Vu thần kỷ

Chương 1892: Minh đạo ra tay


Trong nháy mắt Thái Ti quỳ mọp bái lạy, trong Đinh Đầu Thất Tiễn Thư một bóng người mông lung màu xám phóng lên cao.

Một khí tức tà dị, âm trầm đáng sợ tràn ngập thiên địa, ở trong nháy mắt thời gian cực ngắn, luồng khí tức đáng sợ này thậm chí đem khí đen trên người Bàn Ngu tản mát ra cũng bức lui gần trăm vạn dặm.

Trên khuôn mặt mơ hồ của bóng người xám xịt lóe ra hai điểm u quang thâm thúy, hắn nhìn chằm chằm Bàn Ngu một cái, một thanh âm đột nhiên vang lên trong lòng toàn bộ mọi người trên Bàn Cổ mỗ đại lục. Văng vẳng, uể oải, giống như gió âm từ trong Cửu U địa ngục thổi ra, đông lạnh khiến lục phủ ngũ tạng của người ta cũng co lại thành một cục.

“Thì ra... Không phải Bàn Cổ...” Khẽ thở dài một tiếng không thể nói rõ được, bóng người màu xám chợt hướng vào phía trong co rút lại, thân thể hắn hóa thành một luồng tiễn quang nhỏ bé, cuốn lên Đinh Đầu Thất Tiễn Thư hung hăng lao về phía ngực Bàn Ngu.

‘Phập’ một tiếng, tiễn quang màu xám xuyên thấu thân thể Bàn Ngu, sau đó biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, ngay cả bản thể Đinh Đầu Thất Tiễn Thư cũng chẳng biết đi đâu. Thân thể Bàn Ngu hơi nhoáng lên một cái, hắn có chút mờ mịt, có chút kinh hãi cúi đầu nhìn về phía ngực mình.

Một điểm hào quang màu xám nhỏ bé nhanh chóng lóe lên ở trên ngực Bàn Ngu.

Dần dần, từng cái đốm màu đen từ mép hào quang màu xám sụp đổ, theo tiếng nổ cực kỳ nhỏ, trên ngực Bàn Ngu cả khối lớn đốm màu đen không ngừng sụp đổ, nhanh chóng hóa thành nhiều điểm khí màu đen bay đi.

Chỉ thời gian mấy nhịp thở, trên ngực Bàn Ngu đã có thêm một lỗ thủng trong suốt đường kính trăm trượng. Tam Nhật Cửu Nguyệt điên cuồng chấn động gào thét, hóa thành mười hai quầng sáng chói lóa tề tụ phụ cận vết thương to lớn này, một tư thế muốn nhân cơ hội từ nơi này chạy thoát.

“Nguyền rủa thật đáng sợ!” Bàn Ngu thấp giọng lẩm bẩm: “Cũng đã ngã xuống rồi, lưu lại nguyên linh lạc ấn cũng có lực lượng mạnh như vậy, nghĩ hẳn năm đó cũng là một phương chúa tể không ai bì nổi... Hắc, nếu là không ngã xuống, bản tôn của hắn, sẽ so với mấy kẻ mạnh nhất trong các hỗn độn ma thần năm đó khi ta mở Bàn Ngu thế giới, đến vây công ta còn mạnh hơn một khoảng nhỉ?”

“Đại năng như thế, lại ngã xuống ở Bàn Cổ thế giới? Khai thiên thánh nhân thế giới này của các ngươi, thật đáng sợ mà.” Bàn Ngu ngẩng đầu lên, con mắt dựng thẳng ở mi tâm lóe lên điện quang màu đen chói mắt, hắn cười dữ tợn nói: “Nhưng, hắn dù sao cũng đã ngã xuống, ta ở thế giới này, không cảm thụ được khí tức của hắn... Có thể thai nghén ra khai thiên thánh nhân cường đại như thế, bổn nguyên thế giới này...”

Bàn Ngu kích động tới mức thân thể cũng đang khẽ run lên. Hắn trầm giọng cười dữ tợn nói: “Ta sẽ... Không khách khí nữa!”

Chậm rãi giơ hai tay, Bàn Ngu dùng sức vỗ một chưởng vào trên ngực mình, ầm một tiếng, Tam Nhật Cửu Nguyệt trong ngực hắn cùng cất tiếng gào thét, Nhất Nhật Tam Nguyệt bị đôi bàn tay hắn vỗ nổ tung, hóa thành các tia sáng kỳ dị không ngừng dung nhập thân thể hắn. Theo Nhất Nhật Tam Nguyệt này bị thân thể Bàn Ngu hấp thu, vết thương trên ngực hắn hầu như là nháy mắt khép lại.

“Các ngươi cũng rất nghịch ngợm, các ngươi đều là dòng dõi từ trong cơ thể ta diễn sinh, các ngươi là con cháu của ta... Các ngươi không nghĩ như thế nào khiến ta mau chóng khôi phục lực lượng, ngược lại còn vì tư lợi đem ta phong ấn, trấn áp, mưu toan để ta trọn đời không thể thức tỉnh!” Bàn Ngu cúi đầu nhìn Nhị Nhật Lục Nguyệt lưu lại trong ngực, cười rất ôn hòa.

“Nhưng, có ích lợi gì đâu? Các ngươi bắt nguồn từ ta, các ngươi nhất định phải trở về với ta, thuộc về ta, tóm lại phải trở về!” Bàn Ngu thì thào lẩm bẩm: “Các ngươi đại biểu mười hai bổn nguyên đại đạo quan trọng nhất của cơ thể ta, ta sao có thể để các ngươi chạy thoát?”

“Toàn bộ dòng dõi, toàn bộ con nối dõi của ta, đều phải một lần nữa hòa hợp một thể với ta!” Bàn Ngu đứng xa xa nhìn Da Ma Sam Gia phía sau Phong Hành, ôn hòa cười nói: “Một tiểu nha đầu cũng không thể chạy thoát, các ngươi sao có thể chạy thoát?”

Xa xa, Bàn Ngu hướng Nghiêu Sơn thành vươn hai tay, một lực lượng cắn nuốt càng thêm khổng lồ, càng thêm đáng sợ gắt gao hấp thụ ở trên Nghiêu Sơn thành, mấy ngàn kiến trúc to nhỏ trong thành kịch liệt lắc lư, trận cơ phòng ngự đại trận bố trí trong nền kiến trúc điên cuồng chấn động, không ngừng có ánh lửa chói mắt cùng khói đặc cuồn cuộn phun ra.

Thái Ti uể oải xụi lơ ở trên mặt đất, hắn mang theo một tia mờ mịt, một tia bi thương nhìn nơi bóng người khổng lồ màu xám kia biến mất.

“Vậy, lão tổ chung quy là đã triệt để tan biến rồi, ngay cả một chút cơ hội khôi phục cũng không có nữa... Thiếu Ti, lần này chúng ta thực mất vốn rồi.” Thái Ti rầm rì lẩm bẩm: “Trấn tộc bảo bối tổ tông truyền xuống bị ta đánh mất rồi, về sau không có mặt mũi nào gặp tổ tông nữa.”

Thiếu Ti đầu đầy tóc bạc phiêu đãng, thủ ấn của nàng đã xa xa ấn ra ngoài.

Vô biên vô hạn sương mù đen trên người Bàn Ngu khẽ chấn động một lần, hắn kinh ngạc hướng bốn phía nhìn thoáng qua, đột nhiên con mắt dựng thẳng ở mi tâm sững sờ tập trung Thiếu Ti: “Ngươi đã làm gì? Ta chung quy cảm thấy, có một số việc không phải quá...”

Chưa thể nói hết câu, bởi vì sương mù đen nồng đậm như thực chất trên người Bàn Ngu thế mà lại ảm đạm đi một chút, khí tức trên người hắn tản mát ra cũng nhỏ yếu đi một tia.

Mái tóc dài khô trắng của Thiếu Ti chợt hồi phục đen nhánh tỏa sáng, mái tóc dài vốn ngang eo giống như phát điên cấp tốc sinh trưởng, trong chớp mắt ngắn ngủn, mái tóc dài trên đầu Thiếu Ti đã dài tới mấy vạn dặm, giống như một dòng lũ màu đen cuồn cuộn ở phía sau nàng cấp tốc vặn vẹo tuôn trào.

Sau đó Thiếu Ti ‘Oa’ phun ra một ngụm máu, mỗi một lỗ chân lông toàn thân nàng đều đang hướng ra bên ngoài phun máu.

Nàng lấy bí pháp nghịch thiên đoạt lấy khí vận của Bàn Ngu, lực lượng khí vận khủng bố gào thét ùa vào thân thể của nàng, dù là Thiếu Ti có thượng cổ huyết mạch quỷ bí tuyệt luân, vô lượng khí vận trên người Bàn Ngu ùa tới vẫn không phải nàng có thể thừa nhận.

Thân thể và linh hồn của Thiếu Ti thiếu chút nữa đã bị luồng khí vận này đánh tan thành phấn, nàng dồn dập hướng bốn phía nhìn một cái, khẽ cắn môi hướng Cơ Hạo hung hăng chỉ!

Cơ Hạo đang hóa thân hào quang vòng quanh Bàn Ngu chém lung tung chỉ cảm thấy thân thể chợt chấn động, một lực lượng kỳ dị không thể tưởng tượng từ bốn phương tám hướng ập tới, không ngừng rót vào thân thể hắn. Tu vi đạo hạnh, pháp lực, cảnh giới các thứ của hắn cũng chưa có bất cứ sự gia tăng nào, nhưng Cơ Hạo lại cảm thấy, hắn tự dưng chiếm được vô cùng vô tận lợi ích, thực lực của hắn chưa có nửa điểm tăng trưởng, hắn lại cảm thấy mình có thể làm được bất cứ chuyện gì muốn làm!

“Các ngươi, sao có thể làm ta bị thương?” Bàn Ngu trầm giọng cười nói: “Thế giới này của các ngươi, nhất định là thuộc về ta!”

Bàn Ngu rõ ràng cảm nhận được bí pháp đoạt lấy khí vận của Thiếu Ti tạo thành ảnh hưởng đối với hắn, khí vận vô biên trên người hắn đang không ngừng rót vào trong cơ thể Cơ Hạo, mang tới vô số lợi ích cho con sâu nhỏ vòng quanh hắn bay tới bay lui này.

Bàn Ngu lại đem toàn bộ lực chú ý đặt ở trên người Cơ Hạo. Dù sao, trên tay Cơ Hạo có một thanh trường kiếm có thể thoải mái chém rách thân thể hắn!

“Con kiến khó chơi!” Bàn Ngu thấp giọng lẩm bẩm: “Kiếm này, phải là của ta!”

Hừ lạnh một tiếng, Bàn Ngu hướng Cơ Hạo vỗ xuống một chưởng, hư không xung quanh vỡ nát, đại đạo pháp tắc vặn vẹo, một lực cắn nuốt đáng sợ hóa thành giam cầm vô hình đem toàn thân Cơ Hạo gắt gao phong ấn trong hư không không thể động đậy.

Cơ Hạo kinh hãi ngẩng đầu nhìn bàn tay Bàn Ngu nhằm vào đầu vỗ xuống, ngay lúc này, phía sau Bàn Ngu đột nhiên có một cánh cửa đồng xanh khổng lồ dần dần mở ra, một bóng người toàn thân cuốn theo sương mù máu nồng đậm sải bước đi ra, hai luồng kiếm quang sát ý ngập trời âm hiểm vô cùng đâm vào thân thể Bàn Ngu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status