Vương gia ta biết sai rồi

Chương 24: Độc Nhân 1



Chậm rãi đi nửa tháng sau, đến Ly thành Hàn Nguyệt Nguyệt nổi lên dũng khí chạy tới Mạnh Dịch Vân đàm phán.

“Mạnh đại ca, chúng ta có thể ở trong này nghỉ ngơi vài ngày?”

Dù sao đã đến Ly thành, lại đi hơn mười ngày là có thể đến Hoàng Sơn, thời gian còn kịp, nàng không nghĩ muốn lấy mạng nhỏ của mình để đùa, mỗi ngày ở trong xe ngựa hoảng sợ, ngay cả cơ thể đều nhanh rã rời.

Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt mỗi lần xuống xe đều là một bộ dáng cực kỳ mỏi mệt, tâm không đành lòng hành hạ nàng.

“Được, dù sao thời gian còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi vài ngày”

Nghe Mạnh Dịch Vân tuyên bố, Hàn Nguyệt Nguyệt vô cùng vui sướng. Lần này nàng cảm thấy hành trình thật khó khăn, về sau đi xa vẫn nên tiếp tục làm một con sâu chăm chỉ, ban ngày ngủ, buổi tối đi, làm việc nhanh mà lại tốn ít thời gian, còn không cần chịu tội như vậy, không giống bây giờ, một đám người ở trong xe ngựa.

“Mạnh đại ca, huynh thật tốt quá, rốt cục có thể ngủ nướng”

Hàn Nguyệt Nguyệt đi đến bên cạnh Mạnh Dịch Vân, ra sức nịnh nọt vuốt mông ngựa, thấy vậy Mạnh Dịch Vân chỉ biết im mà hưởng thụ.

“Đi thôi, vào ăn cơm trước”

Hàn Nguyệt Nguyệt đi theo Mạnh Dịch Vân vào quán trọ. Ly thành rất lớn, người cũng nhiều, cho nên cực kỳ náo nhiệt, quán trọ người đến người đi, buôn bán rất đắt hàng, dù sao toàn bộ có Hắc Ưng làm, Hàn Nguyệt Nguyệt chủ tớ mấy người cứ nghe người ta an bài là được, vui vẻ thoải mái.

Hàn Nguyệt Nguyệt mới vừa đi tới cửa, bên trong liền có một người vọt ra. Hàn Nguyệt Nguyệt chưa kịp tránh ra, đã bị đụng vào, may mắn Hiểu Tinh động tác nhanh, mới không ngã trên mặt đất.

“Không có mắt a”

Đối với người va chạm với tiểu thư nhà mình, mấy người Hiểu Tinh một điểm cũng không khách khí.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi”

Người nam tử va vào Hàn Nguyệt Nguyệt trên lưng vác bao đồ, cũng hẳn là tới ở trọ , cũng không ngẩng đầu, chỉ nói hai câu thực xin lỗi, liền vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

“Người này sao lại thế này?”

“Thôi, có lẽ người ta có việc gấp”

Dù sao mình không có việc gì, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng chẳng muốn so đo, lôi kéo Hiểu Tinh vào quán trọ.

Đây là lần thứ hai Hàn Nguyệt Nguyệt tới Ly thành, lần đầu tiên là thời điểm Thiên Hương lâu khai trương. Thiên Hương lâu phủ kín tất cả các thành lớn của Đại Khánh , Ly thành này tự nhiên cũng không ngoại lệ, chỉ là từ khi khai trương, vẫn là Tư Tư cùng Như Song quản, nàng cũng chưa đến đây, hiện tại vừa có cơ hội, tự nhiên lại muốn đi thăm quán của chính mình .

Hàn Nguyệt Nguyệt đi đến đối diện Mạnh Dịch Vân ngồi xuống, uống ly trà.

“Mạnh đại ca, chúng ta đổi chỗ ở có được không?”

Mạnh Dịch Vân đặt ly trà xuống, nhìn về phía Hàn Nguyệt.

“Không thích quán trọ này?”

Tứ Hải này là khách sạn lớn nhất, Hàn Nguyệt Nguyệt chẳng lẽ không thỏa ý?

“Không phải, dù sao Ly thành không phải cũng có một Thiên Hương lâu sao? Chúng ta đến đó là được”

Ở trong nhà của mình thoải mái, mà còn đồ ăn hợp khẩu vị mình, lại thêm nữa tiết kiệm tiền, có nơi như vậy, cần gì phải lãng phí.

“Ta ngược lại đã quên, cô nương là lão bản Thiên Hương lâu”

Mạnh Dịch Vân tùy tiện, ở đâu cũng được, nếu Hàn Nguyệt Nguyệt đề xuất, hắn cũng không cự tuyệt.

“Ta chỉ là lão bản trên danh nghĩa mà thôi”

Mạnh Dịch Vân cười cười, kêu Hắc Ưng chuẩn bị, đoàn người lại hướng Thiên Hương lâu xuất phát. Hiện tại là chạng vạng, trên đường đã bắt đầu náo nhiệt, Như Họa và Như Tuyết được một đoạn đường không ngừng vén màn xe lên nhìn bên ngoài.

“Tiểu thư, Ly thành so với Tứ Phương thành náo nhiệt hơn”

Hai nha đầu nhìn bên ngoài mặt rộn rạo. Thiên Hương lâu ở ngay đoạn đường phồn hoa của Ly thành, rất dễ tìm, đoàn người đến cửa Thiên Hương lâu xuống xe, lập tức có tiểu nhị tiến lên chiêu đãi.

Đem xe ngựa giao cho tiểu nhị, mấy người đi vào bên trong, đại đường bàn đều đã ngồi đầy người, Hàn Nguyệt Nguyệt trong lòng cao hứng, thật giống như nhìn đến bạc trắng bóng đang hướng túi mình bay đến.

“Khách quan, mời lên lầu”

Đi theo tiểu nhị dẫn dắt, vài người đến phòng Hà viên.

“Phòng chữ Thiên không còn nhã gian sao?”

Hàn Nguyệt Nguyệt không thích nhiều người, cách âm nơi này hiệu quả không tốt, mà cách vách đều có người.

“Còn có Đông cư, khách quan muốn đổi sao?”

Tiểu nhị đã nhận ra Hàn Nguyệt Nguyệt và họ là khách quý, đắc tội không được, cho nên thật nhiệt tình chiêu đãi.

“Mang chúng ta đi Đông cư đi”

Tất cả Thiên Hương lâu thiết kế đều là một kiểu, cho nên Thiên Hương lâu ở Ly thành tự nhiên giống Tứ Phương thành.

Hàn Nguyệt Nguyệt đặc biệt đem mặt sau của Thiên Hương lâu làm tiểu viện, thuận tiện tới khi đó có chỗ ở, bình thường Tư Tư cùng Như Song tới làm việc đều là ở hậu viện .

“Tiểu thư, chúng tôi đi chuẩn bị chỗ ở”

Lúc ăn cơm người hầu tự nhiên không thể ở cùng chủ tử, cho nên Hắc Ưng cũng cùng Hiểu Tinh lui xuống, Đông cư cũng chỉ còn lại Hàn Nguyệt Nguyệt cùng Mạnh Dịch Vân.

Hiểu Tinh tìm đến chưởng quầy nói nguyên nhân, chưởng quầy biết lão bản đến, tự nhiên thật cao hứng đi chuẩn bị. Lão bản chỉ có thời điểm khai trương là tới, đã hai năm trôi qua, hôm nay đột nhiên đến không biết vì chuyện gì, xem ra hắn phải cẩn thận một chút, chọc giận lão bản, sợ đến trái cây cũng không có mà ăn.

Bởi vì chạng vạng khách khá nhiều, tất cả mọi người đều bận rộn, tìm không thấy người dọn dẹp hậu viện, không có biện pháp, chưởng quầy đành phải tự ra ngoài tìm bốn người làm việc tạm thời, đem hậu viện tổng vệ sinh một lần, làm gia cụ trà, bởi thời gian không đủ, chẳng thế chưởng quầy khẳng định còn có thể đem rèm trong phòng đổi mới.

Hiểu Tinh mang theo Như Họa, Như Tuyết còn có Hắc Ưng đến hậu viện ăn cơm, thấy chưởng quầy dáng vẻ nịnh nọt, tất cả lắc đầu. Ăn uống no đủ, mấy nha đầu mới đi chuẩn bị phòng cho Hàn Nguyệt Nguyệt, nước ấm, y phục, Hàn Nguyệt Nguyệt ăn cơm trở về có thể tắm rửa nghỉ ngơi.

“Như thế nào, không có khẩu vị?”

Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ vào đầy bàn thức ăn hỏi Mạnh Dịch Vân, đây chính là tất cả đồ ăn của Thiên Hương lâu, mỗi thứ đều đã kêu lên một phần, mặc dù có hơi lãng phí, nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt để thể hiện phong độ chủ nhân liền kêu tiểu nhị dọn ra hết.

“Nguyệt Nguyệt, cô nương mời đầu bếp ở đâu, tay nghề không tệ”

Mạnh Dịch Vân nếm vài món, quả thật không sai, hương vị cực kỳ đặc biệt. Nghe được Mạnh Dịch Vân khích lệ, Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, lại chỉ vào một cái bàn khác.

“Nếm thử cái này?”

Những đầu bếp này đều là nàng triệu tập đến Tứ Phương thành huấn luyện hai tháng mới có thể lên tốp, dựa theo nàng cung cấp thực đơn cách làm, tuy không thể đạt tới hiệu quả như nàng mong muốn, nhưng cũng không tệ .

“Đậu hủ rất ngon”

Mạnh Dịch Vân nếm xong, cảm thấy được đầu bếp trong cung bất quá cũng như vậy.

“Những thứ này đều là ta nghĩ ra”

Hàn Nguyệt Nguyệt cực kỳ tự hào nói về công lao của mình trước Mạnh Dịch Vân, nàng cảm thấy được món ăn nơi này quá đơn giản, mà hương vị cũng không ra gì, cho nên nàng mới tìm được cách làm giàu này. Nơi này có rất nhiều đồ ăn, địa phương khác đều là không có, hẳn ở thời đại này là độc nhất vô nhị.

“Không nghĩ tới y thuật của cô nương rất cao, ngay cả nấu ăn cũng xảo diệu như vậy”

Hắn vẫn cảm thấy Hàn Nguyệt Nguyệt thật đúng là kỳ nữ, tuổi còn trẻ, y thuật cao siêu, mà thủ đoạn buôn bán cũng là tinh thông, trong khoảng thời gian ở chung , hắn càng ngày càng muốn “thưởng thức” Hàn Nguyệt Nguyệt .

Hàn Nguyệt Nguyệt đưa tay gắp miếng sườn xào chua ngọt để vào trong bát.

“Cùng Mạnh đại ca so sánh, Những thứ Nguyệt Nguyệt làm không đáng gì, Mạnh đại ca cũng đừng đùa cợt ta”

Cái khác không nói, những ngân hàng tư nhân khắp nam bắc đều lớn gấp bội so với quán rượu của nàng, chính mình cùng người ta so sánh quả thực là chín trâu mất sợi lông - không đáng kể.

“Mạnh đại ca, nói đến ta còn nợ ngươi bạc, nếu không ta đã không thế này”

Hàn Nguyệt Nguyệt đột nhiên nhớ tới ba năm trước đây kêu Hiểu Tinh lấy lệnh bài kia đi rút khoản tiền, vốn muốn có tiền lập tức sẽ trả, nhưng kéo dài tới hiện tại cũng chưa trả lại.

“Thiếu bạc ta? Nguyệt Nguyệt mượn của ta khi khi nào mà chính ta còn không nhớ rõ?”

Mạnh Dịch Vân dừng lại động tác, hắn tất nhiên là biết Hàn Nguyệt Nguyệt lấy lệnh bài kia rút khoản tiền, nhưng trên mặt vẫn giả bộ khó hiểu. Hàn Nguyệt Nguyệt xấu hổ cúi đầu.

“Ta cầm lệnh bài huynh cho đến ngân hàng tư nhân, bất quá ta vốn định có tiền sau liền trả, không phải là do không có cơ hội gặp Mạnh đại ca sao, hiện tại gặp được tất nhiên là phải trả.”

Hàn Nguyệt Nguyệt hất mặt lên trời, thật sự cường điệu chính mình sẽ trả bạc cho người ta. Thấy bộ dáng Hàn Nguyệt Nguyệt, Mạnh Dịch Vân trên mặt mới giả bộ một bộ mặt giải thích nghi hoặc.

“Nếu là ta đưa cô lệnh bài, thì nó đó chính là của cô”

Hắn cũng không nghĩ tới, ba năm qua Hàn Nguyệt Nguyệt cũng chỉ dựa vào lệnh bài lấy chừng ba vạn lượng bạc. Nếu lấy tiếp hắn cũng sẽ không hỏi đến, dù sao đã tặng người ta, người ta xử trí như thế nào là chuyện của người ta, chỉ cần không làm ảnh hưởng đến hắn là được.

“Làm sao có thể, tuy bạc không nhiều lắm, nhưng là liên quan đến vấn đề nhân cách, ta nói rồi nhất định sẽ trả”

Nàng mặc dù thích bạc, nhưng là không thể vô duyên vô cớ chiếm vật thuộc quyền sở hữu của người khác, cái gọi là quân tử ái tài thủ chi hữu đạo (người quân tử xem trọng của cải nhưng để có của cải trước hết phải có đạo lý), nàng Hàn Nguyệt nguyệt quyết không là loại người này .

Mạnh Dịch Vân thấy bộ dáng nghiêm túc của Hàn Nguyệt Nguyệt, cười cười.

“Nếu nói như vậy, cô nương đem tiền lãi cùng tính một lượt đi”

A ~ cái gì, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn về phía Mạnh Dịch Vân, coi như lợi tức? Nàng không nghĩ tới. Thật cẩn thận hỏi

“Ba vạn lượng kia thêm ba năm tiền lãi nữa là bao nhiều?”

Mạnh Dịch Vân tính tính.

“Theo quan hệ của chúng ta mà nói, ta tính cho cô giá thấp nhất, ba vạn lương một năm ba mươi lượng, ba năm kia là ba vạn không trăm chín mươi lượng”

Nhiều như vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt tính toán, chín mươi lượng vẫn là thấp nhất, nàng không hề biết ngân hàng tư nhân của Mạnh Dịch Vân lãi suất cao như vậy, sớm biết thế nàng liền đem bạc đến ngân hàng tư nhân của hắn trả cho rồi.

Lòng mặc dù rất đau, bất quá trên mặt Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn lại là một bộ dáng đại lượng

“Được, không phải là chín mươi lượng sao, ta hiện tại liền trả huynh”

Hàn Nguyệt Nguyệt chuẩn bị đứng dậy đến hỏi Hạ chưởng quầy hôm nay Thiên Hương lâu hiện tại vốn lưu động có bao nhiêu, không đủ mà nói lại đi ngân hàng tư nhân rút.

“Không vội, dù sao không tiện mang, Võ Lâm đại hội kết thúc cô đưa cho ta đi”

Mạnh Dịch Vân vốn định đùa Hàn Nguyệt Nguyệt , khoản tiền kia làm sao có thể lấy. Thấy bộ dáng suốt ruột của Hàn Nguyệt Nguyệt, đành phải lập tức tìm cớ.

“Vậy được rồi, Võ Lâm đại hội kết thúc ta trả lại huynh”

Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi xong, tiếp tục tiêu diệt mỹ thực trên bàn, vẫn lại là đồ ăn nhà mình ngon nhất.

“Cái sườn xào chua ngọt này có hương vị không đúng lắm, còn có đậu hũ này chưa đủ giòn, còn có mùi cá viên này hương vị hơi kém, ngày nào đó có thời gian, ta tự mình xuống bếp làm cho huynh nếm thử, cái gì gọi là ngon lành”

Hàn Nguyệt Nguyệt ăn no, buông đũa xuống, chỉ vào đồ ăn trên bàn, dạy thế nào thì nhóm người đó cũng không làm ra hương vị giống như mình mong muốn.

“Được, có thể ăn thức ăn của lão bản Thiên Hương lâu tự mình làm, là vinh hạnh của ta”

Mạnh Dịch Vân vẫn giữ nguyên tư thế cao quý của mình từ từ nhấm nháp thức ăn trên bàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status