Vu thần kỷ

Chương 168: Vu điện


Cơ Hạo theo sát sau Ngũ Long Nghiêu chạy qua, theo cùng mấy lão nhân khác chạy tới, ba chân bốn cẳng đem lão nhân cả người đen sì đỡ dậy. Mấy chục bát vu dược màu sắc khác nhau, tản mát ra các loại hương vị cổ quái, thậm chí còn có các loại bong bóng màu sắc quay cuồng, cũng được các học đồ ân cần đưa lên, một hơi tưới hết bụng lão nhân.

Quần áo bị nổ vỡ nát, tóc, lông mày cũng bị nhiệt độ cao đốt trụi, lão nhân làn da chưng khô mảng lớn ‘Ậc ậc’ nấc vài cái, phun ra một mùi vu dược khó ngửi, đột nhiên mở to hai mắt.

Trong thân thể hắn truyền đến tiếng vang như sấm, mấy chục bát vu dược đã phát huy tác dụng, trên người lão nhân phun ra từng tia khí nóng, cả mảng lớn da chết chưng khô vỡ ra, bong ra, lộ ra máu thịt mới mẻ cấp tốc trọng sinh phía dưới.

Không bao lâu, lão nhân đã khôi phục như lúc ban đầu, tóc cùng lông mày bị đốt sạch cũng trọng sinh.

Lắc đầu, lão nhân đứng dậy, trực tiếp hướng một lão nhân khôi vĩ ở bên vươn tay: “Bớt nói nhảm, cho thêm mười phần Không Tinh, còn có nguyên bộ tài liệu đều mười phần. Ta đã đụng đến một chút biên giới, ta vừa rồi đã luyện chế ra không gian vu khí kích cỡ tương đương mười căn phòng.”

Bao gồm Ngũ Long Nghiêu ở trong, một đám lão nhân cùng các học đồ vây xem đồng thời hít ngược một ngụm khí lạnh.

Lão nhân dáng người khôi vĩ nhanh chóng hạ lệnh, mấy học đồ chạy như bay ra ngoài, một khắc đồng hồ sau, bọn họ mang theo lượng lớn tài liệu về, kính cẩn đem tài liệu giao cho lão nhân trên người còn đang tỏa hơi nóng.

“Tìm người, giúp ta đem cửa sửa.” Lão nhân tiếp nhận tài liệu, vội vã lao đầu vào trong phòng.

Vu lực dao động cường đại từ trong phòng khuếch tán ra, một đạo vu pháp kết giới màu đỏ rực mắt thường có thể thấy được đem căn phòng phong tỏa gắt gao, nhưng từng đợt nguyên khí dao động cường đại khiến trong lòng Cơ Hạo run sợ vẫn ương ngạnh xuyên thấu qua kết giới, không ngừng khuếch tán ra, ở trong hành lang tùy ý dâng trào gào thét.

Bước chân ầm ầm, mười mấy cự hán chiều cao ngoài hai mươi trượng, toàn thân đều do tảng cục kim loại tạo thành hô ký hiệu ‘hầy dô, hầy dô’, khiêng một cánh cửa đồng xanh dày khoảng ba trượng đi tới.

Bọn họ quen thuộc, cực kỳ trôi chảy đem cánh cửa đồng xanh ban đầu nổ thành năm bảy mảnh dọn dẹp sạch sẽ, sau đó đem cánh cửa độ dày kinh người kia vững vàng cố định ở trên khung cửa. Phù văn lấy hàng vạn để tính sáng lên từng cái, trên cánh cửa đồng xanh một đạo ánh sáng mãnh liệt nhộn nhạo một phen, nguyên khí dao động trong phòng nhất thời biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

“Sắp được rồi sao?” Lão nhân khôi vĩ vừa mới ra lệnh có chút kích động nhìn đồng bạn bên người: “Nếu Vu điện chúng ta thật sự có thể tự mình chế tạo không gian vu khí dung lượng lớn như vậy…”

Một đám người nhìn lẫn nhau một cái, Ngũ Long Nghiêu trầm giọng nói: “Xem kết quả đi. Chưa được hai tháng, Mị lão quỷ sẽ chưa ra được kết quả.”

Thấp giọng trao đổi vài câu, người xung quanh nhanh chóng phân tán ra, đi việc ai người ấy làm. Cơ Hạo cảm nhận được không khí khẩn trương nơi này, mọi người đều đang bận rộn, không ai không có việc gì.

Ngũ Long Nghiêu khẽ cau mày, mang theo Cơ Hạo theo đường Quý đi nhanh, dần dần tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh. Sau lưng Cơ Hạo ánh lửa phun trào, Lưu Quang Hỏa Dực thi triển ra, cũng miễn cưỡng đuổi kịp bước chân của Ngũ Long Nghiêu.

Theo con đường lớn rộng rãi chạy như điên một khắc đồng hồ, ít nhất đã chạy ra mấy ngàn dặm, Cơ Hạo cũng âm thầm kinh ngạc bởi quy mô to lớn của Vu điện, Ngũ Long Nghiêu đột nhiên dừng bước ở trước một cánh cửa đồng xanh cao khoảng cả dặm.

Vung nắm tay, Ngũ Long Nghiêu hung hăng hướng về phía cánh cửa đồng xanh đập vài cái, đập đến mức đất rung núi chuyển, tiếng vang thật lớn chấn động cho một đám học đồ đi ngang qua hú lên quái dị, đều bịt tai nhanh chân bỏ chạy.

Cánh cửa đồng xanh chậm rãi mở ra, một người khổng lồ cao trăm trượng, toàn thân ánh lửa quấn quanh từ phía sau cửa nhô đầu ra. Nhìn thấy Ngũ Long Nghiêu, cự nhân hung tợn giơ lên một cây chùy lớn trong tay, tức giận quát: “Lão dược quỷ, lần sau ngươi lại đập cửa của ta, ta sẽ đầu vỡ đầu của ngươi! Không phải là một món nhuyễn giáp sao? Ừm, là đứa bé này?”

Cự nhân vươn tay trái, một cái giáp trụ thanh quang lưu động lơ lửng ở lòng bàn tay hắn, đang tản mát ra pháp lực dao động Cơ Hạo vừa quen thuộc, vừa xa lạ.

Chính là món giáp trụ hộ thân A Bảo luyện chế cho Cơ Hạo. Cơ Hạo nhớ rõ, hắn tử chiến với mấy chiến sĩ Già tộc Xích Nhật nhất mạch kia, đối phương thi triển chiến kỹ liều mạng, giáp trụ này đã bị phá vỡ mười mấy lỗ thủng, toàn bộ giáp trụ hầu như đều bị hủy diệt.

Nhưng bộ giáp trụ trước mắt này liền thành một thể, không có chút vết thương, hơn nữa tản mát ra pháp lực dao động càng thêm cường đại, hào quang cũng càng thêm say lòng người.

“Tiểu gia hỏa, nhuyễn giáp này, là ai luyện chế cho ngươi?” Cự nhân ngồi xổm xuống, gian nan đem đầu ghé đến trước mặt Cơ Hạo: “Thủ pháp rất… Ừm, kỹ thuật của gã đó so với ta tốt hơn nhiều lắm, ta dùng ước chừng hai mươi lần tài liệu, mới đem nó sửa được. Thứ này, là ai luyện chế?”

Cơ Hạo giang hai tay, nhìn cự nhân rất thành khẩn nói: “Một người khách đi ngang qua bộ lạc chúng ta, ta nói chuyện hợp với hắn, hắn liền luyện chế giáp trụ này cho ta.”

Cự nhân lắc lắc đầu, cúi đầu nhìn nhìn giáp trụ trong tay, hung hăng nghiến răng một cái, nhắm mắt lại đem giáp trụ ném về phía trên người Cơ Hạo. Giáp trụ trong suốt như nước hóa thành một mảng ánh sáng nhạt bao phủ Cơ Hạo, rất nhanh đã tự mặc hoàn thành.

“Ừm, lão tử không thể bỏ mặt mũi để cướp đồ trẻ con… Thật sự là, thủ pháp của gã đó, còn có phù văn hắn khắc nổi ở trong giáp trụ, ừm, ta có rất nhiều ý tưởng mới.”

Người khổng lồ xoay người, tiến vào cửa lớn, đem cửa khép mạnh lại. ‘Oành’ một tiếng nổ lớn, cánh cửa thiếu chút nữa đập bẹp cái mũi Ngũ Long Nghiêu, chọc giận Ngũ Long Nghiêu tung người lên, hung hăng đá một cước vào trên cửa, hướng về phía cửa liên tục mắng vài tiếng.

Thở hổn hển một hơi, Ngũ Long Nghiêu lắc đầu hướng Cơ Hạo cười lên: “Nhuyễn giáp này của ngươi rất bất thường, lão thợ rèn dùng suốt năm ngày, mới giúp ngươi sửa được nó. Hắc, hắn chính là quái vật ngay cả vu bảo cấp Vu Đế cũng có thể rèn, nhuyễn giáp này của ngươi chỉ là giáp trụ cấp Đại Vu, có thể khiến hắn đau đầu năm ngày, thật sự là không tệ rồi.”

Cơ Hạo nhất thời ngây người một lúc: “Ta đã hôn mê năm ngày sao?”

Ngũ Long Nghiêu gật gật đầu, kéo Cơ Hạo tiếp tục đi về phía trước: “Phải, thương thế của ngươi không nhẹ, vì để ngươi khôi phục nguyên khí, Tự Văn Mệnh dứt khoát khiến ngươi hôn mê năm ngày. Đứa bé gái đi cùng với ngươi đã bị người ta đón đi rồi, nhưng nhắm chừng không cần vài ngày, ngươi có thể gặp lại nàng.”

Đi nhanh một phen, phía trước đột nhiên xôn xao một trận, nơi mấy hành lang loại lớn giao hội, trên một cái quảng trường đường kính mười mấy dặm, trong một cái truyền tống pháp trận nho nhỏ đột nhiên một người trẻ tuổi quần áo rách nát xông ra.

Trong tay hắn giơ một tấm da thú, hoa chân múa tay rống lớn: “Phối phương hoàn mỹ quỷ linh thanh đồng, có rồi, có rồi! Các vu tế Bạch Hổ bộ Tây Hoang đã tìm được phối phương thanh đồng có thể cùng lực lượng quỷ linh phối hợp hoàn mỹ!”

‘Vù vù vù’ một phen, lại là một đám người vây quanh lên, vô số người đều hưng phấn mồm năm miệng mười hỏi.

Cơ Hạo kinh hãi nhìn Ngũ Long Nghiêu, hắn còn chưa rõ rốt cuộc đã xảy ra cái gì.

Ngũ Long Nghiêu mỉm cười nhìn người trẻ tuổi hoa chân múa tay kia, nhẹ nhàng nói: “Đây là Vu điện.”

“Có rất nhiều người, bôn tẩu khắp nơi như Tự Văn Mệnh. Vô luận tứ hoang hay là Trung Lục, bất cứ ‘tri thức’ nào hữu ích đối với nhân tộc chúng ta, đều sẽ mang về Vu điện, chứa đựng ở đây, hơn nữa dùng tốc độ nhanh nhất, chuyển hóa thành lực lượng thuộc về cả nhân tộc.”

“Đây, chính là Vu điện. Nhân loại chúng ta, địa phương toàn bộ trí tuệ hội tụ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status