Vu thần kỷ

Chương 222: Chặn lại


Đêm, thâm trầm.

Tầng mây trên bầu trời rất dầy, bóng tối bao phủ khắp nơi, chỉ có số rất ít mấy cái khe mây, ánh sao như nước hắt xuống, giống như từng cột sáng bảy màu, từ chỗ cực cao đâm thẳng tắp vào trên đại địa man hoang.

Gió thổi cỏ lay, giữa cỏ dài đột nhiên truyền đến tiếng dã thú gầm gừ điên cuồng, sau đó mùi máu tươi nhanh chóng hướng bốn phía khuếch tán ra.

Một ánh sao vừa lúc chiếu ở trên một cây nhỏ kỳ dị, cái cây nhỏ cành lá mạnh mẽ màu đỏ đậm, bảy nụ hoa màu trắng ngà to bằng nắm tay đang ở trong ánh sao thong thả nở rộ ra. Đóa hoa đang cắn nuốt tinh thần lực, ánh sao bảy màu thậm chí ở bên nụ hoa hình thành vòng xoáy bảy màu mắt thường có thể thấy được.

Vô số dã thú hung mãnh điên cuồng hướng gốc cây nhỏ này đánh úp lại, chúng nó xé rách, giết chóc lẫn nhau, máu tươi không ngừng rót vào mặt đất, cây nhỏ cành nhẹ nhàng lắc lư, máu thú không ngừng bị rễ cây của cây nhỏ hấp thu, cành cây nhỏ trở nên càng thêm tươi đẹp hồng nhuận.

Bảy nụ hoa màu trắng liền trở nên càng thêm huỳnh quang sáng tỏ, tản mát ra mùi thơm càng thêm thơm ngào ngạt mê người, dã thú xung quanh liền càng thêm điên cuồng.

Một con cự ưng hai cánh phun khói đen, vô thanh vô tức từ không trung lướt qua.

Mạnh Ngao đứng ở trên lưng cự ưng, nghiến răng lạnh giọng quát: “Cái này không thể trách chúng ta, là đám tiểu tử kia tự mình muốn chết. Bọn chúng thế mà trêu chọc Húc đế tử cùng Vô Ưu thái tử, bọn chúng phải chết không thể nghi ngờ.”

“Húc đế tử không nói, thế lực Liệt Sơn thị, các ngươi cũng biết. Vô Ưu thái tử, hắn là thay thế Thuỷ Thần Cộng Công thị, chấp chưởng tất cả quyền lực Bắc Hoang ở Bồ Phản, toàn bộ bộ tộc Bắc Hoang ở Bồ Phản đều chỉ theo lệnh Vô Ưu thái tử, hắn mở miệng, đám tiểu tử kia chỉ có thể chết.”

Sờ sờ bên hông có thêm một cái túi da trữ vật, Mạnh Ngao quay đầu nhìn về phía hai đồng bạn: “Cho nên, chuyện lần này, sau khi trở về Vu điện, các ngươi biết nên nói như thế nào. Cho Vô Ưu thái tử một phần nhân tình, tuy hắn không đặt nhân tình của chúng ta vào mắt, nhưng chúng ta cũng không thiệt. Một trăm khối tuyệt phẩm hỗn độn vu tinh, cái này đã đủ mua tính mạng rất nhiều người.”

Hai thanh niên đi cùng Mạnh Ngao nhìn nhìn lẫn nhau, đồng thời gật gật đầu: “Mạnh Ngao đại nhân nói đúng, chúng ta đương nhiên sẽ không ngu ngốc như vậy!”

Mạnh Ngao hài lòng cười lên. Hắn chỉ chỉ trong thảo nguyên xa xa, một gốc cây nhỏ đang tản mát ra mùi thơm ngào ngạt, chê cười nói: “Cá lớn nuốt cá bé, đây là đạo lý. Bọn dã thú gầy yếu vô năng này, sẽ dùng máu thịt của bản thân thúc giục gốc Ngưng Hồn Hoa này, nhưng cuối cùng chỉ có bảy con hung thú cường đại nhất mới có thể hưởng thụ mỹ vị Ngưng Hồn Hoa, khiến bản thân nảy sinh ra linh trí.”

“Muốn sống được hảo hảo, liền không thể làm này ngốc hồ hồ làm người làm hy sinh xuẩn súc sinh. Chúng ta chỉ có thể…”

Mạnh Ngao hướng một gốc Ngưng Hồn Hoa kia, đang muốn cao hứng bàn luận trình bày cái nhìn của hắn đối với sinh tồn. Trên mặt đất một mũi tên vô thanh vô tức bắn nhanh tới, hung hăng xuyên qua đầu cự ưng bên dưới bọn họ.

Trăng mờ gió lớn, đưa tay không thấy năm ngón, cự ưng bay lượn cách mặt đất hai mươi dặm, trên mặt đất xem ra, đầu cự ưng so với đầu ruồi còn nhỏ hơn mấy lần. Nhưng mũi tên lại chuẩn xác vô cùng từ cằm cự ưng xuyên vào, xuyên thấu đỉnh đầu của nó bắn nhanh ra.

Cự ưng không rên một tiếng hướng phía dưới trầm xuống, kịch liệt xoay tròn từ trên cao rơi xuống thẳng tắp.

Mạnh Ngao và hai thanh niên đồng thời kinh hô một tiếng. Bọn hắn chỉ là Đại Vu, còn chưa có năng lực lăng không phi độ, khống chế thiên địa nguyên khí phi hành, đó là năng lực Vu Vương mới có. Bọn hắn theo cự ưng cùng nhau từ không trung rơi xuống, bọn hắn thậm chí ngay cả chỗ mượn lực cũng không có, chỉ có thể giống như vẫn thạch rơi thẳng tắp xuống mặt đất.

“Phong Hành, hai gã đó giao cho ngươi!”

Cơ Hạo sải bước hướng địa điểm ba người bọn Mạnh Ngao sắp rơi xuống chạy như điên, đồng thời lãnh khốc vô tình hạ đạt mệnh lệnh giết chóc.

Ngón tay Phong Hành run run một chút, nhưng Vũ Mục đứng ở bên người hắn trầm giọng quát: “Động thủ! Mấy năm nay, còn chưa chịu đủ bọn nhát gan đó sao? Bọn hắn trừ cấu kết người ngoài, bắt nạt đám học đồ chúng ta, bọn hắn còn biết cái gì?”

Vũ Mục siết chặt hai nắm tay, nghiến răng lớn tiếng quát: “Động thủ đi! Cùng lắm thì rời khỏi Vu điện, nơi tứ hoang, nơi nào không thể tiêu dao khoái hoạt?”

Phong Hành hít sâu một hơi, ánh mắt lóe ra trở nên vô cùng kiên định. Hắn kéo trường cung, trên trường cung tạo hình thô phác, đơn sơ đột nhiên có một mảng ánh sáng phi phàm ngưng tụ, hai mũi tên đồng thời đặt lên trên dây cung, Phong Hành thấp giọng quát: “Giết!”

Hai mũi tên bắn nhanh ra, hầu như là nháy mắt rời khỏi dây cung, đã xuyên thấu không khí đến trước ngực hai thanh niên đi cùng với Mạnh Ngao.

Tên như cuồng ma, hung hăng chui vào trái tim hai thanh niên. Kịch độc Vũ Mục bôi trên đầu mũi tên bùng nổ, hai người chỉ kịp đem mũi tên từ trong cơ thể rút ra, còn chưa kịp điều động vu lực chữa trị trái tim bị thương nặng, kịch độc đã lưu chuyển toàn thân, nháy mắt đem sinh mệnh tinh khí của bọn hắn tiêu hao bảy thành.

Sinh mệnh lực của Đại Vu ương ngạnh dị thường, hai thanh niên nháy mắt hao tổn bảy thành tinh khí, vẫn có sức phát ra tiếng rống giận kinh hãi giận dữ đan xen, đồng thời run rẩy đưa tay vào tay áo, phân biệt lấy ra vu dược cứu mạng giải độc cùng bổ sung nguyên khí.

Nhưng Cơ Hạo đã lao tới.

Cơ Hạo thét dài một tiếng, tay phải một ánh lửa lao ra, hắn cầm Diệc Thương, một thương quét ngang lướt qua thân thể hai người.

Kiếm đá như gió, trên thân hai người đồng thời có ánh sáng phù văn hiện lên, trường bào màu đen bọn hắn mặc lực phòng ngự rất khá, bọn hắn ở trong trường bào còn mặc vào nhuyễn giáp bó sát người, vu khí phòng ngự trên thân bọn hắn đủ để ngăn cản Đại Vu bình thường công kích ba năm lần.

Nhưng Diệc Thương dù sao cũng là Vu Đế di bảo, vu khí bình thường căn bản khó có thể ngăn cản sự sắc bén của nó. Đầu thương giống như xuyên thấu hoa trong gương, trăng trong nước lướt qua thân thể hai người, hai người cùng cất tiếng rú thảm, chỗ khuỷu tay máu tươi điên cuồng phun, bốn cánh tay ở trong huyết quang bay lên cao cao.

“Cơ Hạo, ngươi to gan lắm! Ngươi dám tập kích chấp sự Vu điện!” Mạnh Ngao lớn tiếng thét chói tai, không dám tin nhìn Cơ Hạo.

Hắn vung tay trái, một tấm khiên tròn màu bạc trắng từ trên cổ tay phun ra, dùng sức đón về phía Diệc Thương trong tay Cơ Hạo cấp tốc đánh xuống. Đồng thời tay phải hắn bắn ra, một cây nhuyễn thương như linh xà cấp tốc run run, mang theo các điểm hàn quang hung hăng hướng Cơ Hạo đâm tới.

“Gan ta trước nay to lắm!” Hai tay nắm Diệc Thương dùng sức vung lên, sóng nhiệt bắn ra bốn phía, ánh lửa phun ra, Diệc Thương đem nhuyễn thương trong tay Mạnh Ngao gạt bay, đồng thời mũi thương phun ra một luồng lửa màu đỏ vàng, hung hăng đánh vào trên tấm khiên trong tay Mạnh Ngao.

Ánh lửa nổ tung, tấm khiên kịch liệt chấn động nổ vang, Mạnh Ngao rống giận bị ánh lửa Diệc Thương phun ra nổ bay ra xa hơn trăm trượng. Khiên tròn trong tay hắn là tinh hoa trăm kim loại ở Tây Hoang rèn luyện mà thành, cứng cỏi dị thường, binh khí tầm thường căn bản không thể lưu lại ở bên trên nửa điểm dấu vết.

Nhưng Diệc Thương phun ra nhiệt độ cao không có gì không đốt được. Mạnh Ngao vạn phần đau lòng nhìn khiên tròn, bên trên bị đốt ra một cái lỗ thủng trong suốt to bằng nắm tay, tấm khiên tròn đã hoàn toàn bị hủy diệt.

Mạnh Ngao rống giận ngã xuống đất, còn chưa chờ hắn bò dậy, Man Man đã xách hai thanh đại chuỳ lao lên, hai thanh đại chuỳ giống như rèn sắt gào thét không ngừng hướng hắn đập xuống.

Nháy mắt ba trăm chùy hạ xuống, Mạnh Ngao miệng phun máu tươi, mềm nhũn dưới đất không thể động đậy nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status