Vương gia ta biết sai rồi

Chương 27: Độc Nhân 4



“Cẩn thận một chút, đừng để dính vào”

Hàn Nguyệt Nguyệt đứng bên cạnh nhắc nhở, Mạnh Dịch Vân mở gói thuốc ra, từ từ rắc ở bên ngoài da người nọ. Hàn Nguyệt Nguyệt đi ra ngoài vài bước, để ngừa thuốc bột bay tới chỗ của mình, nàng đúng là người đầu tiên thử nghiệm qua loại phấn ngứa này.

Không quá 2 phút, biểu cảm trên mặt người kia bắt đầu mất tự nhiên, Hàn Nguyệt Nguyệt và Mạnh Dịch Vân nhìn chằm chằm vào y.

“Nếu ngươi nói cho chúng ta biết địa điểm của lão Đại, hãy nháy mắt hai lần , ta sẽ cho ngươi giải dược”

Hàn Nguyệt Nguyệt nói. Nàng muốn nhìn xem người này có thể kiên trì bao lâu. Nhưng là y vẫn cố nén, không để ý đến lời nói của Hàn Nguyệt Nguyệt, 10 phút qua đi, trên trán y đã đầy mồ hôi, nhưng vẫn không đầu hàng, Hàn Nguyệt Nguyệt có phần bội phục tính nhẫn nại của y, vậy mà có thể kiên trì lâu như vậy.

“Nói hay không?”

Hàn Nguyệt Nguyệt thúc giục hỏi. Hao phí thời gian càng nhiều, xác suất bọn họ bị phát hiện lại càng cao, xem ra vẫn nên tốc chiến tốc thắng mới tốt, loại trò chơi này có thời gian thoải mái rồi tận hưởng sau. Chỉ thấy bộ mặt y bắt đầu vặn vẹo, Mạnh Dịch Vân không thể tưởng được, phấn ngứa này có công hiệu mạnh như vậy.

“Mạnh đại ca, giải huyệt đạo của y, nhưng không thể để cho y nói chuyện, tay chân thôi, chừa chút sức để gãi ngứa là được”

Nếu như có thể chịu, vậy để cho chính y gãi, càng gãi sẽ càng ngứa. Mạnh Dịch Vân nghe được Hàn Nguyệt Nguyệt nói, giải huyệt đạo cho người nọ, bất quá á huyệt không giải,sức lực của tay chân cũng bị che lại, như vậy y mới không còn sức làm ra động tĩnh lớn.

Huyệt đạo được giải, người nọ lập tức ngã trên mặt đất, hai tay tự do không ngừng gãi loạn trên người. Từng vết thương đã rỉ máu, trên mặt còn có chút máu.

“Lão Đại các ngươi ở nơi nào?”

Thấy y chỉ lo gãi, không để ý đến mình, Hàn Nguyệt Nguyệt liền nói.

“ Nếu ngươi không nói, chúng ta cũng có thể tìm đến, chỉ là phí chút thời gian thôi, ngươi cũng đừng đắc ý, chúng ta có thể đi vào nơi này mà chưa bị phát hiện, vậy chứng minh rằng người của các ngươi không phát hiện ra chúng ta, dù sao chúng ta có thể tìm được, ngươi cần gì tự làm khổ mình”

Mạnh Dịch Vân đứng ở bên cạnh, nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, trong lòng bỗng nhớ lại, bình thường chỉ biết nàng có y thuật rất cao, khinh công tốt, không ngờ lúc chỉnh người, thủ đoạn cũng lợi hại như thế. Y quả thật chịu không nổi, vội vàng quỳ đến trước mặt Hàn Nguyệt Nguyệt dập đầu, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy thế, cười cười, Mạnh Dịch Vân tiến lên giải huyệt nói của người nọ.

Hàn Nguyệt Nguyệt đã chuẩn bị , nếu người nọ không thành thật, lập tức dùng lông trâu châm làm hắn mất cảm giác. Còn với Mạnh Dịch Vân, nếu dám kêu, liền giết chết. Hai người đều mỗi người mỗi cách khác nhau.

“bên trong động phía Nam”

Có được tin tức, Mạnh Dịch Vân lập tức đem người giải quyết, Hàn Nguyệt Nguyệt che dấu thi thể bằng phấn hoá thi, rồi hai người bay về hướng nam.

Quả nhiên phát hiện một cái cửa động, trên mặt đất cực kỳ trơn nhẵn, chắc chắn thường có người ra vào. Hai người đứng ở cửa động một hồi, không thấy có người xuất hiện, mới an tâm đi tiếp vào động.

Hàn Nguyệt Nguyệt đi theo sau Mạnh Dịch Vân, hai người từ từ đi vào bên trong, đột nhiên nghe phía trước truyền có tiếng nói chuyện, Mạnh Dịch Vân liền lôi Hàn Nguyệt Nguyệt trốn vào một chỗ lõm trong hang đá. Hàn Nguyệt Nguyệt bị Mạnh Dịch Vân đè ở trên thạch bích, không dám lên tiếng, sau khi thấy thanh âm giảm dần, Mạnh Dịch Vân mới buông Hàn Nguyệt Nguyệt ra.

Hai người tiếp tục đi vào trong, bởi có rất nhiều đuốc đã được đốt treo bên trong nên động không hề tối, chắc là để bọn hắn thường xuyên ra vào. Nửa đường gặp mấy nhóm người, may mà đều trốn đi, không bị phát hiện. Bọn họ đều đi ra từ phía trước , tên cầm đầu chắc là ở ngay bên trong , Hàn Nguyệt Nguyệt thật cẩn thận đi theo sau Mạnh Dịch Vân.

“Mạnh đại ca, bên trong có khí độc”

Hàn Nguyệt Nguyệt che miệng, người học y đối với dược vật sẽ mẫn cảm hơn so với những người khác. Càng đi vào bên trong, Hàn Nguyệt Nguyệt lại càng thấy độc khí rất nặng.

Mạnh Dịch Vân quay đầu lại xem Hàn Nguyệt Nguyệt liếc mắt một cái, hắn cũng không hề ngửi được mùi gì lạ? Đành tin vào y thuật của Hàn Nguyệt Nguyệt, nếu có thể ngửi được ra có độc khí, khẳng định không sai được, Hàn Nguyệt Nguyệt lấy ra hai viên thuốc, mình uống một viên, còn lại đưa cho Mạnh Dịch Vân.

“Cái này có thể phòng độc khí nhập thể”

Mạnh Dịch Vân nghe vậy liền cầm thuốc nuốt vào. Đi lâu như vậy, hang ổ của bọn họ chắc là ngay phía trước, hai người không dám thở mạnh, từ từ đi vào bên trong, đường đi thật im ắng , chỉ cần một tiếng động cũng sẽ bị phát hiện.

“Dẫn người tiếp theo xuống”

Bên trong truyền đến một tiếng trầm thấp, hai người nhanh chóng trốn sang một bên. Hàn Nguyệt Nguyệt từ từ vươn đầu ra đánh giá chung quanh, phía trước là bãi đất trống rất lớn, có người quỳ trên mặt đất, mà ngồi ở mặt trên là một nam nhân toàn thân y phục màu đen. Người này phải là lão đại của bọn hắn rồi. Hiện tại bọn họ đang nấp ở một vị trí coi như bí mật, Hàn Nguyệt Nguyệt tiến đến bên cạnh Mạnh Dịch Vân, kéo ống tay áo. Mạnh Dịch Vân quay đầu lại, tuy cực kỳ tối, nhưng hai người vì khoảng cách rất gần, nên có thể mơ hồ nhìn thấy nhau. Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn Mạnh Dịch Vân ra hiệu, nhưng Mạnh Dịch Vân xem ra vẫn không hiểu, không còn biện pháp, Hàn Nguyệt Nguyệt đành phải kiễng chân lên đem miệng tiến đến bên tai Mạnh Dịch Vân hỏi.

“Hắn là ai vậy?”

Mạnh Dịch Vân ngẩn người, khí nóng hầm hập thổi tới bên lỗ tai, thực khó chịu. Lấy lại tinh thần, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt còn đang nghi vấn nhìn hắn, khóe miệng Mạnh Dịch Vân lơ đãng nhếch lên, bắt chước Hàn Nguyệt Nguyệt, tiến đến bên tai nàng

“Nếu ta đoán không sai, hắn hẳn là Đường Gia Tam Thiếu gia, Đường Gia Bảo”

Lỗ tai có chút ngứa, Hàn Nguyệt Nguyệt đưa tay gãi gãi bên tai, không phải trước nói Đường gia trang vẫn bình thường sao? Sao bây giờ tam thiếu gia nhà ấy lại ở đây.

Hàn Nguyệt Nguyệt đành đem nghi vấn đặt ở trong lòng, nơi này không phải là chỗ tốt để hỏi vấn đề này.

“Chủ nhân, lại chết thêm năm người”

Nhìn thi thể trên mặt đất, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy có phần ghê tởm, trước đây khi cứu người kia nàng đã thấy quá kinh khủng, người nọ ít ra nhìn còn giống người, còn thi thể ở đây chỉ còn giống một loại biến dạng ngoài không gian.

Nghe được hồi báo, người ngồi ở mặt trên hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn qua một lần thi thể trên mặt đất.

“Đem xuống chôn”

“Vâng”

Nhận được lệnh, tên cầm đầu liền vung tay kêu mấy người đứng ở góc sáng đem thi thể kéo ra ngoài.

“Khoan đã”

Tên cầm đầu nghe được Đường Gia Bảo nói, lập tức ngừng lại.

“Chủ nhân còn có gì giao phó”

Người nọ xoay người, khom lưng nhìn mặt người ngồi ở phía trên.

“Bây giờ còn bao nhiêu người?”

Đường Gia Bảo không biết phải làm gì, hiện tại người chế thuốc ngày càng ít, phải tìm thêm vài người bổ sung.

“Thưa chủ nhân, còn mười sáu người, nhưng có hai người đã không chịu nổi”

Tên cầm đầu hồi báo chi tiết. Đường Gia Bảo vẫy vẫy tay, bảo bọn họ cùng tất cả mọi người đi ra ngoài, tựa vào ghế, trong lòng có chút phiền não, một trăm người thử nghiệm, hiện tại chết chỉ còn hơn mười người , trong khi dược còn chưa thử hết.

Trong sách Đường gia của bọn hắn ghi lại một loại độc dược, độc tính mạnh phi thường, một giọt có thể độc chết hơn một trăm người, dính một chút sẽ mất mạng ngay, không có thuốc giải, nên gia tộc cấm tinh luyện loại độc này. Trong sách cũng không nói cách luyện, chỉ ghi chú tình trạng phát bệnh của nó, mà những thứ này cũng đều là tổ sư sáng tạo ra Đường Môn lưu lại, mấy trăm năm qua, nhiều người vụng trộm tinh luyện nó nhưng không ai thành công.

Nhưng hắn không tin, thế gian có loại độc dược nào mà Đường gia luyện không được, chỉ là những người đó ngu dốt, cho nên hắn liền vụng trộm tinh luyện bên ngoài Đường gia, nhưng ba năm qua vẫn không có tiến triển, năm nay bắt về hơn một trăm người cũng chỉ còn mười mấy người.

Hiện tại Nhị ca đã hoài nghi hắn, nếu tiếp tục kéo dài, nhất định sẽ bị Đường gia phát hiện, đến lúc đó sẽ rất phiền toái.

“Chúng ta đi tìm những người trúng độc trước”

Hàn Nguyệt Nguyệt nói với Mạnh Dịch Vân, Mạnh Dịch Vân gật đầu, hai người từ từ đi ra ngoài, vừa rồi thấy những thi thể này đều từ nơi này mang ra ngoài, những người khác chắc ở ngay phía trong .

Hai người đi vào, phía trong này đều có đuốc dẫn đường, nên có thể thấy đường đi rất rõ ràng, nhưng tốc độ của bọn họ phải thật nhanh, nơi này không có chỗ trốn, nếu như bị phát hiện chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

“Ở trong này”

Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn những người bị giam ở bên trong, tất cả gân mạch đều nổi lên, giống như cương thi, Hàn Nguyệt Nguyệt lui về phía sau Mạnh Dịch Vân. Nơi này mùi vị quá ghê tởm.

Nhìn thấy có người bước vào, người bị giam ở bên trong đến một phản ứng cũng không có, Hàn Nguyệt nguyệt lấy dược đã chuẩn bị đưa cho Mạnh Dịch Vân, đây là nàng căn cứ bệnh trạng của người được cứu kia mà nghiên cứu chế tạo ra, tuy không thể giải độc của bọn họ, nhưng là có thể ngăn độc một khoảng thời gian, trở về rồi giải độc cho bọn họ là xong.

“Nếu không muốn chết hãy uống thuốc này vào”

Nghe Mạnh Dịch Vân nói, người ở bên trong ngẩng đầu, khoảng thời gian bọn họ ở trong này, mỗi ngày đều bị ép ăn rất nhiều dược, mỗi ngày đều có người chết, lúc bắt đầu còn sợ hãi, khủng hoảng, càng về sau càng vô cảm, bọn hắn đã không còn ý muốn sống, tất cả đều giống những cái xác không hồn.

Thấy bọn họ không hề độngđậy, Hàn Nguyệt Nguyệt nói tiếp.

“Chúng ta là tới cứu các người, nếu như bị phát hiện, chúng ta bị bắt, các người cũng sẽ không có cơ hội sống, thuốc này có thể giảm bớt độc, ăn vào trước, ra đến ngoài ta sẽ giúp các người giải độc”

Nghe được Hàn Nguyệt Nguyệt nói, đã có người đứng lên đi tới, bộ dáng cực kỳ kích động.

“Chúng ta biết các người không thể nói chuyện, hãy bình tĩnh, chỉ cần làm theo lời nói của chúng ta, nhất định sẽ thoát ra”

Mọi người bị giam ở bên trong đều đi tới, dù bọn họ có đi hay không đều chết, chi bằng nghe hai người kia nói thử xem, bị phát hiện chẳng qua là chết, nếu thành công , bọn họ sẽ có thể sống sót. Ý thức muốn sống lại bùng lên mãnh liệt.

Mạnh Dịch Vân cầm dược trên tay phân phát cho mọi người.

“Mạnh đại ca, huynh thả bọn hắn ra, ta ở phía trước mở đường”

Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Mạnh Dịch Vân tuy võ công cao, nhưng nếu giết người động tĩnh quá lớn, bọn họ chắc chắn sẽ đưa thê người tới, nhưng nếu là nàng thì có thể dùng ám khí nhanh chóng làm tê hại những người đó.

Mạnh Dịch Vân gật gật đầu, Hàn Nguyệt Nguyệt đi lên phía trước, không biết Hắc Ưng cùng Tiểu Tinh đã đến chưa, Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ có thể cầu nguyện hai người đó nhanh tìm tới nơi này tiếp ứng bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status