn họ cắt ra, ùn ùn phun máu tươi rơi xuống đất.

Một bóng người sương mù màu vàng đất bao phủ lặng yên từ trên trời giáng xuống, lửa giận ngút trời lớn tiếng rít gào: “Các ngươi đám... Đi chết đi!”

Kiếm khí lại nổi lên, mấy trăm đầu người đồng loạt lên, máu tươi rải khắp trời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status