Vũ thần

Chương 506: Bạch mã Thánh Thú



Một đợt sóng lớn cao bảy tám thước xô vào bờ biển khiến bọt nước bắn tung tóe trong không trung. Từng cơn gió mạnh thổi tới khiến đám bọt nước này như những đóa hoa bay khắp nơi.

Trên bờ biền giờ phút này cũng có vài người nhưng không ai nhàn hạ tới độ quan tâm tới cảnh tượng đẹp đẽ này.

Ánh mắt bọn họ đều tập trung trên người Độc giác mã.

Lúc này thân thể nó được bao phủ trong ánh sáng tím.

Ban đầu màu tím mờ ảo ẩn hiển, nhưng càng lúc càng lan rộng và rõ ràng hơn hẳn.

Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi, trong mắt hắn hiện lên vẻ kiên định, tiếp tục đưa tay vuốt ve cổ Độc giác mã.

Nhưng khi cánh tay hắn vừa đưa ra đã cảm nhận được cổ áo căng cứng, hóa ra bảo trư đã vững vàng túm lấy từ khi nào.

Hạ Nhất Minh trong lòng căng thẳng, nhìn ánh mắt bảo trư cũng biết lúc này nó đang rất khẩn trương.

Khẽ cười, Hạ Nhất Minh nói:

- Yên tâm. Ta không sao đâu.

Hắn đưa tay dĩ nhiên là muốn an ủi Độc giác mã đang đau đớn, nhưng cũng có phần là vì bản thân mình.

Mặc dù ánh sáng tím trên thân thể Độc giác mã mang lại chút cảm giác sợ hãi nhưng Hạ Nhất Minh vô cùng tin tưởng vào năng lực đan điền của mình.

Cho dù là bị lôi điện đánh sâu vào khẳng định cũng sẽ không mất mạng được.

Mà từ nay về sau bản thân hắn cũng có năng lực lôi điện, điều này quả thực tuyệt vời không gì tả xiết.

Điều này...đáng để mạo hiểm.

Nhưng bảo trư vô cùng kiên định giữ lấy tay áo Hạ Nhất Minh, bất kể thế nào cũng không buông ra.

Hạ Nhất Minh cau mày, nói:

- Bảo trư. Chẳng lẽ ngươi không tin ta sao?

Tiếng hí rất nhỏ đột nhiên vang lên, Hạ Nhất Minh cúi đầu nhìn lại. Đôi mắt Độc giác mã mã không biết từ lúc nào đã mở lớn, mặc dù trong con mắt đó ẩn chứa sự thống khổ mãnh liệt nhưng Hạ Nhất Minh lại cảm nhận trong đó có chút cảm giác hưng phấn.

Đương nhiên trong ánh mắt đó đa phần là sự kiên định, phảng phất như kiên trì tới vĩnh viễn vậy.

Hạ Nhất Minh với ánh mắt này cũng không xa lạ. Hắn dường như nghĩ tới khi mình còn bé, bị hãm trong Ngũ tầng nội kình cũng vậy.

Giai đoạn gian khổ đó nếu như hắn không phải ngày ngày kiên trì sao có thể gặp được kỳ ngộ đáy hồ kia chứ?

Hít một hơi thật sâu, cánh tay đưa ra một nửa rốt cuộc cũng ngừng lại.

Bởi vì hắn thấy được trong ánh mắt kiên định của Độc giác mã còn có hàm ý cự tuyệt.

Giờ phút nàu hắn hiểu, Độc giác mã muốn tự mình cố gắng vượt qua giây phút gian khổ này.

Âm thanh của Bách Linh Bát vang lên từ phía sau:

- Gien tiến hóa là một thứ rất tốn thời gian. Bất cứ một thay đổi nhỏ nào cũng thường tốn cả trăm năm thậm chí là ngàn vạn năm. Trong khoảng thời gian ngắn muốn đề cao năng lực chiến đấu, nhất định phải nỗ lực thật lớn. Đây là điều nó chấp nhận, ngươi tốt nhất không nên động tới.

Hạ Nhất Minh giật mình sau đó chậm rãi đứng lên, ánh mắt liếc nhìn Độc giác mã rồi lui ra sau vài bước.

Độc giác mã lúc này mới thả lỏng tâm tình, hai mắt nhắm lại, dường như đắm chìm trong thế giới thuộc về nó.

Hạ Nhất Minh nhẹ giọng nói:

- Bách huynh. Ngươi nói nó có thể chịu được không?

- Có thể.

- Sao ngươi biết?

Hạ Nhất Minh mừng rỡ nói.

- Nếu như không thể chịu được, bảo trư sẽ không đưa sừng Long xà cho nó.

Hạ Nhất Minh chợt quay đầu nhìn lại, nói:

- Đơn giản như vậy thôi sao?

- Đương nhiên.

Âm thanh Bách Linh Bát vẫn chậm rãi:

- Ngươi không nên xem thường bảo trư. Nó rất lợi hại.

Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn lại bảo trư mà Bách Linh Bát đánh giá lợi hại. Bất quá trong mắt hắn tiểu tử kia căn bẳn không có chỗ nào khoa trương tới độ lợi hại cả.

Lắc đầu, có lẽ Bách Linh Bát nói tới năng lực truy tung bảo vật lợi hại của nó.

Lôi điện tím trên người Độc giác mã càng lúc càng mãnh liệt. Thiên địa chân khí xung quanh như cũng bị ảnh hưởng chậm rãi dao động.

Đám người Hạ Nhất Minh không ngừng lui lại. Bọn họ không phải bị cảm giác áp bức từ thiên địa chân khí xung quanh mà là lo lắng nếu ở trong phạm vi gần có thể ảnh hưởng tới Độc giác mã đang tiến hóa nên chủ động lui lại.

Nhưng Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm nhận được, ánh mắt Độc giác mã tuy nhắm chặt nhưng nó cũng bằng cách nào đó quan sát hành động của đám người mình.

Một cảm giác liên lạc thần bí giữa bản thân Hạ Nhất Minh cùng Độc giác mã chậm rãi hình thành.

Hạ Nhất Minh biết, đây là do bản thân kiên trì mới lấy được tín niệm của Độc giác mã. Cho tới giây phút nó buông lỏng tâm trạng cũng đã hoàn toàn chấp nhận hắn. Đương nhiên một giây cuối cùng này Hạ Nhất Minh cũng buông tha không trợ giúp Độc giác mã nữa.

Từ nay về sau, hắn cùng Độc giác mã đã có mối liên hệ đặc biệt, không xa lạ như trước nữa.

Một thân ảnh từ xa chạy lại, chính là Sở Hao Châu.

Trên tay hắn cầm hai đoạn huyền thiết, khi tới trước mặt Hạ Nhất Minh tiện tay ném cho hắn.

Chẳng qua nhìn thấy biến hóa của Độc giác mã lúc này vẻ mặt lão trở lên vô cùng thú vị.

Lúc này Độc giác mã đã được bao phủ hoàn toàn bởi ánh sáng màu tím. Xung quanh ba trượng từng dòng điện lập lòe, kích thích từng tấc da thịt của nó khiến nó vô cùng đau đớn. Trên thân thể nó cũng phát sinh biến hóa long trời lở đất.

Thiên địa chân khí bắt đầu điên cuồng dao động, tất cả tiến vào phạm vi lôi điện đều biến thành lực lượng của nó.

Thân thể Độc giác mã máu thịt lẫn lộn khi nãy cũng bắt đầu thay đổi, cơ hồ như chậm rãi phục hồi lại.

Không ngờ dưới lôi điện kích thích nó lại có thể phục hồi lại.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Sở Hao Châu kinh ngạc hỏi.

Hạ Nhất Minh mở miệng định nói nhưng rốt cuộc cũng không kể lại chuyện sừng Long xa mà nhẹ nhàng nói:

- Sở huynh. Nếu tiểu đệ đoán không nhầm thì Độc giác mã hẳn là sắp tiến hóa.

Sở Hao Châu mờ mịt gật đầu, miệng lão khẽ lầu bàu vài tiếng, đột nhiên hai mắt sáng lên, nói:

- Ta hiểu rồi.

Hạ Nhất Minh kinh ngạc hỏi ngược lại, nói:

- Huynh hiểu gì?

- Độc giác mã hẳn do vừa nãy bị thương ngược lại bị kích thích mà phấn đấu. Bởi thế có thể lĩnh ngộ mà đột phá cực hạn.

Sở Hao Châu tin tưởng nói.

Hạ Nhất Minh dở khóc dở cười, sau hồi lâu mới giơ ngón cái lên, nói:

- Sở huynh cao kiến.

Nếu lão nhân gia hắn nghĩ vậy Hạ Nhất Minh đương nhiên không nói thêm nữa.

- Ầm ầm..

Một tiếng nổ không lớn lắm vang lên, hai người bọn họ quay đầu nhìn lại không khỏi kích động vạn phần.

Quanh người Độc giác mã lôi điện tím không ngờ hình thành một cấm địa. Cấm địa này dù nhỏ nhưng nhanh chóng lan rộng, thậm chí còn phát ra ánh sáng đánh sâu vào nhận thức của người khác.

- Đây là cái gì?

Hạ Nhất Minh không nhịn được thì thào nói.

Sở Hao Châu sắc mặt tái nhợt nói:

- Lão phu từng xem qua cổ tịch. Ngàn năm trước khi Thần thú xuất hiện thiên kiếp giáng xuống thành công có thể tiến giai, thất bại sẽ thành tro bụi.

Hạ Nhất Minh có chút xem thường, nói:

- Sở huynh. Qua lời nói của ngươi chẳng lẽ Độc giác mã có thể từ Tiên thiên chi thể một mực tấn giai Thần thú sao?

Sở Hao Châu vẻ mặt khẽ đỏ bừng, lão cười khổ nói:

- Lão phu chẳng qua nghe nói thế thôi, có lẽ...

Ánh mắt lão sáng lên, nói:

- Độc giác mã có Lôi điện thuộc tính nên khi tiến giai mới có lôi điện xung quanh.

Hạ Nhất Minh lúc này mới khẽ gật đầu. Nhưng khi hắn vừa mới gật nhẹ, lôi điện cấm khu kia đã nhất thời bạo phát.

Liên tiếp từng đạo lôi điện như trường xà bắn loạn khắp thân thể Độc giác mã.

Hạ Nhất Minh cùng Sở Hao Châu trong lòng phát lạnh, thân thể bọn họ thiếu chút nữa cũng run lên.

Bất kỳ ai thấy được cảnh này chỉ sợ cũng đều có cảm giác nếu bị vô số đạo lôi điện kia đánh trúng bản thân sẽ... Ngay cả chứng kiến nó cũng khiến vô số kẻ không rét mà run.

Thân thể Độc giác mã kịch liệt run lên. Trên thân thể nó thậm chí còn có thể thấy da thịt chậm rãi liền lại.

Nhưng lúc này đôi mắt mở lớn của nó không chút nào che giấu vẻ thống khổ, càng không thiếu cảm giác sung sướng điên cuồng.

Chậm rãi chỉ còn từng đạo lôi điện thưa thớt đánh xuống, trên thân thể Độc giác mã biến hóa cũng dần ngừng lại.

Đám người Hạ Nhất Minh đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Bởi bọn họ đều thấy được điều nguy hiểm nhất đã qua, Độc giác mã rõ ràng đã tiếp nhận lực lượng thần kỳ kia.

Nhìn đảo nhỏ đằng xa, trong lòng Hạ Nhất Minh thầm kêu một tiếng may mắn.

Kỳ thực thiên địa chân khí mặc dù dao động nhưng phạm vi ảnh hưởng cũng không quá lớn, chỉ trong đảo nhỏ này mà thôi. Hơn nữa ở nơi biển rộng này, muốn truyền từ đảo này qua đảo khác là không thể.

Bất quá lúc này Hắc Ngột Thứu Vương thân cũng mang trọng thương nên dù có phát hiện cũng không thể tới được đây.

Tóm lại quá trình Độc giác mã tấn giai không có Hắc Ngột Thứu tới quấy rầy, quả thực là chuyện tốt.

Hạ Nhất Minh không phải sợ hãi bọn chúng mà chỉ e bọn chúng tới quấy rầy sẽ khiến Độc giác mã không thể thuận lợi tiến giai mà thôi.

Rốt cuộc thiên địa chân khí chậm rãi tản ra, lôi điện cấm khu khi nãy cũng biến mất không còn dấu vết. Thân thể Độc giác mã nằm trên mặt đất run lên, cứ thế nhìn đám người Hạ Nhất Minh sau đó chậm rãi đứng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.8 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status