Vương gia ta biết sai rồi

Chương 21: Minh Nguyệt Sơn Trang (3)



“Không ngờ nơi này lại có rừng đào lớn như vậy”

Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn phong cảnh trước mắt, thật sự rất đẹp.

“Bây giờ chưa nở hoa, khoảng đến tháng ba, tháng tư, lúc đó hoa nở rực rỡ trên núi, mới thật sự đẹp”

Lục Thất Nguyệt nghĩ đến phong cảnh khi đó, trong lòng tự nhiên vui vẻ lên.

“Hàn cô nương không nên đi về phía trước , phía trước là đoạn dốc núi”

Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đi tiếp về phía trước, Lục Thất Nguyệt lập tức nhắc nhở. Phía trước rừng đào là đoạn dốc núi, rất nguy hiểm, bình thường nàng đi cũng chỉ dừng ở đây, không đi xa hơn. Nghe Lục Thất Nguyệt nói, Hàn Nguyệt Nguyệt dừng bước lại.

“Nơi này thật sự là tiên cảnh chốn nhân gian”

Mặc dù nàng cực kỳ thích hoa mai, nhưng hoa đào cũng không phải không ưa thích, lại nhớ tới Đào Uyên Minh, thiên hoa đào viên, được miêu tả rằng nơi đây chỉ là nơi ngăn cách với thế ngoại đào nguyên, Dược cốc bốn mùa hoa trái đầy đủ vào mùa xuân không trồng được hoa mai, nhưng hoa đào thì trồng rất đẹp, đợi sau khi trở về nàng sẽ đem toàn bộ núi phía sau tu chỉnh lại, tự mình tạo ra một thế ngoại đào nguyên. Ẩn cư tại nơi đó.

Trở lại phòng, Hàn Nguyệt Nguyệt liền chờ khi trời đã tối đen, đi đến chỗ cấm địa kia nhìn xem có cái bí mật kinh thiên động địa gì hay không. Nghĩ lại thật làm cho người ta kích động, kích thích trí tò mò vô hạn của nàng.

“Tiểu Tinh, ta có việc muốn ra ngoài, cô ở trong phòng giúp ta canh chừng”

Minh Nguyệt sơn trang này cũng không đơn giản, nàng cũng nên đề phòng là hơn.

“Tiểu thư, tôi cùng đi với người”

Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói Tiểu Tinh lập tức trả lời, nàng phải bảo vệ tiểu thư.

“Không cần, ta chỉ đi nhìn xem chút thôi”

Hàn Nguyệt Nguyệt tuy võ công không cao, nhưng công lực chạy trốn không phải ai cũng thắng được , nàng cũng không phải là đi đánh nhau, Tiểu Tinh đi theo chỉ có tăng thêm nguy hiểm mà thôi.

Hàn Nguyệt Nguyệt đổi một bộ trang phục gọn gàng, tuy buổi tối khi làm chuyện “mờ ám” mọi người đều mặc đồ đen, nhưng khi nàng ra khỏi cửa không hề nghĩ tới những điều này, nên không chuẩn bị, chỉ có thể mặc quần áo để dễ dàng vận động , lấy cái khăn che kín mặt. Để ngừa bất trắc, rồi lấy bình sứ đổ ra mấy hạt độc dược mang theo phòng thân.

Hàn Nguyệt Nguyệt đợi cho trời tối hẳn, liền sử dụng khinh công bay đến nơi ban ngày mình đã nhìn thấy, may là đêm nay có ánh trăng, ít nhất cũng nhìn thấy mờ mờ, thế thì nàng chẳng phải lo tìm không ra nơi đó.

Hàn Nguyệt nguyệt đi vào cấm địa, tiếp tục đi về phía trước, tìm lâu mới phát hiện một cái sơn động bị che khuất nhờ vào vận may, bởi vì vừa rồi nàng tìm thấy quá nhiều sơn động ở nơi đó nhưng cũng không tìm thấy cái gì.

Cửa động phía trước bị mấy sợi dây mây che phủ, Hàn Nguyệt Nguyệt phải tốn rất nhiều sức lực mới đem bụi cây vén qua một bên, để chui vào. Không có ánh sáng của trăng, trong động cực kỳ tối, cái gì cũng không nhìn ra, có phần hơi lo sợ, Hàn Nguyệt Nguyệt lôi hỏa chiết tử (chắc là đèn chiếu, diêm hay gì đó, mình cũng không rõ) đã chuẩn bị ở bên hông thắp sáng, cũng nhìn thấy được lờ mờ không đến mức đụng vào thạch bích.

Càng đi sâu , mùi nấm mốc càng nặng, Hàn Nguyệt Nguyệt lấy tay che miệng, đã vào sâu như vậy cũng chưa phát hiện điều gì bất thường , có lẽ động này cũng giống động trước.

Ngay thời điểm đang chuẩn bị đi về, nàng đột nhiên cảm giác được mặt đất có chuyển động, tuy rất nhỏ, nhưng quả thật là có, Hàn Nguyệt Nguyệt xoay người lại đi vào trong , cùng lắm lần này cẩn thận hơn.

Đi thêm mấy vòng, đột nhiên nhìn đến phía trước có chút ánh sáng, Hàn Nguyệt Nguyệt từ từ lại gần, bên trong truyền đến thanh âm càng lúc càng lớn, cực kỳ ầm ỹ, hẳn là thanh âm làm rèn sắt.

Hàn Nguyệt Nguyệt đi ra xem, chỉ thấy phía trước cực kỳ rộng rãi, được đèn dầu chiếu sáng, từ từ đi qua, nhìn xuống xem mới biết thì ra vị trí của nàng đứng là trên cửa một tiểu động khác, nhận thấy tướng đứng cực kỳ dễ dàng đã bị phát hiện, Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi xổm xuống, vươn đầu ra, vụng trộm nhìn tình huống phía dưới, có rất nhiều người hình như đều làm nghề rèn sắt, nhìn sang một góc có một đống lớn binh khí, hình như đều là do những người này tạo ra, nhưng là Minh Nguyệt sơn trang vì cái gì muốn tạo ra nhiều binh khí như vậy, không lẽ dùng đánh giặc? Chẳng lẽ là Lục Phi Thiên muốn tạo phản? Đây chính là bí mật động trời, nhưng cũng không đúng, nếu Lục Phi Thiên muốn tạo phản bản thân hắn chỉ một tên kiếm khách giang hồ, cũng không đủ độ tin cậy, Mạnh Dịch Vân cùng Lục Phi Thiên quan hệ tốt như vậy, chẳng lẽ là? Hàn Nguyệt Nguyệt không dám nghĩ tiếp, Mạnh Dịch Vân chắc không phải là người như thế, huynh đệ bọn hắn cảm tình không phải tốt sao? Không tất yếu làm như vậy, đúng là nam nhân, người nào lại không muốn dưới một người trên vạn người , càng nghĩ Hàn Nguyệt Nguyệt lại cảm thấy càng ngày càng có khả năng.

Nàng đi cùng Mạnh Dịch Vân như vậy, chẳng lẽ chính mình cũng là đồng lõa? Chết tiệt tên Mạnh Dịch Vân, muốn chết cũng đừng kéo nàng theo a.

"Người nào?" Hàn Nguyệt Nguyệt biết mình bị phát hiện, lập tức quay về, hi vọng nhanh nhanh tẩu thoát, bị bắt chắc chắn sẽ đến thảm . Ở bên ngoài có thể thi triển khinh công, nhưng là tại đây nhỏ hẹp thế làm sao hành động, chỉ có thể liều mạng chạy về.

“Hu ~”

Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy mình đột nhiên bị một bàn tay nắm lấy, vừa định kêu, đã bị bịt miệng, chạy nhanh vậy mà còn bị bắt sao? Chiết tử rớt, Hàn Nguyệt Nguyệt không nhìn thấy người bịt miệng mình , chỉ biết là người nọ đã nhanh chóng đưa theo nàng chạy qua mấy ngã rẽ.

“Bên này, nhanh lên”

Có người hướng bên này đuổi theo, bàn tay nắm Hàn Nguyệt Nguyệt buông lỏng, liền nghe đến lỗ tai truyền tới thanh âm trầm thấp.

“Đừng lên tiếng”

Hàn Nguyệt Nguyệt thấy hắn không phải cùng những người đó, tâm hơi chút thả lỏng.

Thấy tiếng bước chân đi xa, Hàn Nguyệt Nguyệt mới đi theo người kia đi ra sơn động.

“Ngươi là ai?”

Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn người đi ở phía trước, không biết tại sao lại giúp nàng.

“Hô hô, các ngươi tính chạy đi đâu, giết hết cho ta”

Hàn Nguyệt Nguyệt kinh ngạc, nhanh như vậy mà vẫn bị đuổi theo , nhân lúc mấy tên áo đen lao vào, Hàn Nguyệt Nguyệt thần tốc phi ra lông trâu châm, không ngờ tất cả đều bị đánh rơi xuống, đụng tới cao thủ , Hàn Nguyệt Nguyệt trong lòng tính toán như thế nào tẩu thoát.

Mà người kia mà người đã cùng bọn áo đen đánh nhau được một lúc, không để ý tới cô, Hàn Nguyệt Nguyệt vội lấy ra ít thuốc bột, nhân lúc họ không chú ý liền tung ra. Thấy mấy mấy tên áo đen công kích mình tự ngã xuống, Hàn Nguyệt Nguyệt lại đang suy nghĩ làm sao đối phó những người còn lại, bọn hắn đã biết trên người nàng có độc dược, nhất định sẽ phòng bị, hiện tại cũng không dễ dàng như vừa rồi.

“Ta đếm một hai ba, ngươi cùng trốn”

Hàn Nguyệt Nguyệt khó khăn chạy đến bên cạnh người kia nói, bọn hắn nhiều người, như vậy đánh tiếp, võ công cao tới đâu cũng sẽ không chịu nổi.

“Một, hai, ba”

Hàn Nguyệt Nguyệt thần tốc lấy một viên viên thuốc nằm dưới đất ném đi, oang một tiếng, toát ra rất nhiều khí trắng, những tên áo đen phản ứng không kịp, phía trước sớm đã không thấy hai người.

“Lần này bọn chúng chắc sẽ không đuổi kịp đến đây”

Hàn Nguyệt Nguyệt dừng lại thở gấp, đánh nhau thật sự là cái việc tốn sức.

“Bảo ngươi chạy ngươi lại không chạy, bị bắt chắc chắn phải chết”

Vừa rồi thời điểm ném đạn mù, vốn tưởng rằng người nọ đã một mình chạy thoát, không nghĩ tới lại vẫn lôi kéo nàng cùng chạy. Thấy phía sau không thanh âm, Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu lại.

“Ngươi bị thương?”

Chỉ thấy người nọ băng bó cánh tay. Hàn Nguyệt Nguyệt tiến lên.

“Ta nhìn xem”

Người nọ buông tay ra, tuy nhiên buổi tối thấy không rõ, nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn mơ hồ nhìn đến một vết rách rất lớn. Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức từ trên thân lấy ra một viên dược.

“Ngươi ăn hết viên thuốc này trước đi đã.”

Đêm khuya khoắt, lại không biết như thế nào tìm thảo dược, cầm máu trước rồi hẵng tính.

“Đem khăn che mặt của ngươi xuống băng bó miệng vết thương, nếu không thì máu không dừng được”

Hàn Nguyệt Nguyệt đối với người trước mắt vẫn không nhúc nhích nói, tuy nàng cũng biết khả năng người ta không muốn, nhưng là sinh mệnh quan trọng hơn, lộ cái mặt cùng không có việc gì đi, nàng cũng sẽ không nói ra.

“Mạnh đại ca, sao lại là huynh?”

Hàn Nguyệt Nguyệt thấy người tháo khăn che xuống là Mạnh Dịch Vân, tuy thấy không rõ diện mạo, nhưng nàng vẫn nhận ra.

“Chúng ta đi mau, nếu không bọn hắn đuổi theo”

Hiện tại không thời gian giải thích, Mạnh Dịch Vân nhắc nhở cô. Hàn Nguyệt Nguyệt lấy đỡ chiếc khăn che mặt buộc chặt miệng vết thương lại. Hai người tiếp tục đi về phía trước, bây giờ mà để bộ dạng trở về Minh Nguyệt sơn trang chắc chắn bị phát hiện, cho nên đành phải ở trên núi tìm một chỗ kín để ở lại.

Tìm được một sơn động, hai người nhanh chóng nhặt mấy nhánh cây rơi trên đất, lấy cỏ dại che lại cửa động , rồi mới trở lại trong động, nhóm lửa.

“Đưa ta xem vết thương của huynh”

Hàn Nguyệt Nguyệt đến bên cạnh Mạnh Dịch Vân ngồi xổm xuống, gỡ chiếc khăn dùng buộc miệng vết thương đã đỏ màu máu, chắc chắn là rất đau. Mạnh Dịch Vân thấy bộ dáng Hàn Nguyệt Nguyệt, trong lòng ấm áp, trước kia khi ở quân, bị thương đều là chính mình xử lý, hiện tại chợt thấy có người quan tâm như này, rất tốt. Hàn Nguyệt Nguyệt đem ống tay áo trên miệng vết thương xé ra, làm sạch chiếc khăn vừa rồi che miệng vết thương.

“Ta đổ thuốc bột lên, khả năng hơi đau, huynh kiên nhẫn một chút”

Hàn Nguyệt Nguyệt đem thuốc bột cầm máu tùy thân mang theo đổ lên trên miệng vết thương, sau đó lại lấy khăn che mặt của mình xuống băng bó cho Mạnh Dịch Vân. Từ đầu tới đuôi, không có nghe thấy Mạnh Dịch Vân hừ một tiếng.

“Không phải bảo cô ở trong Minh Nguyệt sơn trang sao? Sao lại chạy đến đây?”

Mạnh Dịch Vân mặt hầm hầm nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, vừa rồi nguy hiểm như vậy, may là có mình ở đó.

“Hôm nay ánh trăng cực kỳ sáng, ta muốn đi ngắm trăng”

Hàn Nguyệt Nguyệt cười cứng ngắc nghiêm mặt nhìn Mạnh Dịch Vân. Có thể ngắm trăng ở trong sơn động sao? Mạnh Dịch Vân thấy cô lấy cớ này cũng không nói gì. Hiện tại rảnh rỗi, Hàn Nguyệt Nguyệt mới ý thức đến, nếu những người đó không biết Mạnh Dịch Vân, thế thì họ không phải là đồng bọn, xem ra Mạnh Dịch Vân không phải loại người này, đúng là vừa rồi may mà cũng không nghĩ như vậy.

“Mạnh đại ca, vừa rồi những người đó là ai?”

Hàn Nguyệt Nguyệt tò mò hỏi, nếu Mạnh Dịch Vân đã tra được, khẳng định cũng biết nội tình của những người đó .

“Là nhị trang chủ Lục Phi Hổ của Minh Nguyệt sơn trang”

Hắn lần này tới chính là vì điều tra việc này, đêm nay vốn định đi vào thám thính tin tức, ai ngờ gặp phải Hàn Nguyệt Nguyệt.

“Đó không phải là đệ đệ của Lục Phi Thiên sao, huynh và Lục Phi Thiên quan hệ tốt như vậy, mà tại sao quan hệ cùng đệ đệ của hắn lại không được tốt, biến thành người bị bọn hắn đuổi giết?”

“Lục Phi Hổ năm năm trước cũng đã không có tin tức, khả năng vẫn ở trong cấm địa của Minh Nguyệt sơn trang, cho nên Lục Phi Thiên không biết chuyện”

Mạnh Dịch Vân chậm rãi cất tiếng, giờ Lục Phi Hổ đột nhiên xuất hiện, lại tạo ra nhiều binh khí như vậy, chắc hẳn có âm mưu.

“Thì ra là như vậy, vậy huynh nói tới đây có chuyện là chuyện này sao?”

Hàn Nguyệt Nguyệt cho thêm củi vào đống lửa.

“Uh`m”

Hắn nhận được tin tức của Tần Minh mới chạy tới. Mạnh Dịch Vân dựa vào thạch bích, nhắm mắt lại dưỡng thần. Hàn Nguyệt Nguyệt thấy bộ dáng Mạnh Dịch Vân, cũng không mở miệng thêm. Đêm nay quả thật mệt mỏi, Hàn Nguyệt Nguyệt ngáp một cái.

“Mệt mỏi thì hãy ngủ một lát, bọn hắn tìm không thấy nơi này đâu”

Nghe được thanh âm của Mạnh Dịch Vân, Hàn Nguyệt Nguyệt đi đến góc bên kia tựa vào thạch bích nghỉ ngơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status