Vu thần kỷ

Chương 1785: Phệ tâm, phệ cốt, phệ tủy


“Đại ca? Ngươi xứng với cái xưng hô đó sao?” Đôi mắt Ngao Bạch đỏ rực, nhìn chằm chằm Phệ Tâm hung tợn rít gào: “Một quái vật chỉ biết giết chóc sinh linh, cắn nuốt trái tim, ngươi cũng có thể tính là thành viên long tộc ta?”

Phệ Tâm trợn to mắt, chép miệng chậc chậc cười lên quái dị: “Ôi, ôi, ta không thể tính là người long tộc? Đừng quên, huyết mạch trên thân ta và các ngươi đám tiểu tạp chủng này, là giống nhau như đúc. Tổ long là cha, Long Mẫu là mẹ.”

“Câm miệng!” Tù Ngưu hung hăng ngắt lời Phệ Tâm. Hắn buông Ngao Bạch trong tay xuống, đem gã giao cho một chiến sĩ long tộc phía sau, chỉ vào Phệ Tâm lớn tiếng quát: “Ngươi bị trấn áp ở trong Cực Bắc Hải Nhãn, có tổ long tự tay thêm vào phong ấn, càng có Bàn Cổ tam tộc chuyên ti trông giữ phong ấn người hàng năm thay phiên, ngươi thoát ra như thế nào.”

Cơ Hạo lại khẽ nhíu mày.

Tổ long tự mình gia cố phong ấn, còn có tộc nhân long tộc, phượng tộc, nhân tộc chuyên môn phụ trách trông giữ, hàng năm thay phiên trực trông coi trông giữ nghiêm mật như vậy, không nói cái khác, chỉ riêng tổ long phong ấn, người thường căn bản không thể phá được. Đó là tổ long, một trong các sinh vật mạnh nhất trong hồng hoang, đại năng khủng bố đơn thuần dựa vào lực lượng cơ thể có thể đối kháng với thánh nhân đó.

“Trốn ra?” Phệ Tâm cười quái dị hắc hắc vài tiếng, hắn ngẩng đầu, khinh miệt lắc lắc đầu: “Ta vì sao phải trốn ra. Làm đại ca của các ngươi, lão tử đương nhiên là nghênh ngang đi ra “

Trong tiếng cười lớn, Phệ Tâm lấy ra một cây Liên Tử Lưu Tinh Chùy, đen sì, vòng sắt tam giác được khảm nối liền thành xích sắt thật dài, to bằng vại nước, chùy tử dày đặc gai ngược bén nhọn. Hắn tùy tay run lên xích sắt, lưu tinh chùy cực lớn liền cấp tốc bay múa, nháy mắt ở bên cạnh hắn bày thành một quầng sáng màu đen.

Vô số hư ảnh lưu tinh chùy như ẩn như hiện bên cạnh Phệ Tâm, Phệ Tâm hướng Tù Ngưu và Ngao Bạch đi từng bước một: “Tù Ngưu, Bí Hý. Ta nhổ vào, các ngươi đây đều là tên họ vớ vẩn gì vậy? Nghe lời đại ca, ngoan một chút, mang theo đám nhãi con này của các ngươi chạy về thiên đình, đừng ra khỏi cửa nữa. Hắc hắc, như vậy có thể bảo đảm tính mạng không lo.”

Trong con mắt đen sì, không có chút màu nào hỗn loạn phun ra một luồng hàn quang, gai nhọn màu đen trong các khớp nối trên thân Phệ Tâm mọc ra lặng lẽ không một tiếng động lại dài ra nửa đoạn: “Nếu là các ngươi cứ cứng đầu muốn xen vào nhàn sự lần này. Hắc, ta kẻ làm đại ca này, cũng chỉ có thể quản giáo kỹ các ngươi, các hải nhãn, hang động năm đó phong ấn ta, sẽ đến lượt các ngươi đi hưởng thụ một chút.”

Tù Ngưu hừ lạnh một tiếng. Cơ Hạo nghe ra được, Tù Ngưu căn bản không muốn nghe Phệ Tâm nói, cũng không muốn thảo luận điều kiện với gã.

Tay phải phun long viêm màu xanh, khí tức bức người, cánh tay Tù Ngưu hướng hư không chộp một cái, một đạo cuồng lôi màu xanh từ trên trời giáng xuống, bàn tay hắn mạnh mẽ xé rách hư không, từ trong đó bắt được một thanh tam đình đại đao thanh long quấn quanh dài đến mười mấy trượng. Hai tay cầm đại đao đón gió nhoáng lên một cái, xoát xoát xoát mấy trăm ánh đao đã giống như tuyết lông ngỗng giống nhau hướng Phệ Tâm bổ xuống.

“Động thủ với ta? Ngươi đã quên năm đó ngươi là bị ta giáo huấn như thế nào?” Phệ Tâm cười một tiếng quái dị, cổ tay chấn động, lưu tinh chùy cũng kéo theo mấy ngàn luồng hào quang mãnh liệt tựa như sao băng rơi xuống, hung hăng hướng đao quang của Tù Ngưu lao tới.

Một chuỗi tiếng nổ chấn động làm màng tai người ta đau đớn. Phân thân của Cơ Hạo dùng sức lắc lắc đầu, vẫn bị chấn động tới mức toàn thân phát tê, trước mắt hình ảnh ánh sáng lóe loạn lên không thấy rõ bóng người. Đại quân long tộc phụ cận càng không chịu nổi, nhiều chiến sĩ long tộc thét chói tai, trong tai phun ra một dòng máu tươi, ngay cả màng tai cũng đã bị chấn nát, thậm chí còn bị nổ thương tổn đến đầu óc.

Cơ Hạo quát lớn. Đại quân long tộc do dự một lát, nhanh chóng rút lui về phía sau, dựa theo mệnh lệnh của Cơ Hạo hướng thiên đình rút lui.

Trong hư không, từng luồng đao quang, từng mảng ánh sáng lạnh tùy sinh tùy diệt, đao quang hàn quang kịch liệt va chạm với nhau, đao quang vỡ nát, hàn quang tan rã. Tù Ngưu và Phệ Tâm đi đều là đường lối công kích mãnh liệt đại khai đại hợp, thân hình hai người ở giữa không trung không nhúc nhích, chỉ có hai cánh tay như cối xay gió cấp tốc chớp lên, kéo theo tàn ảnh cánh tay đem hư không quấy lên như một nồi cháo.

Dần dần, Cơ Hạo cũng đã nhìn ra sự không thích hợp.

Đao quang của Tù Ngưu lực đạo không lớn như lực lượng lưu tinh chùy của Phệ Tâm, tốc độ vung đao không nhanh như tốc độ lưu tinh chùy của Phệ Tâm xuất kích, đao quang tan rã trong hư không càng lúc càng nhiều, lưu tinh chùy kéo theo hàn quang càng lúc càng tới gần thân thể Tù Ngưu.

Tù Ngưu cũng nhìn ra tình hình không đúng, hắn nghiến răng cười lạnh nói: “Không ngờ được bị nhốt nhiều năm như vậy, tu vi của ngươi không kéo xuống một chút nào.”

Phệ Tâm cười âm trầm, đôi mắt nhìn chằm chằm Tù Ngưu lạnh lùng nói: “Ta chính là đại ca của các ngươi, cho dù bị hãm hại đả kích nhiều năm như vậy, các ngươi muốn mạnh hơn ta, sao có thể?”

Cơ Hạo nặng nề thở ra một hơi. Tù Ngưu nói Phệ Tâm là bị nhốt, mà Phệ Tâm lại nói bản thân là bị hãm hại đả kích. Nhìn ra được, giữa một đôi huynh đệ này, hoặc là nói giữa những đứa con của tổ long, có chuyện xưa cực kỳ khiến người ta tò mò.

Đều là con của tổ long, Tù Ngưu đám cửu tử uy danh vang vọng thiên hạ, mà Phệ Tâm lại lặng lẽ không ai biết, tổ long vì sao phải phong ấn hắn thậm chí ngay cả tên của hắn cũng bị lau đi.

Chợt trong thiên địa có tiếng cuồng phong truyền đến, từng cơn lốc màu xanh từ bốn phương tám hướng hội tụ về phía Tù Ngưu. Trên đại đao của Tù Ngưu từng cơn cuồng phong lạnh thấu xương không ngừng bay ra, tốc độ và lực lượng vung đao của hắn chợt tăng vọt lên mấy lần.

Lực lượng cơ thể thuần túy Tù Ngưu hiển nhiên không đấu được Phệ Tâm, hắn lại không phải Bí Hý thuần túy lấy lực lượng cơ thể trứ danh. Tù Ngưu mắt thấy mình rơi vào thế yếu, lập tức thi triển ra thiên phú thần thông. Cơn lốc màu xanh lạnh thấu xương như đao, hàn khí âm u, bám vào ở trên đao quang, một đao vô thanh vô tức thoải mái xuyên thấu hư không, phá vỡ vô số hư ảnh lưu tinh chùy, lập tức đến trước mặt Phệ Tâm.

“Đánh không lại, lại bắt đầu chơi xấu rồi.” Phệ Tâm cười trào phúng, một tấm khiên tam giác tạo hình kỳ dị tự dưng xuất hiện ở trước mặt hắn, đao quang hung hăng bổ vào trên tấm khiên, lập tức nổ vỡ thành vô số làn gió nhỏ bé tiêu tán. Tấm khiên tam giác đen sì dày đặc vảy rồng không chút sứt mẻ, mặc cho mấy trăm, mấy ngàn đao quang không ngừng hạ xuống, trên tấm khiên lại ngay cả một vết trầy nhỏ bé nhất cũng chưa có.

Phệ Tâm không ngừng cười quái dị khặc khặc. Hắn dứt khoát dừng tay, đem lưu tinh chùy quấn ở bên hông, mặc cho Tù Ngưu đánh bừa một chập, tấm khiên nho nhỏ trước mặt hắn chỉ có ba thước vuông, lại đem toàn bộ công kích của Tù Ngưu gắt gao cản được.

Tù Ngưu càng công kích càng kinh hãi, hắn nhìn tấm khiên nhỏ hình tam giác kia lớn tiếng quát: “Đây là cái gì?”

Còn chưa dứt lời, ở chéo một phía, hai bóng người to lớn màu đen đột nhiên chạy ra, cây giản ba cạnh trong tay một người hung hăng vụt trên ngực Tù Ngưu, đem hắn đánh hộc máu đầy mồm, thân thể không ngừng lảo đảo lui về phía sau.

Một người khác thì rút ra một thanh trường đao màu đen, đao quang như gió, nhanh chóng mãnh liệt vô cùng hướng về Tù Ngưu liên tục bổ hơn trăm đao.

Cơ Hạo kịp thời phản ứng lại, Bàn Cổ Chung phóng ra một đạo khí tức hỗn độn bảo vệ Tù Ngưu, chặn đao quang kéo dài mà đến.

Ngao Bạch thì mở to mắt nhìn, tức giận dị thường lại hốt hoảng vô cùng rít gào lên: “Phệ Cốt, Phệ Tủy, các ngươi cũng trốn ra rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status