Vương gia ta biết sai rồi

Chương 30: Dưỡng Thương



“Ta không cần, ngươi nhanh cho ta giải dược, ngươi nhanh cho ta”

Đường Gia Bảo giống như bị nổi điên , bổ nhào tới chỗ Hàn Nguyệt Nguyệt. Hàn Nguyệt Nguyệt vọt qua một bên.

“Quên nói cho ngươi, độc này không có giải dược, bất quá cũng coi như ta nhân từ , người giống ngươi giết mười tám lần cũng không quá đáng, ít nhất độc này không có ốm đau gì, thừa dịp bây giờ còn động được, nhanh tìm nơi có người, không thì tại thâm sơn cùng cốc này, ngươi cũng khó giữ được cái mạng nhỏ”

Hàn Nguyệt Nguyệt mặc kệ Đường Gia Bảo đang nổi điên, không muốn chu toàn cho hắn, Mạnh Dịch Vân không biết thế nào, Hàn Nguyệt Nguyệt liền chạy đến bên cạnh Mạnh Dịch Vân .

Lấy tay bắt mạch, may mắn không có nguy hiểm đến tánh mạng, chỉ là bị khí áp lớn mạnh dẫn đến chấn thương mà thôi.

“Này bé ngốc”

Hàn Nguyệt Nguyệt đem đầu Mạnh Dịch Vân gối trên chân mình, nếu không có Mạnh Dịch Vân che chở nàng trong ngực, không thì nàng làm sao có thể không bị thương, đưa tay xoa lên khuôn mặt rõ ràng kia, đây là lần thứ hai Hàn Nguyệt Nguyệt thấy bộ dáng khi ngủ của Mạnh Dịch Vân.

Trên người không có thuốc, Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ có thể dùng nội lực chính mình chữa thương cho Mạnh Dịch Vân, hi vọng hắn nhanh tỉnh lại, chứ nàng làm sao mà khiêng được Mạnh Dịch Vân. Nơi này rừng núi hoang vắng , lại không có ai đi qua.

Đỡ Mạnh Dịch Vân nằm xuống, Hàn Nguyệt Nguyệt lau sạch mồ hôi trên trán, dùng nội lực chữa thương quá hao phí tinh lực, Hàn Nguyệt Nguyệt nằm ở bên cạnh Mạnh Dịch Vân nghỉ ngơi, không biết hắn khi nào thì tỉnh lại.

Không biết qua bao lâu, Hàn Nguyệt Nguyệt mở to mắt, phát hiện bản thân đang được một bàn tay ôm vào ngực, ngẩng đầu, thấy Mạnh Dịch Vân nhìn nàng.

“Thức dậy?”

Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức hỏi.

“Uh`m”

Mạnh Dịch Vân cười trả lời. Hàn Nguyệt Nguyệt tránh khỏi tay hắn, đứng lên, nhìn chung quanh, hôm nay trời nhanh tối, bọn họ không thể ở trong này ngây ngốc một đêm.

“Có chỗ nào không thoải mái?”

Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu lại, thấy Mạnh Dịch Vân đã ngồi dậy, lập tức lấy tay đỡ.

“Không có”

Mạnh Dịch Vân lắc đầu, bất quá bị chấn thương mà thôi, với hắn mà nói chỉ là một thương tổn nhỏ.

“Trời sắp tối rồi, chúng ta nhanh rời khỏi nơi này đi”

Hàn Nguyệt Nguyệt gật gật đầu, nếu không đi, trời tối rồi không biết nơi này có chó sói thường lui tới hay không? Hàn Nguyệt Nguyệt đỡ Mạnh Dịch Vân dậy, hai người đi xuống núi.

“Ngựa của chúng ta còn đang ở đây sao?”

Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn Mạnh Dịch Vân, giờ hắn bị thương không dễ dùng khinh công, nhưng hai người cũng không khả năng trở về, trời đã tối rồi, Hiểu Tinh không thấy nàng trở về cũng không đi tìm sao?!.

“Chắc là còn đang ở đây”

Hắn gọi Hắc Ưng mang những người đó trở về, nên ngựa không cưỡi đi. Hàn Nguyệt Nguyệt đột nhiên nhớ tới những người trúng độc.

“Những người đó chàng mang đi đâu vậy?”

Vừa rồi chỉ nghĩ đến việc đối phó Đường Gia Bảo, đã quên mất chính sự, những người này không thể mang vào thành, độc còn chưa giải, nếu như truyền ra, thì sẽ có phiền toái .

“Ta giao cho Hắc Ưng cùng Hiểu Tinh, bọn họ sẽ an bài thôi”

Lúc ấy hắn vội vàng trở về tìm Hàn Nguyệt Nguyệt, giao người cho Hắc Ưng tự an bài. Hàn Nguyệt Nguyệt gật gật đầu, độc nhân đã có Hiểu Tinh cùng Hắc Ưng lo, mà bây giờ quan trọng nhất là việc sao họ có thể trở lại được, trời tối mau nhìn không thấy đường, bao tử lại đói, ài ~

“Ngựa đều còn ở đây.”

Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn mấy con ngựa đang gặm lá cây, phiền não suy nghĩ làm sao có thể cưỡi ba con ngựa về.

“Đi lên”

Mạnh Dịch Vân đưa tay cho Hàn Nguyệt Nguyệt. Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn về phía Mạnh Dịch Vân.

“Hai con ngựa này làm sao bây giờ?”

Không thể bắt bọn nó ở nơi này tự sinh tự diệt.

“Bọn Hắc Ưng hẳn là còn đang ở trong núi, đem ngựa để lại nơi này, chúng ta đi về trước, ngày mai mang thuốc trở lại cho những người này”

Mạnh Dịch Vân nói, đám người kia thân thể suy yếu, không đi xa được. Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi phía trước Mạnh Dịch Vân, hai người nhanh chóng rời đi.

Ngồi trước Mạnh Dịch Vân, khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến nỗi hô hấp của hắn đều phả vào tai Hàn Nguyệt Nguyệt, thân thể nàng có phần cứng ngắc, tuy hôm nay hai người mới xác định quan hệ, nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên. Lần đầu tiên ở kiếp này nàng cùng một người nam nhân dựa vào gần như vậy, về sau hắn là chồng của nàng, người sẽ sánh vai cùng nàng cả đời, nghĩ tới đây Hàn Nguyệt Nguyệt không tự giác cười cười.

Mạnh Dịch Vân lạnh nhạt như thế, xem ra sau này còn phải dạy dỗ một phen, không thì mỗi ngày phải đối mặt với một khối băng, cuộc sống có bao nhiêu phần không thú vị.

Buổi tối, gió thổi hơi lạnh, Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi tựa trong vào lòng Mạnh Dịch Vân.

“Chậm một chút, dù sao cũng không vội, bôn ba như vậy sẽ khiến cho thương thế chàng nghiêm trọng hơn”

Hàn Nguyệt Nguyệt lo lắng cho thương thế của Mạnh Dịch Vân, vốn là nội thương, giờ lại xóc nảy, thân thể sao chịu được.

“Không có việc gì”

Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt khẩn trương, nàng mặc ít như vậy, chắc sẽ rất lạnh, muốn thật mau chóng trở lại.

“Mạnh Dịch Vân, không phải huynh cảm thấy y thuật ta cao, nên không cần phải chăm sóc bản thân mình đúng không?!!”

Hàn Nguyệt Nguyệt rất tức giận, đã biết nàng lo lắng cho hắn, hắn lại không biết đau tiếc, thân thể có làm bằng sắt cũng không có thể chà đạp như vậy. Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt tức giận, Mạnh Dịch Vân đành phải thả chậm tốc độ, hai người ở trên lưng ngựa, chậm rãi tiêu sái, qua một lúc lâu sau.

”Mạnh đại ca, huynh dạy ta cưỡi ngựa có được hay không?”

Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu, nói với Mạnh Dịch Vân, như vậy về sau chính mình sẽ có thể cùng Mạnh Dịch Vân cưỡi ngựa lưu lạc thiên nhai, thật là lãng mạn.

“Được”

Trừ bỏ mẫu hậu ra, lớn như vậy rồi mà hắn ít khi cùng nữ nhân nào ở chung. Đối với Hàn Nguyệt Nguyệt, hắn không biết như thế nào là ở chung, bất quá trong lòng hắn rất rõ ràng, Hàn Nguyệt Nguyệt là nữ nhân của hắn.

Trở lại Thiên Hương lâu, Hàn Nguyệt Nguyệt tiễn Mạnh Dịch Vân về phòng, sau đó lập tức chạy về phòng mình lấy thuốc, có mấy viên thuốc chuyên môn dùng trị nội thương. Như Họa cùng Như Tuyết còn đang ở nha môn chăm sóc người bệnh kia, cho nên hậu viện không có ai, hiện tại đã trễ thế này, quán đã đóng cửa sớm.

‘Mạnh đại ca, huynh ăn thuốc này trước, sau đó vận công xem”

Hàn Nguyệt Nguyệt đem thuốc đưa cho Mạnh Dịch Vân, lại chạy đến bàn đổ nước cho Mạnh Dịch Vân uống, hắn uống thuốc xong, ngồi xếp bằng ở trên giường vận công.

Trong lúc vận công thì không thể quấy rầy , Hàn Nguyệt Nguyệt lặng lẽ đóng cửa đi ra ngoài, vội vàng một ngày, trên người rất không thoải mái, Hàn Nguyệt Nguyệt đến phòng bếp nhìn xem còn nước ấm hay không, mở thùng nước ra, nhúng tay thử thử, nước vẫn ấm, lấy thùng gỗ nơi góc tường, phòng bếp cách hậu viện cũng không xa lắm, nhưng là Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn phải chạy hơn mười lần, cởi hết y phục rồi ngâm mình trong nước, Hàn Nguyệt Nguyệt thoái mái hít vào một hơi, mặt sau truyền đến cảm giác nóng rát, bởi vì nhìn không tới phía sau lưng, Hàn Nguyệt Nguyệt đành dùng nước xem xét thân thể một phen, sau đó chạy đến trước gương, lấy thuốc phấn rắc trên miệng vết thương.

Vừa rồi vội vàng lo lắng cho Mạnh Dịch Vân, chính mình đã quên phía sau lưng bị trầy da, hẳn là lúc bọn họ chạy ra từ sơn động rồi ngã trên mặt đất nên trầy da.

Mặc quần áo tử tế, Hàn Nguyệt Nguyệt lại chạy đến phòng bếp nấu nước cho Mạnh Dịch Vân, lúc vận công xong thì toàn thân đều đã ra mồ hôi, nắm lửa dẫn đốt, lại đổ thêm nước vào trong nồi, những thứ này đối Hàn Nguyệt Nguyệt mà nói quả thực là có chút lòng thành, lúc ở Dược cốc, nàng là trợ thủ thường xuyên ở bên cạnh bà vú, nhóm lửa gì gì đó căn bản không phải việc khó.

Từ lúc ra ngoài đến bây giờ, hai người cũng chưa ăn qua chút gì, Hàn Nguyệt Nguyệt sờ sờ bụng, thật đúng là đói ghê gớm, lục lọi nơi chuyển đồ ăn tại phòng bếp, cũng còn một chút đậu cùng rau cải trắng còn có rau hẹ, Hàn Nguyệt Nguyệt châm lửa, đi đến hầm băng, là hầm chứa đá, chuyên môn dùng để bảo quản một chút thịt còn lại, Hàn Nguyệt Nguyệt che mũi, hương vị này thật giống như là ở chợ.

Mạnh Dịch Vân bị thương, thân thể nên được bồi bổ thật tốt, Hàn Nguyệt Nguyệt lấy một khối thịt gà, trở lại phòng bếp, đốt lửa, cạo rửa sạch, toàn bộ xong, đem cắt thịt gà để trong nồi đất ninh hầm. Giờ không biết Mạnh Dịch Vân đã xong chưa? Hàn Nguyệt Nguyệt thấy nước đã nóng nên cho vào thùng gỗ, đi tới phòng Mạnh Dịch Vân.

“Mạnh đại ca”

Hàn Nguyệt Nguyệt buông thùng gỗ trong tay ra , gõ gõ cửa.

“Vào đi”

Nghe thanh âm Mạnh Dịch Vân, Hàn Nguyệt Nguyệt đẩy cửa ra, đem nước vào, sau đó đổ vào trong bồn, để Mạnh Dịch Vân ngâm chút, có lẽ sẽ thoải mái hơn.

“Có thấy khá hơn chút nào không?”

Hàn Nguyệt Nguyệt đi đến bên giường, huynh rửa mặt chải đầu trước đi, ta đến phòng bếp lấy đồ ăn. Mạnh Dịch Vân gật gật đầu, Hàn Nguyệt Nguyệt trở lại phòng bếp, ninh hầm quá phí thời gian, nàng nắm lửa đốt cực lớn, mở nắp nồi canh đang sôi, lấy nắm gạo bên cạnh bỏ vào, hương vị cháo từ từ bay lên, Hàn Nguyệt Nguyệt không giữ hình tượng nuốt nuốt nước miếng. Tắt lửa, đem cháo mang đến phòng Mạnh Dịch Vân.

“Mạnh đại ca, ăn trước một chút rồi ngủ tiếp”

Hàn Nguyệt Nguyệt đem cháo để trên bàn, múc hai chén ra, Mạnh Dịch Vân đi đến cạnh bàn ngồi xuống. Đợi Mạnh Dịch Vân nghỉ ngơi, Hàn Nguyệt Nguyệt mới trở lại phòng, hôm nay thật là mệt, ngáp một cái, hiện tại là đã khuya rồi, trên lưng Hàn Nguyệt Nguyệt lại có thương tích, chỉ có thể nằm nghiêng mà ngủ.

“Mạnh đại ca, sao huynh lại đến đây?”

Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới, chỉ thấy Mạnh Dịch Vân đã ngồi trong phòng khách, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt tới. Mạnh Dịch Vân cười nói “Ta muốn đi tìm Hắc Ưng”

Không có thuốc khống chế, Hắc Ưng cùng Tiểu Tinh ở cùng những người đó rất nguy hiểm.

“Ta đi là được, huynh bị thương, nghỉ ngơi đi”

Hàn Nguyệt Nguyệt đến bên cạnh Mạnh Dịch Vân, bị nội thương nặng như vậy, tối hôm qua lại cưỡi ngựa xóc nảy, giờ lại không nghỉ ngơi, người này thật sự là không chịu lo lắng gì cả.

“Không có việc gì, đã tốt hơn nhiều”

Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt nghiêm mặt, lập tức giải thích, thương tổn nho nhỏ kia tính là cái gì, huống chi thuốc của Hàn Nguyệt Nguyệt rất tốt, bây giờ cơ bản là không có chuyện gì.

“Không được, hôm nay huynh ở lại đây nghỉ ngơi, ta đi đến chỗ Hắc Ưng cùng Hiểu Tinh là được, ta là đại phu, huynh lại không hiểu y thuật, đi cũng vô dụng”

Hàn Nguyệt Nguyệt không phải cố ý đả kích Mạnh Dịch Vân, mà là ở chung lâu như vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt phát hiện Mạnh Dịch Vân hoàn toàn là một người cực kỳ bá đạo, cái gì cũng dựa theo ý mình mà làm, nếu không đánh tan nhuệ khí của hắn, còn tưởng rằng chuyện gì không có hắn sẽ làm không xong.

Lần đầu tiên có người phản bác hắn, Mạnh Dịch Vân không hề tức giận, mà trong lòng cảm thấy được cực kỳ vui vẻ, có người quan tâm tới hắn

“Nguyệt Nguyệt, ta thật sự không có việc gì, nhanh ăn một chút đi rồi chúng ta lập tức xuất phát”

Mạnh Dịch Vân không để ý Hàn Nguyệt Nguyệt, mà vùi đầu ăn cơm. Thấy bộ dáng Mạnh Dịch Vân, Hàn Nguyệt Nguyệt cầm chiếc đũa hung hăng chọc chọc cơm trong bát, ngang ngược tựa trâu bò, xem ra không ra chiêu ngoan độc là không được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status