Vương gia ta biết sai rồi

Chương 12: Thu Vũ



“Công tử mời vào bên trong, đây là phòng Thu Vũ”

Tú bà mang Hàn Nguyệt Nguyệt vào phòng, đóng cửa lại rồi đi ra ngoài. Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ thấy phía trước có một cái bàn, cách đó không xa treo một mành thủy tinh, thấy không rõ tình huống bên trong. Đi đến mép bàn ngồi xuống, phòng này trái lại rất lịch sự tao nhã, nói vậy chủ nhân gian phòng này cũng rất có ngạo khí (khí phách kiêu ngạo).

“Không biết công tử muốn nghe khúc gì?”

Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ thấy phía sau rèm có một người, nhưng nhìn không thấy dáng vẻ nàng, bất quá âm thanh nghe là biết ngay là một người đẹp nhỏ nhắn, trách không được những tên đàn ông xấu xa có tiền đều chạy tới nơi này

“Cô nương đàn khúc nào cũng được”

Hàn Nguyệt Nguyệt đem cây quạt trong tay để lên bàn, lại rót một ly trà, trên bàn vẫn bày đặt thức ăn, hẳn là vì khách nghe đàn mà chuẩn bị.

“Thu Vũ đàn không hay, cũng xin người không chê”

Bên trong truyền đến tiếng đàn du dương, nàng không phải là người không hiểu về đàn, liền nghe ra được Thu Vũ là một cầm kỹ cao siêu. Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy được đáng tiếc, một người tài năng như vậy, vậy mà lại rơi vào nơi dơ bẩn này.

Thu Vũ đàn liên tục mấy bài, Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ nghe thấy tiếng đàn của cô tràn ngập bi thương cùng tức giận, nói vậy là người có tâm sự.

Sau đó, Hàn Nguyệt Nguyệt liên tục đến Túy Hồng lâu nghe Thu Vũ đàn.

“Tiểu công tử, lại tới nữa”

Hàn Nguyệt Nguyệt vốn là vóc người nhỏ, mặc trang phục đàn ông, làm cho người ta cảm thấy đây chỉ là tiểu công tử hơn mười tuổi

“Đúng vậy a, làm phiền bà dẫn đường”

Hàn Nguyệt Nguyệt lại nhét đĩnh bạc vào tay tú bà. Tú bà kia cười đến mắt híp thành một đường.

Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn ngồi ở trước mành, mấy ngày nay nàng thật sự chỉ là nghe thấy tiếng đàn của Thu Vũ, chưa từng nhìn qua bộ dáng của người đánh đàn.

“Công tử lại đây”

Thu Vũ vẫn ngồi ở sau mành như cũ, nàng cảm thấy được Hàn Nguyệt Nguyệt có thể nghe hiểu tiếng đàn của nàng, cho nên ở trước Hàn Nguyệt Nguyệt Thu Vũ hoàn toàn không hề che dấu trái tim bất mãn của mình mà gửi gắm vào tiếng đàn, hi vọng có người lý giải sự đau khổ trong nội tâm cô, nếu không có gặp chuyện gì, người nào lại cam tâm lưu lạc đến nơi đây.

“Thu Vũ cô nương, ta biết cô không cam lòng lưu lạc đến nơi này. Thu Vũ cô nương là người có tài, thanh lâu này chỉ có thể làm bẩn tài hoa của cô, nếu cô nương tin lời của ta nói, có thể hay không đem tâm sự nói cho ta nghe, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp cô nương chuộc than”

Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy cô có tài hoa tốt như vậy, ở lại trong thanh lâu thật là phí phạm nhân tài.

“Công tử nói đùa, Thu Vũ là người đã nhiễm bụi hồng trần, sao có thể vọng tưởng rời đi”

Thu Vũ cũng là người có tâm tư cao ngạo, nên những chàng trai muốn vì nàng chuộc thân cũng không thiếu, nhưng nàng vẫn giữ lòng tự trọng của bản thân, tuyệt không làm thiếp cho người ta.

Hàn Nguyệt Nguyệt đương nhiên biết Thu Vũ băn khoăn, cho nên mới bội phục nàng, tình nguyện ở lại đây, cũng không bán đứng thể xác và tâm hồn mình.

“Thu vũ cô nương lo lắng nhiều rồi, ta chuộc cô trở về, cũng không phải loại ý tứ như cô nghĩ, nếu cô nương không tin ta nói, ra gặp ta một lần, ta sẽ chứng minh”

Thu Vũ cũng hiểu được Hàn Nguyệt Nguyệt là tri kỷ khó có được, đã có duyên, gặp mặt một lần cũng không nên ngại.

Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ thấy trước mắt mành bị vén lên, một cô gái mười sáu mười bảy tuổi đi ra, không nghĩ tới Thu Vũ này nhỏ tuổi như vậy, trái lại ngoài dự kiến của nàng.

“Thu Vũ lần đâu diện kiến Hàn công tử”

Thu Vũ cũng không nghĩ tới mấy ngày nay Hàn công tử vẫn nghe nàng đánh đàn, tuổi còn nhỏ như vậy. Có phần giật mình.

“Thu Vũ tỷ không cần đa lễ, mời ngồi đi”

Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn chằm chằm khuôn mặt trái xoan trước mắt, cô gái này còn có một đôi mắt xếch mê người, thật sự là mỹ nhân khó có được, trách không được muốn giật dây đánh đàn.

“Tỷ tỷ, ta vừa rồi nói đều là thật sự, tỷ không ngại thì thử suy xét một phen”

Hàn Nguyệt Nguyệt rót cho Thu Vũ ly trà, lại thận trọng nhắc tới, nếu là người này, ngày sau tất có chỗ để nàng trọng dụng.

“Tạ ơn Hàn công tử, Thu Vũ là người phàm trần, sẽ mang đến bất tiện cho công tử”

Thu Vũ cảm khái, không nghĩ tới có người có thể nhìn thấu tâm sự của chính mình, lại là một vị tiểu công tử mười mấy tuổi.

“Sự bất mãn mà tỷ nói, ta thật sự giống tỷ, đều là nữ nhân, chỉ là vì thuận tiện, mới giả danh nam tử”

Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Thu Vũ nghi hoặc nhìn chằm chằm chính mình, dù sao cũng không biết nói như thế nào, Hàn Nguyệt Nguyệt trực tiếp kéo tay Thu Vũ lôi đến trước ngực mình.

"Tỷ tỷ à, giờ tỷ tin rồi chứ, ta và tỷ là một dạng, cho nên tỷ tỷ không cần để ý"

Khi Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới, Thu Vũ chưa thể tỉnh lại từ sự kinh ngạc, đầu óc chỉ dừng lại ở chuyện Hàn Nguyệt Nguyệt là con gái.

Quá hai ngày, Hàn Nguyệt Nguyệt sử dụng thủ đoạn, bắt tú bà kia đem Thu Vũ chuộc ra.

“Tiểu thư, đây là?”

Hiểu Tinh thấy tiểu thư dẫn theo một nữ nhân trở về, cực kì nghi hoặc.

“Đây là Thu Vũ, từ nay về sau nàng sẽ sống cùng chúng ta”

Sau đó đem mọi chuyện của Thu Vũ nói cho Hiểu Tinh, Hiểu Tinh mới hết nghi ngờ.

“Thu Vũ, đây vốn không phải là tên của cô đi, tên thật của cô là gì?”

Nếu đã đến đây, toàn bộ phải bắt đầu lần nữa”

Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi ở trên giường, quay đầu nhìn về phía Thu Vũ.

“Nô tỳ nguyên danh là Lục Tư Tư, Thu Vũ là tên bà ta đặt cho”

“Lục Tư Tư, tên không sai. Vậy cô liền kêu Tư Tư đi, về sau đi theo Hiểu Tinh cùng làm việc, bất quá Hiểu Tinh, thời điểm cô không có việc gì hãy dạy Tư Tư công phu để phòng thân”

Chính nàng cũng chỉ có công phu chạy trốn, thời điểm có nguy hiểm nàng cũng không nhất định có thể bảo đảm các nàng an toàn trăm phần trăm, có cái để phòng thân thì tốt nhất.

“Vâng, tiểu thư”

Hiểu Tinh không hề nghi ngờ bất kỳ quyết định gì của Hàn Nguyệt Nguyệt.

Hàn Nguyệt Nguyệt nhắm mắt lại, nói với hai người đứng ở cách đó không xa.

“Các người hiện tại là thủ hạ của ta, ta sẽ không để các người thiệt thòi, nhưng cái ta cần là năng lực, hi vọng hai người sẽ không làm ta thất vọng, được rồi, các người đi xuống trước đi”

“Tiểu tinh/ Tư Tư nhất định không để cho tiểu thư thất vọng"

Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt không lên tiếng, Tiểu Tinh đành phải mang Lục Tư Tư đi xuống.

Lục Tư Tư cũng là người thông minh, nàng sẽ không đi hỏi Hàn Nguyệt Nguyệt là người phương nào, cũng sẽ không đi điều tra nàng ấy, nàng chỉ cần một chỗ có thể bảo vệ nàng an toàn, còn những điều khác với nàng mà nói không hề quan trọng.

Bọn họ đều đã đi ra ngoài, Hàn Nguyệt Nguyệt mới mở mắt ra, Hiểu Tinh này võ công cao, đối chuyện giang hồ cực kì hiểu biết, Lục Tư Tư thì hiện tại mới vừa tiếp xúc, không thể phát hiện cái gì, bất quá theo nàng thấy, Lục Tư Tư tâm tư ham muốn so với Hiểu Tinh nhiều hơn, chẳng thế thì làm sao có thể ở thanh lâu hơn một năm trời, nhưng vẫn giữ được thân hoàn bích.

Xem ra nên bắt đầu tính toán bước tiếp theo của kế hoạch, đến ngân hàng tư nhân của Vân vương gia lấy ba vạn lượng bạc, tuy nhiên không phải rất nhiều, nhưng cũng đủ cho nàng giải quyết chuyện trước mắt.

Kiếp trước nàng làm kế toán ở một công ty, khoản này đối với nàng mà nói chỉ là một bữa ăn sáng, nếu như đem mọi chuyện giao cho các nàng đi xử lý, chính mình chỉ cần nhìn xem sổ sách, ra chủ ý vậy thoải mái hơn, dù sao bọn họ muốn dối trá cũng không thể gạt được nàng.

Hiện tại ngủ một giấc, tỉnh lại thì sẽ tiếp tục kế hoạch chi tiết.

“Tư Tư, cô sẽ ở này gian đi, phòng ta ngay bên cạnh cô”

Hiểu Tinh mang Lục Tư Tư tới phòng cách không xa phòng của Hàn Nguyệt Nguyệt, trong viện này không có nhiều người, ở gần nhau, có chuyện gì dễ chiếu cố hơn.

“Cám ơn Hiểu Tinh cô nương”

Lục Tư Tư trừ bỏ mấy bộ quần áo trên người, chỉ đem theo một chút trang sức, đều là cô vụng trộm mang đi, không thế thì sớm muộn cũng bị bà kia thu lại.

“Không cần cảm ơn, cô gọi tôi là Hiểu Tinh là được, đều là vì tiểu thư làm việc, ngày sau nên chăm sóc lẫn nhau”

Hiểu Tinh là người cực kỳ rộng rãi, bình thường chỉ có hai người là nàng và tiểu thư, hiện tại thêm một người, trong lòng rất cao hứng, về sau còn có thêm người để trò chuyện.

“Được rồi, tôi vừa tới có rất nhiều chỗ không hiểu, cô dạy tôi”

Đều là do Hàn Nguyệt Nguyệt còn nhỏ, Trương Hiểu Tinh bình thường cũng không nói chuyện nhiều lắm,nhưng tự nhiên gặp một người bằng tuổi mình, hai người lập tức cực kỳ ăn ý.

“Tư Tư, cô đừng xem tiểu thư nhỏ, bản lãnh khá lớn nha, lúc trước tôi bị kẻ thù dùng kiếm đâm xuyên qua thân thể, tiểu thư đã cứu tôi đấy”

Trương Hiểu Tinh nhắc tới lần đó, trong lòng vẫn còn run sợ.

“Tiểu thư tuổi còn trẻ mà đã có y thuật cao minh ư?”

Lục Tư Tư nghe Trương Tiểu Tinh nói như vậy, cực kì kinh ngạc, nàng thấy tiểu thư chỉ là một cô gái nhỏ tuổi so với các nàng, không nghĩ tới lại có bản lãnh như thế, xem ra chính mình quyết định đi theo tiểu thư, quả là không sai.

“Đúng vậy a, bất quá tiểu thư không thích nói cho người ta biết y thuật của nàng, nếu không chúng ta cũng không có ngày an tĩnh, hiện tại trên giang hồ rất nhiều người hỏi tin tức của tiểu thư”

Trương Hiểu Tinh cảm thấy được chính mình thật là khâm phục chủ tử.

“Cũng đúng, chúng ta được sống an bình là tốt rồi”

“Đúng rồi, cô nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chờ cô thức dậy, chúng ta lại giúp cô mua chút quần áo tắm rửa”

Trương Hiểu Tinh cất bước, Lục Tư Tư nằm ở trên giường, nghĩ đến chính mình đã bao lâu chưa được thoải mái như thế này, tại Túy Hồng lâu, mỗi ngày đều lo lắng, rất sợ chính mình không may, rơi vào tình thế vạn kiếp bất phục, coi như xong. Hiện tại cuộc sống này khiến cô có cảm giác như đang nằm mơ.

“Tư Tư, thân thể cô quá yếu, không dễ luyện tập chiêu thức quá khó khăn, không thì cô luyện khinh công đi, nếu là đánh không lại, chạy cũng được”

Trương Hiểu Tinh nhìn thân thể nhu nhược của Lục Tư Tư, lắc đầu, này cái dáng vẻ không giống như người đang luyện võ. Bất quá tiểu thư kêu nàng dạy, nàng cũng không thể phản bác.

Mỗi ngày buổi sáng, Trương Hiểu Tinh đều đã bắt đầu dạy võ công cho Lục Tư Tư, nhìn bộ dáng mỏi mệt không chịu nổi, làm cho Trương Hiểu Tinh thật nhức đầu, mới như vậy đã ngã xuống thì đừng nói đến chuyện luyện võ, mạng sợ cũng không còn, bất quá cô không thể mềm lòng, bởi vì cô biết, nếu là không có năng lực bảo vệ tốt bản thân, vậy cũng chỉ có thể chờ bị người ta giết chết.

“Hiểu Tinh, tôi không sao, tiếp tục đi”

Lục Tư Tư mỗi lần bị Trương Tiểu Tinh bỏ lại phía sau, lại tiếp tục đứng lên.

Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn bộ dáng hai người, lắc đầu, Tư Tư đã qua thời kì để luyện võ tốt nhất, huống hồ thân thể cũng không thích hợp với loại võ công của Hiểu Tinh. Không có biện pháp, nàng đành phải kêu cô luyện tập ám khí cùng mọc cánh thành tiên. Khinh công của Trương Hiểu Tinh tuy được, chỉ là so sánh với trình độ Hàn Nguyệt Nguyệt mà nói, đúng là cách biệt một trời một vực. Trương Hiểu Tinh vốn là cực kỳ hâm mộ khinh công của Hàn Nguyệt Nguyệt, hiện tại Hàn Nguyệt Nguyệt dạy Lục Tư Tư luyện tập, nàng ta tất nhiên là cũng không buông tha cơ hội lần này.

Trương Hiểu Tinh cùng Lục Tư Tư cũng không biết Hàn Nguyệt Nguyệt dạy các nàng khinh công gì, chỉ biết là rất lợi hại là được. Bất quá Hàn Nguyệt Nguyệt cũng chỉ tính toán để thời điểm nguy hiểm các nàng chạy nhanh một chút, cho nên liền đem chiêu thức cơ bản của mọc cánh thành tiên dạy một ít cho bọn họ. Sau đó lại dạy một chút y thuật cơ bản, để ngừa thời điểm bị thương chính mình có thể tự xử lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status