Vương gia ta biết sai rồi

Chương 15: Gây Sự



Thời cổ đại mười sáu tuổi là có thể lập gia đình, vượt qua hai mươi chỉ còn là gái ế, Hàn Nguyệt Nguyệt ghé vào trên án thư, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.

“Như Ngọc, cô xem ta có phải ế rồi không?”

Như Ngọc vốn là ngồi sau Hàn Nguyệt Nguyệt, đối với câu hỏi đột nhiên ấy có chút không kịp phản ứng.

“Tiểu thư?”

Cô nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, mà Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn ngóng ra bên ngoài.

“Ở nhà gái mười lăm tuổi thi đậu, mười sáu tuổi lập gia đình, tiếp qua một năm hay nửa năm nữa, các cô đều phải xuất giá”

Như Ngọc không ngờ tiểu thư có thể nói những thứ này, mọi người đi theo tiểu thư lâu như vậy tới nay, không nghĩ đến chuyện lập gia đình, chỉ muốn đi theo Hàn Nguyệt Nguyệt cả đời.

“Tiểu thư sao lại nói như vậy, chúng ta có thể đi theo tiểu thư, là chúng ta có phúc, sao còn có thể suy nghĩ những chuyện này, hơn nữa, sang năm sau Tư Tư tỷ cùng Hiểu Tinh tỷ đã hơn hai mươi, tiểu thư nên quan tâm hai tỷ ấy mới đúng”.

“Đúng vậy a, Hểu Tinh cùng Tư Tư nếu không gả sẽ thành gái lỡ thì, đều do ta suy nghĩ không chu toàn, gây chậm trễ cho các nàng, lúc đầu nên nói với các nàng mới đúng”

Hàn Nguyệt Nguyệt hi vọng mọi người đều có thể gả cho người mình thích, nhất sinh nhất thế nhất song nhân.

“Dạ, Tư Tư tỷ xinh đẹp như thế, chỉ cần tiểu thư nói, người chờ cưới có thể đứng từ trong cửa trang chúng ta ra tới thành nam”

Như Ngọc ảo tưởng, chắc chắn là sẽ cực kỳ náo nhiệt.

Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, Tư Tư thì không cần phải lo lắng, trái lại tính cách của Hiểu Tinh kia, thật đúng là làm cho người ta đau đầu.

“Như Ngọc, đem áo choàng đỏ lấy ra cho ta mặc, dù sao cũng không có việc gì, chúng ta đi Thiên Hương lâu một chuyến”

Hàn Nguyệt Nguyệt đứng dậy, Như Ngọc đi lấy thêm áo choàng cho Hàn Nguyệt Nguyệt.

“Tiểu thư, người đứng đợi ở cửa đi để nô tỳ đánh xe ngựa qua đây”

Nói xong, Như Ngọc xoay người đi ra cửa sau, Hàn Nguyệt Nguyệt kéo kéo áo, tháng giêng, tuy tuyết không còn rơi nữa, nhưng gió thổi như quất vào mặt, vẫn là có chút đau.

"Tiểu thư, đã đến"

Hàn Nguyệt Nguyệt xuống xe ngựa, Như Ngọc tiến lên giúp nàng chỉnh lại y phục, sau đó đem ngựa giao cho tiểu nhị. Tuy là điếm của chính mình, nhưng là Hàn Nguyệt Nguyệt rất ít lộ diện, mỗi lần đến đều mang theo khăn che mặt, cho nên trừ bỏ Chu chưởng quầy, những người trong điếm không hề nhận ra nàng.

Hàn Nguyệt Nguyệt lên lầu, đến một gian phòng ngồi xuống.

"Tiểu thư, không biết cô muốn ăn dùng gì?”

Tiểu nhị đặt ấm trà lên bàn cho Hàn Nguyệt Nguyệt, hỏi.

“Không cần, cậu kêu Chu chưởng quầy tới là được, nói tiểu thư chúng ta họ Hàn”

Tiểu nhị thấy khách vừa nói liền đòi gặp chưởng quầy, cũng không dám thất lễ, lập tức chạy xuống lâu đi tìm chưởng quầy tới.

Mà Chu chưởng quầy nghe tiểu nhị nói có tiểu thư họ Hàn tìm, lập tức buông sổ sách trong tay ra, vội vàng chạy đi lên, tiểu nhị thấy bộ dáng Chu chưởng quầy, không biết Hàn tiểu thư kia là người phương nào, có thể làm cho chưởng quầy cung kính như vậy.

Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi ở bên trong, Chu chưởng quầy lập tức đi vào, cung kính hỏi

"Không biết lão bản đến, là Chu mỗ thất lễ"

Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu nhìn về phía Chu chưởng quầy,

“Đâu nào, chỉ là ta tùy tiện đi một chút, Chu chưởng quầy ngồi xuống nói chuyện đi.”

Chu chưởng quầy ngồi xuống đối diện Hàn Nguyệt Nguyệt. Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi han công việc, toàn bộ đều vẫn bình thường, xem ra cách làm việc của Tư Tư càng ngày càng tốt.

“Chưởng quầy”

Đột nhiên một tiểu nhị chạy tới, hốt ha hốt hoảng tiến vào. Ba người trong phòng đồng thời nhìn về hướng cửa.

“Chuyện gì mà hốt ha hốt hoảng thế?”

Tiểu nhị nhìn về phía Hàn Nguyệt Nguyệt, chưa nói gì, Chu chưởng quầy liền mở miệng

“Không quan hệ, nói đi”

Nghe chưởng quầy nói, phục vụ lập tức báo:

“Ngô tiểu thư lại gây sự ở phía dưới, chúng ta khuyên không được, cho nên xin chưởng quầy đi qua nhìn một cái”

Chu chưởng quầy hơi nhíu mày, cái cô Ngô tiểu thư này thật là, sớm không gây trễ không gây, chỉ canh thời điểm có ông tới gây sự, không phải là muốn khiến cho ông khó xử hay sao.

“Biết rồi, ngươi đi xuống trước đi, ta xuống liền”

Tiểu nhị không dám nói nhiều, liền ra ngoài. Hàn Nguyệt Nguyệt không nói lời nào, tự uống ly trà trong tay, Chu chưởng quầy cũng không dám lừa gạt nàng liền nói lại từ đầu tới đuôi.

“Ngô tiểu thư là đại tiểu thư của Ngô tri phủ, điêu ngoa tùy hứng, cứ có cái chuyện gì bất mãn, liền cố tình gây sự, không chỉ là Thiên Hương lâu, trong thành tửu lâu cửa hàng nào mà chưa gặp qua, chỉ là không dám nói mà thôi”

Chu chưởng quầy nói xong, lắc đầu, dân không đấu cùng quan, nhẫn nhịn vẫn hơn.

“Đã có việc, Chu chưởng quầy đi xử lý trước đi”

Chu chưởng quầy chào từ biệt Hàn Nguyệt Nguyệt, lập tức đi đến đại sảnh. Người còn chưa thấy. Liền nghe thấy thanh âm của Ngô Mỹ Nhan

“Gọi chưởng quầy các ngươi tới gặp ta, đồ ăn của các ngươi là gì hả, nấu cho người ăn à?”

Ngô Mỹ Nhan đứng ở trong đại sảnh, chỉ vào tiểu nhị mà quát, các khách khác sớm bị dọa đi mất. Chu chưởng quầy tiến lên.

“Ngô tiểu thư, đồ ăn bổn điếm làm không hợp với khẩu vị cô, như vậy, sao cô lại đến Thiên Hương lâu của chúng ta ?”

Ngô Mỹ Nhan thấy chưởng quầy đến đây, lại càng không nể mặt.

“Loại đồ ăn không ra gì mà đòi ta trả tiền? Cho chó nhà ta ăn nó còn không chịu ăn nữa đấy”

Chu chưởng quầy liếc mắt ra hiệu cho tiểu nhị bên cạnh, tiểu nhị liền khẩn trương tiến lên, thu dọn đồ ăn cùng bát đĩa vỡ trên mặt đất.

“Vâng, Ngô tiểu thư nói rất đúng, nên xin Ngô tiểu thư đại lượng buông tha tiểu điếm, chúng ta vẫn còn phải buôn bán”

Chu chưởng quầy lau sạch mồ hôi mồ hôi trên trán, cái cô này muốn ồn ào tới khi nào, khách đều bị dọa chạy hết rồi.

“Ngươi nói gì vậy? Chẳng lẽ là ta ngăn cản việc buôn bán của các ngươi? Được a, hồi đầu đáng lẽ ta nên dẹp nhóm người Thiên Hương lâu các ngươi, miễn làm cho người ta nhìn thấy đồ ăn của các ngươi đã muốn phun”

Hàn Nguyệt Nguyệt đứng ở góc rẽ ngoài hiên, thấy Ngô tiểu thư kia không phân rõ phải trái. Trong lòng rất không thoải mái.

“Không nhọc phiền Ngô tiểu thư lo lắng, đồ ăn của Thiên Hương lâu chúng ta nếu không vừa được miệng Ngô tiểu thư, xin Ngô tiểu thư chọn đường vòng mà đi, miễn cho làm bẩn mắt Ngô tiểu thư, đồ ăn tự có người khác thưởng thức”

Ngô Mỹ Nhan nghe thấy thanh âm, xoay người, thấy trên lầu có một cô gái che mặt đi xuống, dám phản bác lời của nàng.

“Ngươi là ai? Ta nói chuyện khi nào đến phiên ngươi mở miệng”

Chu chưởng quầy thấy Hàn Nguyệt Nguyệt tới, như tóm được một cái phao cứu mạng. Khẩn trương đi sau Hàn Nguyệt nguyệt.

“Ta là lão bản của hương lâu. Ngô tiểu thư đánh giá Thiên Hương lâu của ta kém như vậy, ta thật không thích hợp làm lão bản, ta cũng không biết cái dạng đồ ăn gì mới có thể hợp khẩu vị của Ngô tiểu thư, nếu như vậy, Thiên Hương lâu chúng ta về sau liền không làm phiền tới Ngô tiểu thư, xin Ngô tiểu thư thông cảm”

Hàn Nguyệt Nguyệt không để ý tới sắc mặt của Ngô Mỹ Nhan, ngồi xuống ở một cái bàn, phân phó:

“Chu chưởng quầy, còn không mau mau tiễn khách, chúng ta còn phải mở cửa buôn bán”

Chu chưởng quầy nghe được lời Hàn Nguyệt Nguyệt nói, đi đến bên cạnh Ngô Mỹ Nhan:

“Ngô tiểu thư, mời”

Ngô Mỹ Nhan không ngờ rằng sẽ có người dám đối xử như vậy với nàng, trong thành Tứ Phương, nàng là nhất.

“Ta không đi, sao nào? Ta xem các ngươi lại vẫn làm ăn như thế nào”

Nói xong, bên cạnh một cái nha đầu lấy ra một cây roi đưa cho Ngô Mỹ Nhan, Ngô Mỹ Nhan tiếp nhận, một roi quét về phía trên bàn, cùng trên quầy, tất cả mọi thứ đều đã rơi đầy đất. Chu chưởng quầy sợ thương tổn đến chính mình, dù sao chính mình đắc tội không nổi Ngô tiểu thư, khẩn trương chạy đến góc sáng sủa.

“Tiểu thư”

Như Ngọc thấy Hàn Nguyệt Nguyệt bất động, chậm rì rì nhìn động tác của Ngô Mỹ Nhan, có phần vội vàng, vội thúc giục nàng.

Hàn Nguyệt Nguyệt cười nói “Không có việc gì, để cho Ngô tiểu thư hả giận”

Sau đó quay đầu với Chu chưởng quầy phân phó

“Chu chưởng quầy, cần phải thấy rõ ràng,ghi lại, để viết sổ nợ đến nha môn tìm Tri phủ đại nhân kết toán, cũng không được nhớ lầm, để Ngô tiểu thư trả bạc oan uổng”

Chu chưởng quầy còn có thể nói cái gì, khẩn trương trả lời.

"Vâng, lão bản"

Dù sao có lão bản ở đây rồi. Ngô Mỹ Nhan nghe thấy lời Hàn Nguyệt Nguyệt nói, lại càng tức,

“Ngược lại ta muốn nhìn xem ngươi có bản lĩnh lấy bạc của ta hay không”

Nói xong, xoay người quét một roi về phía Hàn Nguyệt Nguyệt, mọi người đều trừng to mắt. Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn bất động, khi roi đánh đến Hàn Nguyệt Nguyệt, Như Ngọc tiến lên, đem roi chộp lại, Ngô Mỹ Nhan vốn định theo tay Như Ngọc kéo roi về, chỉ là như thế nào ra sức, người đối diện cũng không động nửa phần, lại dùng lực kéo, Như Ngọc đột nhiên buông roi trong tay ra, Ngô Mỹ Nhan chỉ cảm thấy roi bỗng nhiên buông lỏng, phản ứng không kịp, a ~ một tiếng, té ngã trên đất, người bên cạnh nhìn thấy, đều đã kìm nén không dám cười ra tiếng, nha đầu đi theo Ngô Mỹ Nhan vội vàng nâng nàng ta dậy, chỉnh chỉnh y phục, Ngô Mỹ Nhan thống khổ mặt nhăn nhúm, sắc mặt khó coi, nhẹ nhàng vỗ vỗ tro bụi trên người.

Thấy vẻ mặt nhạt nhẽo của Hàn Nguyệt Nguyệt, Ngô Mỹ Nhan lại càng tức giận, trừng mắt nhìn Như Ngọc phía sau Hàn Nguyệt Nguyệt.

“Không muốn sống chăng? Lại dám bắt roi của ta”

Nói xong, lại quét roi lần lần nữa.

“Cô nương cần gì phải gây sự, lão bản đã nói không thể làm ăn với cô nương, nên xin cô nương đừng quấy rầy thời gian chúng ta ăn cơm"

Chỉ thấy một nam nhân không biết ở đâu ra, vung thanh kiếm trong tay lên, cái roi của Ngô Mỹ Nhan bị cắt thành hai đoạn.

“Ngươi lại là người nào, ta giáo huấn người khác không cần ngươi quản”

Mặc dù ngoài miệng Ngô Mỹ Nhan nói như vậy, nhưng thấy mình không phải đối thủ của người kia, cũng đã muốn bỏ cuộc, nhưng không có người bắc thang cho xuống, không được mặt mũi.

Nam nhân kia vẻ mặt nhạt nhẽo nhìn Ngô Mỹ Nhan nói:

“Ta chỉ tới nơi này để ăn cơm, nhưng vừa vặn thấy cô nương gây sự, không có tâm tình ăn cơm, cho nên mới ra tay”

Nha hoàn của Ngô Mỹ Nhan thấy tình huống không tốt, lôi kéo ống tay áo Ngô Mỹ Nha.

“Các ngươi chờ đấy, ta về gọi người tới đóng cửa quán rượu này. Hừ ~"

Nói xong, ném nửa cây roi còn lại trong tay, xoay người đi ra ngoài.

“Đa tạ công tử ra tay cứu giúp, tiểu nữ vô cùng cảm kích”

Hàn Nguyệt Nguyệt đứng dậy nói với Đông Phương Trí.

“Cô nương đa lễ, chỉ là thuận tiện mà thôi”

Đông Phương Trí lại khẩn trương, hắn dùng cơm ở trên lầu, nghe thấy tranh cãi ầm ĩ ở đại sảnh mới đi nhìn xem, vốn là không muốn xen vào, chỉ là vừa thấy lão bản của hương lâu lại là một cô gái trẻ tuổi như vậy, hương lâu phấn bố rộng rãi khắp nơi trong thành, mà mỗi cửa hàng đều đã chật ních người, đều khiến cho người ta lưu luyến quên về, cho nên tò mò nhìn xem, không ngờ rằng đối mặt đòn roi hung ác như thế, lại còn có thể như vậy vân đạm phong khinh (không thèm quan tâm), khơi gợi hứng thú của hắn.

“Vì cảm tạ công tử cứu giúp, bữa cơm này để Thiên Hương lâu mời, hi vọng công tử không ghét bỏ”

Hàn Nguyệt Nguyệt không có hứng thú với loại công tử này, biết rõ rành rành chính nàng có thể giải quyết, vẫn cố gắng nhúng một tay, bất quá vì mặt mũi cũng nên khách khí một phen.

“Đâu nào, đây là vinh hạnh của tại hạ, có thể hay không có thể mời cô nương uống chén trà?”

Hàn Nguyệt Nguyệt vốn định rời đi, nhưng người đã mở miệng cũng không tiện từ chối.

“Công tử, mời lên lầu”

Sau khi Hàn Nguyệt Nguyệt lên lầu, Chu chưởng quầy khẩn trương gọi người thu thập sạch sẽ tàn cục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status