Vu thần kỷ

Chương 502: Chuyện xưa


Chín con Tam Túc Kim Ô thân thể cực lớn xuất hiện, khí ấm áp mênh mông kinh động đám người Khoa Nga thị. Một đám thần nhân kinh ngạc hướng bên này nhìn một cái, mồm năm miệng mười kêu la lên.

“A nha? Là chín lão đầu hỏa điểu đó? Năm đó bị chết thật thảm!”

“Chậc chậc, nói ra còn có chút quan hệ thân thích với nhà ta!”

“Lão hỏa quỷ, ngươi chịu đem chín bảo bối này tặng ra? Đây chính là bảo bối nhà các ngươi cất chứa bao nhiêu đời?”

“Ồ? Bảo bối như vậy cũng tặng người? Hắc, Nghiêu Bá sao, tuy bộ dạng không đủ cao lớn uy vũ như chúng ta…”

Một đám thần nhân ồn ào. Chúc Dung thị cười ha ha xoay người, ôn nhu hướng những gia hỏa này mỉm cười, sau đó trong mắt chợt phun ra vô số ánh lửa, hung hăng đốt ở trên thân những gia hỏa này: “Cút hết cho ta!”

Trong tiếng ‘Xẹt xẹt’ mùi da thịt cháy khét tản mát ra thật xa, một đám thần nhân da thô thịt dày đau đến mức kêu ‘Ngao ngao’, vội vàng vỗ lửa bám vào trên người xoay người bỏ chạy. Vừa chạy, bọn họ còn vừa liên miên cằn nhằn oán giận.

Cơ Hạo ngẩng đầu nhìn chín con Tam Túc Kim Ô này.

Ở trong bí cảnh rừng dâu của Nam Hoang Kim Ô bộ, vốn còn có di cốt một con Tam Túc Kim Ô tồn tại, về sau Chúc Dung Đồng Cung vì giao hảo Cơ Hạo, lại tặng hắn di cốt mấy trăm con Tam Túc Kim Ô Chúc Dung thị nhất tộc cất giữ.

Nhưng di cốt những Tam Túc Kim Ô đó, vô luận là kích cỡ, thần thái, khí tức hay là trình độ bảo tồn hoàn hảo, đều không thể đánh đồng với chín con Tam Túc Kim Ô trước mắt. Nếu nói Nam Hoang Kim Ô bộ nay có được những Tam Túc Kim Ô kia khí tức hùng hồn như một ngọn núi lớn cắm thẳng vào bầu trời, như vậy chín con Tam Túc Kim Ô này chính là một dãy núi mênh mông do vô số ngọn núi lớn tạo thành, mây khói bao phủ không thể nào nghiền ngẫm.

Đã chết không biết bao nhiêu năm, khí tức chín con Tam Túc Kim Ô vẫn cường hãn dị thường, thần thái thần tuấn vô cùng như trước, bọn nó vẫn duy trì tư thế lăng không cao tốc lao xuống tấn công mục tiêu, sát ý sắc bén đó khiến Cơ Hạo cũng khó nhìn thẳng vào.

Càng làm lòng người kinh hãi là, bọn nó đã chết không biết bao năm, nhưng trái tim bọn nó vẫn đang nhảy lên, máu bọn nó vẫn đang chảy, thậm chí thân thể bọn nó còn đang tự hấp thu thiên địa nguyên khí xung quanh, không ngừng hóa thành ánh mặt trời chói chang dâng trào ra.

Hơn nữa toàn thân bọn nó hoàn chỉnh không sứt mẻ, không có nửa vết thương. Cơ Hạo căn bản nhìn không ra rốt cuộc là cái gì giết chết bọn nó.

“Bọn nó là…” Cơ Hạo kinh hãi nhìn Chúc Dung thị. Khí dương ấm áp cuồn cuộn không ngừng ùa vào thân thể, toàn thân Cơ Hạo mồ hôi đầm đìa, trên thân chín con Tam Túc Kim Ô tản mát ra nhiệt lực to lớn như nước lũ tìm được chỗ hổng của đê lớn, chủ động hướng thân thể Cơ Hạo hội tụ lại.

Nhiệt lực khẽ xoay chuyển ở trong cơ thể Cơ Hạo, liền hóa thành vu lực của bản thân Cơ Hạo, như nước lũ tràn ra sông lớn, chậm rãi theo kinh lạc liên tục lao đi, ngắn ngủn vài nhịp thở, hơn vạn vu huyệt Cơ Hạo vừa mới mở đã bị căng đến cực hạn. Vu lực xoay tròn từng vòng, không ngừng mài cường hóa vách ngăn của vu huyệt.

Vu huyệt mới mở bị một cái tiếp một cái cấp tốc lấp đầy, vu lực mới sinh như nham thạch nóng chảy hội tụ ở trong vu huyệt, càng lúc càng hùng hậu, càng ngày càng cường đại. Thân thể Cơ Hạo được vu lực bồi bổ trở lại, cường độ thân thể cũng đang lấy tốc độ bản thân có thể phát hiện tăng lên từng chút một.

“Lúc khai thiên tích địa, trong thiên địa sinh ra nhóm Tam Túc Kim Ô đầu tiên, thuỷ tổ toàn bộ Tam Túc Kim Ô của thế gian thậm chí là tuyệt đại bộ phận tộc quạ, chính là chín con này.” Chúc Dung thị ngẩng đầu, nhìn chín con Tam Túc Kim Ô kia, lạnh nhạt nói: “Ngươi là tộc nhân Nam Hoang Kim Ô bộ, có được viêm lực độc đáo bắt nguồn từ bọn nó, cho nên chín con Tam Túc Kim Ô này cho dù đã chết rất nhiều năm, lực lượng bọn nó tản mát ra vẫn có công hiệu thật lớn đối với ngươi.”

“Ta cũng không trải qua đoạn năm tháng đó, nhưng ở thời thượng cổ, chín con Kim Ô này mạnh mẽ vô cùng, có thể tranh phong với thần ma đầy trời.”

“Nhưng cuối cùng, bọn nó vẫn đã ngã xuống, liên quan Kim Ô nhất tộc, đều bị người ta giết sạch sẽ, chỉ có huyết mạch truyền thừa mỏng manh.”

Cơ Hạo lắng nghe tiếng tim đập trong cơ thể Tam Túc Kim Ô: “Nhưng thân thể bọn họ còn sống?”

Chúc Dung thị chậm rãi gật đầu. Hắn trầm giọng nói: “Đúng vậy, thân thể bọn họ còn sống, nhưng linh hồn bọn họ bị người ta dùng vô thượng tiễn ý trực tiếp gạt bỏ, cho nên bọn họ tuy thân thể còn sống, lại đã mất đi linh hồn, bọn họ đã ngã xuống.”

Hừ lạnh một tiếng, Chúc Dung thị cười lên rất quái dị: “Vị kia đánh giết bọn họ, vốn còn muốn đem bọn họ rút gân lột da đun thành một nồi nước nuốt vào. Nhưng tổ tiên nhà ta vừa lúc đi ngang qua, chín con Tam Túc Kim Ô này, từ đó về sau liền thành trân tàng của Chúc Dung thần tộc ta.”

“Vừa lúc đi ngang qua?” Cơ Hạo rất hồ nghi nhìn Chúc Dung thị.

Chúc Dung thị sờ sờ mũi, có chút xấu hổ cười cười, thản nhiên nói: “Ừm, dù sao, chính là vừa lúc đi ngang qua. Vị kia và chín con Kim Ô đại chiến hồi lâu, thân bị thương nặng, cho nên tổ tiên nhà ta liền thuận lợi thu đi chín cái thân thể này.”

“Chúc Dung thị chính là Hỏa Thần nhất mạch, toàn bộ thần thú, thần cầm, tiên thiên ma thần hỏa hệ trong thiên địa, đều quan hệ không tồi với Chúc Dung thị ta. Bao gồm Kim Ô bộ khi đó, Kim Ô bộ cung phụng tổ linh đồ đằng chính là Tam Túc Kim Ô, tộc địa Kim Ô bộ vốn ở Đông Hoang, tổ linh đồ đằng nhà mình cũng bị người ta đánh chết, Kim Ô bộ hầu như diệt tộc, là tổ tiên nhà ta viện thủ, tộc nhân Kim Ô bộ nhất mạch mới chạy trốn tới Nam Hoang.”

Cơ Hạo há hốc mồm, kinh ngạc nhìn về phía Chúc Dung thị.

Tộc địa ban đầu của Kim Ô bộ ở Đông Hoang đại lục? Bởi vì chín con Tam Túc Kim Ô cổ xưa nhất bị đánh chết, cho nên chỉ có nhất mạch tộc nhân ở dưới sự che chở của Chúc Dung thị chạy trốn tới Nam Hoang sinh sản sinh lợi?

“Thế này coi như là vật quy nguyên chủ đi!” Chúc Dung thị mỉm cười nhìn Cơ Hạo: “Ở lúc đại chiến Xích Phản sơn còn chưa chấm dứt, ta đã truyền tin về Chúc Dung phong, bảo bọn họ đem chín con Tam Túc Kim Ô này đưa tới Bồ Phản. Mấy ngày hôm trước vừa mới đưa đến, vốn ta còn chuẩn bị lúc ngươi cùng Man Man thành thân đem bọn họ coi là lễ vật, chẳng qua… lão gia hỏa nào đó không biết xấu hổ!”

Mắng Chúc Long Quỹ một câu, Chúc Dung thị phẫn nộ nói: “Nhưng cũng tốt, chờ sau khi Nghiêu Sơn thành của ngươi xây xong, có thân thể chín con Kim Ô này tọa trấn, thể diện và khí phái của Nghiêu Sơn thành này của ngươi cũng sẽ có, ngươi Nghiêu Bá này nhìn qua cũng có vài phần khí tượng.”

“Năm đó đánh chết Kim Ô, là người nào?” Cơ Hạo nheo mắt.

“Vua khai quốc của Thập Nhật quốc, nhưng hắn đã sớm không còn nữa.” Chúc Dung thị rất dứt khoát nói: “Nhưng ngươi biết, huyết thù bộ tộc thứ này… Thập Nhật quốc, cũng chính là bọn Doanh Vân Bằng, còn có các bộ tộc Đông Hoang chịu Thập Nhật quốc ảnh hưởng, sẽ không khách khí với ngươi.”

Cơ Hạo đột nhiên hiểu, vì sao lúc trước mình vừa tới Bồ Phản, vừa gia nhập Vu Điện, đã có Đông Di tiễn thủ đánh lén ám toán mình, cuối cùng dẫn Thái Ti, Thiếu Ti ra tay, dùng nguyền rủa lực xử lý Doanh Vân Bằng con cháu, từ nay về sau hai bên kết thù kết oán.

Cái này không phải không có nguyên nhân, hai bên đã kết huyết thù từ rất sớm.

Mặc kệ người đánh chết Tam Túc Kim Ô vì sao làm như vậy, cũng không quản sự tình đúng sai, nhưng hiện tại trên người Cơ Hạo chảy huyết mạch Kim Ô bộ, nếu người Thập Nhật quốc muốn tiếp tục gây sự, như vậy hắn chỉ có ưỡn ngực đón nhận!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status