Vương gia ta biết sai rồi

Chương 22: Minh Nguyệt Sơn Trang 4



Hàn Nguyệt Nguyệt mở mắt, thấy bên ngoài trời đã sáng hẳn, chuẩn bị đứng dậy liền phát hiện tư thế hơi bất tiện, quay đầu mới biết nguyên nhân là vì mình đang nằm trong lòng Mạnh Dịch Vân, trách gì thạch bích cứng như thế mà không cảm thấy. Hàn Nguyệt Nguyệt không dám động, sợ đánh thức Mạnh Dịch Vân. Tối hôm qua nàng nhớ rõ bọn hắn mỗi người tựa vào một bên, như thế nào sáng nay thức dậy chính mình lại nằm trong lòng người ta, chẳng lẽ là mình mộng du mà chui vào?

Ngẩng đầu nhìn Mạnh Dịch Vân còn đang say ngủ , Hàn Nguyệt Nguyệt chưa bao giờ lại gần gương mặt hắn như vậy. Lông mày rậm, cái mũi cao, môi không quá mỏng, làn da cũng không có gì đặc biệt, nhưng lại rất có tướng vị nam nhân, Hàn Nguyệt Nguyệt thích thú nhìn ngắm vụng trộm, thử hỏi người nào vừa sáng sớm đã thấy mình nằm trong lòng soái ca mà không vui sướng.

“Thức dậy?”

Hàn Nguyệt Nguyệt không nghĩ tới Mạnh Dịch Vân đột nhiên mở mắt, khẩn trương nhìn về phía khác.

“Uh`m”

Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức đứng lên, thức dậy mà vẫn ở trong lòng người ta quả là không lễ phép.

“Chúng ta có thể trở về chưa?”

Hàn Nguyệt Nguyệt chỉnh đốn lại y phục, Mạnh Dịch Vân cũng đứng lên.

“Chúng ta phải đi một nơi trước đã, sau đó mới trở về”

Mạnh Dịch Vân đem củi lửa đốt ngày hôm quá đá vào trong góc. Ra khỏi sơn động, mặt trời đã lên cao, tuy không quá nóng, nhưng chiếu xuống đủ làm cho người ta cảm thấy toàn thân ấm áp.

Hàn Nguyệt Nguyệt đi theo phía sau Mạnh Dịch Vân, dù sao Mạnh Dịch Vân cũng sẽ không bán nàng. Dùng khinh công bay đến chân núi, sau đó đổi thành đi bộ. Bộ dáng nàng có phần chật vật, mặt chưa rửa, răng chưa đánh, y phục trên người thì nhăn nhúm, lại thêm nữa bao tử rất đói, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy được đại khái là một ngày thực thê thảm.

“Hãy đi rửa mặt chải đầu trước, sau đó ăn một chút, chúng ta sẽ trở về”

Mạnh Dịch Vân đưa Hàn Nguyệt Nguyệt tới một cái sân.

“Nơi này là?”

Nàng dùng cặp mắt nghi hoặc hướng về phía Mạnh Dịch Vân.

“Không cần lo lắng, đây là nhà của ta, chỉ là rất ít tới, vẫn có có người trông coi”

Hàn Nguyệt Nguyệt đi theo Mạnh Dịch Vân đi vào trong viện, thu thập một phen, lấp cho đầy bụng, hai người mới trở lại Minh Nguyệt sơn trang.

“Vương gia, các người đã đi đâu?”

“Tiểu thư, người rốt cục trở về”

Thấy hai người trở về, Lục Thất Nguyệt liền tiến đến quan tâm Mạnh Dịch Vân, Hiểu Tinh bọn họ lập tức tiến lên quan tâm hỏi tình huống của Hàn Nguyệt Nguyệt. Tối hôm qua tiểu thư không trở về làm bọn họ lo lắng chết, sáng nay Lục Thất Nguyệt qua tìm tiểu thư, sợ làm lộ, đành phải nói tiểu thư sáng sớm đi ra ngoài. Không hề nghĩ buổi chiều tiểu thư mới trở về, cuối cùng cũng đã yên lòng.

“Ta sợ Nguyệt Nguyệt nhàm chán, cho nên sáng sớm liền mang cô nnương ấy vào thành đi dạo, không kịp cùng trang chủ báo một tiếng”

Mạnh Dịch Vân không để ý tới Lục Thất Nguyệt, đi đến trong đại sảnh nói với Lục Phi Thiên.

“Trở về là tốt, sáng nay chỉ nghe nói Hàn cô nương ra ngoài đi dạo, chỉ là đường xá không quen, lão phu cũng chỉ là lo lắng an toàn của Hàn cô nương, nếu là theo Vương gia ra ngoài, lão phu tất nhiên là không lo lắng”

Lục Phi Thiên để ly trà trong tay xuống, đứng lên đi về hướng Mạnh Dịch Vân.

“Là Nguyệt Nguyệt suy xét bất chu. Làm phiền trang chủ lo lắng”

Hàn Nguyệt Nguyệt hành lễ với Lục Phi Thiên. Bên kia Lục Thất Nguyệt đang nhìn sang Mạnh Dịch Vân, người không để ý tới nàng, mà lại mang Hàn Nguyệt Nguyệt ra ngoài đi dạo, trong lòng đã nhanh chóng bốc hỏa, nàng cùng Mạnh Dịch Vân quen biết nhiều năm như vậy, hắn cũng là chưa từng mời nàng đi dạo. Trước kia Mạnh Dịch Vân đối với bất kì nữ nhân nào đều cự tuyệt, chỉ có nàng Lục Thất Nguyệt mới có thể đứng ở bên cạnh hắn. Tuy nhiên Mạnh Dịch Vân cũng không với nàng mà quá thân mật, nhưng nàng biết nàng ở trong lòng Mạnh Dịch Vân không cùng một dạng giống những nữ nhân khác. Hiện tại Mạnh Dịch Vân đối với Hàn Nguyệt Nguyệt tốt như vậy, kêu nàng như thế nào có thể không ghen tị. Do nàng là nữ nhân thông minh, nàng biết Mạnh Dịch Vân ghét nhất nữ nhân ưỡn ẹo, nên ở trước mặt người khác nàng vẫn là một nữ tử thản nhiên.

“Trở lại là tốt rồi, chắc là đã rất mệt , hãy mau nghỉ ngơi một chút”

Lục Thất Nguyệt tiến lên nói, Hàn Nguyệt Nguyệt cùng mọi người cáo lui, mang theo ba nha hoàn trở về phòng.

“Tiểu thư làm tôi sợ muốn chết, mà sao người lại cùng Vương gia trở về?”

Còn một điểm Hiểu Tinh không dám hỏi, đó chính là y phục cùng ngày hôm qua khác nhau.

“Không có việc gì, tối hôm qua tại cấm địa ta gặp Vương gia, chúng ta bị người phát hiện đuổi giết, trốn tránh một buổi tối, chờ trời đã sáng mới dám trở về”

Thân thể thật là mệt mỏi, Hàn Nguyệt Nguyệt cởi áo khoác, trốn vào trong chăn.

“ Có bị thương hay không? Để nô tỳ nhìn xem”

Các nàng vừa nghe Hàn Nguyệt Nguyệt bị đuổi giết, lập tức lại gần muốn xem xét Hàn Nguyệt Nguyệt có bị thương hay không, Hàn Nguyệt Nguyệt đẩy mấy cánh tay hướng về phía mình ra.

“Ta không sao, một thương tổn cũng không có, Hiểu Tinh, cô đưa bình dược này qua cho Vương gia, Vương gia bị thương”

Hàn Nguyệt Nguyệt nói xong, mấy nha đầu lui xuống, nàng mới nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

“Lão Đại, làm sao đây, hai người kia vẫn chưa bắt được”

Tên áo đen đứng ở phía trước Lục Phi Hổ , không hề nghĩ tới việc nữ nhân kia toàn thân đều là mang độc dược, căn bản không thể tiếp cận, tuy nam nhân kia bị thương nhưng vẫn để bọn họ chạy thoát. Bọn hắn đem người toàn bộ núi đều lục tung lên nhưng cũng chưa tìm thấy.

Lục Phi Hổ tựa vào trên ghế, không biết nghĩ đến cái gì, nghe được mấy tên áo đen nói nói, quay đầu lại.

“Ngươi lập tức truyền lệnh xuống, dời đi ngay , nơi này đã không còn an toàn”

Lục Phi Hổ nhíu mày, có thể tra được tới nơi này, hai người kia quả không đơn giản, xem ra nhanh chóng rời ra.

“Vâng, nhưng mà lão Đại, nhiều binh khí như vậy…”

Tên áo đen có chút lo lắng, dù sao trên một vạn binh khí đem đi không phải là chuyện dễ dàng.

“Không có việc gì, hiện tại liền kêu lão Tam cho người đem một phần binh khí chở đi trước, còn lại chúng ta nghĩ biện pháp khác”

Tên áo đen lui ra lui ra, Lục Phi Hổ lại nhíu mày, trong mắt lộ rõ vẻ tà ác.

“Tiểu thư, dậy ăn một chút gì rồi ngủ tiếp”

Trời sắp nhá nhem , Tiểu Tinh thấy Hàn Nguyệt Nguyệt còn chưa tỉnh, liền tiến tới gọi dậy, Hàn Nguyệt Nguyệt mơ hồ mở to mắt, thấy Tiểu Tinh đứng trước mặt, liền nhắm mắt lại.

“Ta muốn ngủ tiếp, đừng ầm ĩ”

Thấy bộ dáng Hàn Nguyệt Nguyệt, Hiểu Tinh không có biện pháp, đành phải lưu lại đồ ăn, để cho Hàn Nguyệt Nguyệt khi nào dậy thì ăn, hiện tại ở trong nhà người ta, bỏ lỡ thời gian ăn cơm thì cũng xấu hổ đi tìm ăn.

“Vương gia, đây là Thất Nguyệt đặc biệt vì người mà làm, xin nếm thử hợp khẩu vị hay không?”

Nha hoàn bên người Lục Thất Nguyệt đem đồ ăn để trên bàn vẻ mặt tươi cười đến mê người giới thiệu những món ăn cho Mạnh Dịch Vân .

“Làm phiền Thất Nguyệt cô nương lo lắng”

Mạnh Dịch Vân ăn nhanh vài miếng đồ ăn trên bàn, buông đũa xuống.

“Vương gia, sao lại không ăn nữa ? Có phải không hợp khẩu vị, để Thất Nguyệt kêu nhà bếp đổi lại”

Thấy Mạnh Dịch Vân để xuống bát đũa, Lục Thất Nguyệt lập tức vội vã hỏi, đây chính là nàng hao phí quá nhiều tâm tư mới làm được.

“Không phải, ăn rất ngon miệng, ta ăn no rồi”

Mạnh Dịch Vân có phần không kiên nhẫn nói, đúng là đối mặt Lục Thất Nguyệt cũng không tốt phát tác, hắn đối với Lục Thất Nguyệt đã cực kỳ khách khí.

“Ăn ít như vậy?”

Lục Thất Nguyệt nhìn trên bàn vài món đồ ăn không đụng đũa, có phần thất vọng, đều nói muốn lấy lòng của nam nhân liền muốn trước hết phải lấy được lấy dạ dày của họ, Hàn Nguyệt Nguyệt kia cái gì cũng không thể so với nàng, nhất là xinh đẹp, phải làm sao thì Mạnh Dịch Vân mới có thể đối với nàng tốt như vậy, hôm nay cũng là vì thấy có mùi nguy hiểm nên mới nghĩ ra chiêu này.

“Thất Nguyệt cô nương còn có chuyện gì?”

Mạnh Dịch Vân thấy Lục Thất Nguyệt vẫn ngồi lại, mày hướng về phía trước nhíu nhíu.

“Không có gì hết , ta đây đi về trước , Vương gia hãy nghỉ ngơi sớm một chút”

Lục Thất Nguyệt đi ra khỏi phòng Mạnh Dịch Vân, vẻ đẹp tươi cười ngọt ngào lập tức biến mất. Hàn Nguyệt Nguyệt ngươi thì có cái gì tốt, một ngày nào đó Vương gia sẽ là của ta. Lúc này Hàn Nguyệt Nguyệt còn đang trong mộng đẹp chưa phát hiện chính mình đã thành cái đinh trong mắt người ta.

Mạnh Dịch Vân lấy dược mà Hàn Nguyệt Nguyệt sai người đưa tới, cởi hết y phục xuống, dùng nước ấm lau sạch vết máu trên miệng vết thương , sau đó đem dược bôi lên đi, dùng một mảnh vải quấn. Chuẩn bị tốt toàn bộ mới mặc quần áo vào.

Ánh mắt liếc về khăn che mặt bên cạnh chậu nước, là tối hôm qua Hàn Nguyệt Nguyệt băng bó miệng vết thương cho hắn, nghĩ đến biểu hiện của nàng khi giúp hắn chỉnh lý miệng vết thương, khóe miệng bất giác nở một nụ cười.

“Mạnh đại ca, thương tổn của huynh không có việc gì chứ?”

Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn thấy Mạnh Dịch Vân, thấp giọng hỏi, Mạnh Dịch Vân hướng về phía nàng gật gật đầu. Dược của nàng quả thật rất tốt, hiện tại đã không còn đau, chỉ cần vài ngày nữa là có thể khỏi hẳn. Một bên Lục Thất Nguyệt thấy hai người đứng nói chuyện vui vẻ, không biết đang nói về chuyện gì, trong lòng rất không thoải mái. Thắt khăn trên tay, hung hăng cắn răng.

“Đều đã đến đây, chúng ta bắt đầu đi, hai ngày này vội vàng, không chiêu đãi Vương gia cùng Hàn cô nương thật tốt, xin hãy tha lỗi”

Lục Phi Thiên ý bảo Mạnh Dịch Vân cùng Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi xuống.

“Đâu nào, là chúng ta quấy rầy trang chủ mới đúng”

Hàn Nguyệt Nguyệt cười không nói lời nào, dù sao có Mạnh Dịch Vân ở đây, nhìn ánh mắt của Lục Thất Nguyệt xem mình, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy được mình càng nói ngược lại sẽ đắc tội với người.

“Tới, nếm thử cái này, đây chính là Thất Nguyệt tự mình xuống bếp , bình thường lão phu muốn ăn mà cũng không được”

Lục Phi Thiên chỉ vào món ăn không biết là món gì cùng Mạnh Dịch Vân nói, Lục Thất Nguyệt vẻ mặt thẹn thùng vùi đầu ăn cơm. Hàn Nguyệt Nguyệt không khách khí nhẹ nhàng bỏ đồ ăn vào miệng, trong lòng nhớ lại, trù nghệ này của Lục Thất Nguyệt lại vẫn cần đề cao, trình độ loại này cũng muốn buộc lại dạ dày của nam nhân. Kỳ thật Lục Thất Nguyệt trù nghệ coi như tạm được, đại tiểu thư có thể làm ra trình độ loại này không phải là nhiều, chỉ do Hàn Nguyệt Nguyệt là người mở tửu lâu theo lẽ tự nhiên cảm thấy đồ ăn này không được tốt lắm.

“Như thế nào? Hương vị cũng không tệ lắm phải không?”

Hàn Nguyệt Nguyệt liền gật đầu, khó ăn cũng không có thể lắc đầu. Có được sự khẳng định của Hàn Nguyệt Nguyệt, Lục Thất Nguyệt trên mặt lập tức lộ ra một biểu tình cao hứng.

“Kia bổn vương cũng nếm thử”

Mạnh Dịch Vân ăn một miếng. Gật nhẹ đầu.

“Không sai”

Lục Phi thiên vừa sờ mấy sợi râu dưới cằm vừa hô hô cười nói, Lục Thất Nguyệt lại càng có bộ dáng của tiểu nữ nhân đạt được khích lệ của trượng phu.

“Vương gia chuyện đó tình hình thế nào?”

Lục Phi Thiên buông đũa xuống, nhìn Mạnh Dịch Vân.

“Không khác là mấy, mấy ngày nay quấy rầy trang chủ”

Mạnh Dịch Vân chậm rãi nhai đồ ăn trong miệng, ngẫu nhiên cùng Lục Phi Thiên uống một chén.

“Chúng ta ngày mai có đi hay không?”

Ra khỏi phòng, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức đuổi theo Mạnh Dịch Vân.

“ Nơi này không hợp với cô nương sao?”

Mạnh Dịch Vân quay đầu vừa hỏi Hàn Nguyệt Nguyệt, vừa đi bộ về phía trước.

“Không có, vừa rồi nghe huynh nói sự tình không khác là mấy, chúng ta không đi, còn ở nơi này làm chi?”

Mạnh Dịch Vân dừng bước lại, lưng khom xuống, đứng ở cách lỗ tai Hàn Nguyệt Nguyệt không xa. Hàn Nguyệt Nguyệt thấy bộ dáng này của Mạnh Dịch Vân, cũng dừng bước lại, nhỏ giọng nói.

“Có người theo dõi chúng ta?”

Mạnh Dịch Vân gật đầu, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng ngậm miệng không hỏi lại, nơi này quả thật không phải là chỗ tốt để nói chuyện. Hàn Nguyệt nguyệt đi theo sau Mạnh Dịch Vân, hai người trước sau ra khỏi Minh Nguyệt sơn trang mà đằng sau Lục Thất Nguyệt đuổi theo, được một đoạn thấy hai người không dừng lại liền bực tức đứng lại. Bị Mạnh Dịch Vân bỏ lại phía sau còn chưa tính, ngay cả Hàn Nguyệt Nguyệt khinh công cũng cao như vậy. Trong lòng không phục lắm. Không thấy được bóng người, đành phải trở về sơn trang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status