Vương gia đại thúc, người thật xấu!

Chương 166: Sinh cho ta một đứa bé đi (2)



Được rồi. Nàng cũng đã sinh con cho hắn, hắn thích nàng, mà nàng cũng thích hắn, theo lý mà nói thì bọn họ cũng coi như vợ chồng, ừm, vợ chồng thì đôi lúc sẽ làm chuyện đó, khụ khụ, điều này cũng có thể hiểu được, mà nàng cũng không muốn cự tuyệt đại thúc, dù sao thì đã có lần thứ nhất, bây giờ có thêm lần thứ hai thì cũng không thể thay đổi được sự thật hắn đã là nam nhân của nàng.

Nhưng mà, nhưng mà, bây giờ đang là ban ngày ban mặt nha!

Giữa ban ngày ban mặt mà làm cái chuyện này . . . . quá kích thích, quá xấu hổ, quá ác liệt rồi!

Hạ Thiên rớt nước mắt, lý trí và thân thể vẫn không ngừng đấu tranh. Lý trí thì vẫn luôn tồn tại, nhưng mà thân thể thì đã . . . . không thể nào khống chế được.

“Không cần phải sợ, sẽ không có ai vào đâu . . . .” Ân Tịch Ly thấp giọng nói, hô hấp dần dần trở nên nặng nề, không ngừng thở dốc.

Quần áo của hai người lần lượt rơi xuống đất, Ân Tịch Ly ôm lấy thân thể mềm mại động lòng người, đặt xuống từng nụ hôn triền miên, từng cái từng cái một, để lại trên người nàng dấu vết chỉ thuộc về riêng mình, không ai có thể thay thế.

“A, đại thúc . . . .” Toàn thân Hạ Thiên như nhũn ra, nàng chỉ có thể vô lực vịn lấy hắn.

Thân thể của nàng chưa bao giờ có cảm giác thế này, cứ như đang có ngọn lửa nóng hổi thiêu đốt, dưới bụng lại như có thứ gì đó từ trong cơ thể nàng chảy ra, từng đợt từng đợt nóng bỏng lan tràn khắp cơ thể, nàng thấp giọng nức nở: “Đại thúc, chuyện gì đang xảy ra vậy, ta phải làm thế nào . . . .”

Cảm giác này thật kỳ quái, mặc dù nàng đã sinh con, nhưng lần trước là nàng ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đến lúc tỉnh lại thì đã không có cảm giác gì nữa, hôm nay coi như là lần đầu tiên nàng tự mình nếm trải, thế nhưng cảm giác này đã vượt ra khỏi dự liệu của nàng.

Nàng không khỏi lo lắng và sợ hãi.

“Đừng sợ.” Ân Tịch Ly nhẹ nhàng đè lên trên thân thể nàng, một tay chống xuống giường, tránh để cho mình đè nặng nàng, tay kia thì nhẹ nhàng vuốt ve từng tấc da thịt trên cơ thể nàng.

“Thiên nhi, nàng thật đẹp.” Hắn cảm thán vẻ đẹp của nàng, lại thầm cảm thấy may mắn vì mình có thể có được nàng.

Nhờ vậy mà Hạ Thiên mới phát hiện, không biết từ lúc nào, nàng đã bị người ta cởi sạch quần áo rồi! Nàng vừa thẹn thùng vừa gấp gáp đưa tay che trước ngực, thở phì phò nói: “Không được nhìn!”

Ân Tịch Ly không nhịn được mà cười lên, giọng nói không khỏi trở nên trầm thấp hơn: “Thiên nhi, cơ thể của nàng, ta đã nhìn thấy hết từ bảy năm trước rồi, đến giờ vẫn luôn nhớ ở trong lòng.”

Tay của hắn đột nhiên mò đến sau lưng nàng, khẽ cười nói: “Ở chỗ này có một nốt ruồi nhỏ, đúng không?”

Cơ thể Hạ Thiên run lẩy bẩy, sắc đỏ lan từ gò má đến tận mang tai, nàng thật xấu hổ!

“Còn nơi này nữa.” Bàn tay của hắn đột nhiên đặt lên hai tay nàng đang che trước ngực: “Ở đây còn có một vết sẹo nhỏ, màu sắc cũng nhàn nhạt, ta đoán là lúc nhỏ nàng nghịch ngợm, không cẩn thận để lại vết thương này, có đúng không?”

Trong đầu Hạ Thiên vang lên một tiếng, khuôn mặt nàng không phải là đỏ bình thường mà là sắp cháy tới nơi rồi.

Hắn lại có thể nhớ rõ như vậy . . . . Ngay cả nơi nhạy cảm trên cơ thể nàng, hắn cũng có thể nhớ rõ ràng như vậy, sao ông trời không để thiên lôi đánh chết nàng đi, nàng không còn mặt mũi nào để nhìn người ta nữa rồi.

“Còn cả nơi này nữa. . . .” Tay của hắn đã trượt đến mông nàng, cười híp mắt: “Ở đây, nàng có . . . . .”

Không biết Hạ Thiên lấy khí lực ở đâu ra, đột nhiên đẩy mạnh Ân Tịch Ly rồi xoay người nằm lên trên, ôm chặt lấy hắn, xấu hổ không chịu nổi, nàng gào lên: “Không được nói nữa! Không được nói nữa! Không cho phép chàng nói nữa!”

Nàng giơ tay che mắt Ân Tịch Ly, tay còn lại ôm lấy hắn, muốn nhân cơ hội này giữ chặt tay hắn, không để cho hắn sờ loạn nữa, sau đó đáng thương nói: “Chàng mà nói nữa ta sẽ chết mất . . . .”

Chết vì xấu hổ đấy!

Hai thân thể trần truồng áp sát vào nhau, thậm chí Ân Tịch Ly còn có thể cảm nhận được những đường cong mê người đang đè trên người hắn.

Ân Tịch Ly thở gấp, hắn có thể dễ dàng thoát khỏi sự áp chế của nàng nhưng vẫn để mặc cho nàng đè trên người mình, nàng đã đánh giá quá thấp sức lực của nam nhân rồi, nàng cho rằng làm vậy thì có thể áp chế được hắn sao?

Ánh mắt nóng bỏng lướt trên thân thể nàng, giọng nói khàn khàn tiết lộ tâm tình khó kìm nén của hắn: “Thiên nhi.”

Hạ Thiên khẩn trương nhắm chặt mắt, không dám nhìn hắn, Ân Tịch Ly thấp giọng cười, đưa tay vịn đầu nàng, cứ như vậy mà hôn lên.

“Đại thúc . . . .” Hạ Thiên cũng không cự tuyệt mà lưu loát đáp lại, nàng học theo cách hắn hôn mình, nhẹ nhàng đáp lại.

Nàng đáp lại là sự ủng hộ lớn nhất đối với hắn, hắn khẽ xoay người, lại một lần nữa đặt nàng dưới thân mình, một tay trượt xuống bên dưới, chạm vào nơi ẩm ướt động lòng người, hắn không nhịn được mà cong cong khóe môi.

“Thiên nhi . . . . Gọi tên ta . . .” Đầu lưỡi lướt nhẹ trên môi nàng, hắn lẩm bẩm nói.

“Ơ, nhưng mà . . .” Hạ Thiên vừa định gọi nhưng lại không gọi được, nàng đã quen gọi hắn là đại thúc, bây giờ lại đột nhiên thay đổi thì rất khó, nếu đổi thì phải . . . gọi hắn là gì?

Tịch Ly? Hay là Ly? Toàn thân nàng run rẩy, không được! Quá buồn nôn rồi, còn chưa mở miệng mà nàng đã nổi hết cả da gà.

Hạ Thiên không gọi, Ân Tịch Ly khẽ cắn nhẹ lên môi nàng như đang trừng phạt, hắn kiên trì muốn nghe tên mình từ trong miệng nàng.

“Ngoan, gọi đi nào. . .”

“Đừng như vậy. . .” Hạ Thiên yếu ớt cự tuyệt.

Ân Tịch Ly lại cắn xuống một cái, lần này là ở cổ, hắn mút vào để lại dấu hôn thật sâu, khiến thân thể nàng không nhịn được mà run rẩy: “Nếu nàng không nói thì ta sẽ cắn xuống từng chỗ, từng chỗ một. . . .” Nói xong, hắn lại làm như sắp cắn xuống ngực nàng.

“. . .Ly. . .” Không còn cách nào khác, Hạ Thiên sợ mình sau này sẽ không thể nào ra ngoài gặp người khác, nàng vội vàng kêu lên một tiếng trầm thấp.

Thân thể Ân Tịch Ly chấn động, thỏa mãn thở dài: “Gọi tiếp đi.”

“Ly. . .”

“Nữa.”

“Ly.”

“Thiên nhi, ta yêu nàng.” Ân Tịch Ly dịu dàng nhìn nàng, thấy nàng đã chuẩn bị kỹ càng, thắt lưng hắn khẽ ấn xuống, theo một câu ‘ta yêu nàng’, hắn đột nhiên tiến vào trong nàng.

“A. . . Ly. . .” Hạ Thiên nhíu mày, có chút không thoải mái, cảm giác vật lạ tiến vào trong cơ thể mình, có chút đau đớn, lại có chút thỏa mãn, trong nháy mắt, cảm giác đó giống như hạnh phúc, lại giống như rất đỗi ngọt ngào, vĩnh viễn khắc sâu vào trong lòng nàng, suốt đời không quên.

Ân Tịch Ly hôn xuống môi nàng, dịu dàng nói nhỏ: “Nha đầu đừng sợ, thả lỏng một chút, đem mình giao cho ta . . . chúng ta cùng nhau . . .”

Hạ Thiên dần dần bình tĩnh lại, mắt đẹp khẽ híp, sắc đỏ lan tràn trên thân thể, vô cùng động lòng người.

Nàng thả lỏng làm cho Ân Tịch Ly nhẹ nhàng thở ra, tuy nàng đã sinh một đứa bé, nhưng bảy năm qua cũng không có ai tiến vào cho nên nơi này vẫn còn rất chặt, khiến hắn không thể không đợi nàng bình tĩnh lại, sau đó mới có thể nhẹ nhàng động vài cái, cảm giác này quá mức đè nén, hắn chỉ muốn liều lĩnh ôm lấy nàng, vui sướng chạy nước rút.

Dần dần, cảm giác không thoải mái lại bị cảm giác tê dại thay thế, Hạ Thiên không thích ứng được nên vặn vẹo thân thể, nghẹn ngào ôm chặt Ân Tịch Ly, vô lực nói: “Đại thúc, giúp ta, ta khó chịu quá. . . .”

Nàng không biết mình bị làm sao, nàng sợ cái loại cảm giác không thể nắm bắt được, nhưng nàng biết rõ, đại thúc nhất định có thể giúp nàng, vậy nên nàng đem hy vọng đặt trên người hắn.

“Nàng, cái nha đầu này . . . .” Ân Tịch Ly khẽ rên lên, cũng không thể nào khắc chế được dục vọng ập đến nhanh như đại hồng thủy, hắn điên cuồng ra vào trong cơ thể nàng.

“A . . . Đại thúc . . .” Động tác đột ngột này của hắn khiến nàng hoảng sợ, nhưng sau đó, cảm giác vui sướng lại ùa tới, bủa vây quanh nàng, nàng run rẩy vịn chặt hắn, giống như vớ được một chiếc cọc gỗ giữa biển khơi: “Đại thúc. . . đừng mà . . .”

Thật là đáng sợ! Cái loại cảm giác vui sướng đến cực hạn này khiến nàng không thể chịu nổi.

“Thiên nhi, gọi tên ta!”

“A, Ly, Ly . . .” Hạ Thiên gọi trong vô thức, nước mắt không ngừng trào ra, nàng nức nở nghẹn ngào: “Chậm, chậm một chút . . .”

“Thiên nhi, nhớ kỹ!” Ân Tịch Ly nặng nề hôn lên môi nàng, nuốt đi tất cả rên rỉ và bất an của nàng: “Lần này không được quên, người đang yêu nàng, là ta. . . Nàng là của ta, là của ta!”

Hạ Thiên nói không nên lời, chỉ có thể buộc mình đón nhận sự va chạm mãnh liệt của hắn, một lần rồi lại một lần nữa, mãnh liệt phá tan sự phòng ngự của nàng, khiến nàng muốn đem toàn bộ thân mình giao cho hắn, để hắn đường đường chính chính có được nàng.

***

Mặt trời bên ngoài cửa sổ đã lên tới đỉnh đầu, dường như tia nắng cũng vì cảnh xuân trong phòng mà càng thêm nóng bỏng.

Ngoài cửa phòng, Mạc quản gia đang chuẩn bị vươn tay gõ cửa gọi Ân Tịch Ly ra đại sảnh tiếp khách lại chợt ngừng lại, trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ và gầm nhẹ khiến bước chân của ông khựng lại, khuôn mặt già nua chợt đỏ bừng, đột nhiên lui về phía sau vài bước.

Ôi, vương gia thật là! Cũng đã giữa trưa rồi mà lại còn làm cái gì với đứa bé Hạ Thiên kia nữa. . . .

Lão Mạc thẹn quá hóa giận giẫm mạnh dưới chân, thầm nghĩ: Người trẻ tuổi bây giờ thật sự là không còn lời nào để nói! Chẳng lẽ cứ thở hồng hộc như vậy rồi ra đại sảnh để tiếp khách sao?! Có mà tiếp quỷ ấy! Bây giờ vương gia làm sao mà tiếp khách được? Hay là mình cứ tranh thủ đuổi người kia đi trước đã?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.8 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status