Vương gia ta biết sai rồi

Chương 31: Võ Lâm Đại Hội 1



“Mạnh đại ca, thuốc của ta còn trong phòng, huynh có thể theo ta đi lấy chứ?”

Hàn Nguyệt Nguyệt để bát đũa xuống, nói với Mạnh Dịch Vân.

“Được”

Mạnh Dịch Vân gật gật đầu. Trong lòng Hàn Nguyệt Nguyệt cười trộm, đấu với ta, tiểu tử ngươi còn kém lắm, tốt xấu hai kiếp cộng lại nàng cũng đã được năm mươi rồi, lại vẫn không đối phó được hắn sao?.

Đi vào trong phòng, Hàn Nguyệt Nguyệt đóng cửa lại, Mạnh Dịch Vân quay đầu lại, thấy động tác của nàng, có phần nghi hoặc, lấy thuốc không nhất thiết phải đóng cửa lại. Hàn Nguyệt Nguyệt đi về phía trước Mạnh Dịch Vân, vòng tay ôm chặt cổ hắn, cực kỳ ôn nhu hỏi.

“Mạnh đại ca, ta đẹp sao?”

Đối với động tác thình lình của nàng, Mạnh Dịch Vân có phần phản ứng không kịp, máy móc gật gật đầu. Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, nhân lúc Mạnh Dịch Vân phản ứng không kịp, kiễng chân lên hôn hắn, Mạnh Dịch Vân trừng to mắt, không nghĩ tới nàng lại lớn mật như vậy, bất quá hắn rất nhanh phản ứng, Hàn Nguyệt Nguyệt hiện tại là nữ nhân của hắn, của Mạnh Dịch Vân này, mặc kệ làm cái gì đều là chuyện đương nhiên, khóe miệng hất lên trên.

Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Mạnh Dịch Vân mở miệng đáp lại chính mình, trong mắt hiện lên một tia đắc ý, thần tốc đem viên thuốc đổ vào trong miệng hắn, đưa tay vỗ sau lưng Mạnh Dịch Vân một cái. Buông tay ra, Hàn Nguyệt Nguyệt lui về sau một bước, Mạnh Dịch Vân cả kinh.

“Nàng cho ta ăn cái gì?”

Nghi hoặc nhìn nữ nhân trên mắt đầy vẻ đắc ý. Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười.

“Mê dược a, hôm nay huynh ở trong này nghỉ ngơi cho ta, ta trở về sẽ cho huynh giải dược”

Trong mắt Mạnh Dịch Vân hiện lên một tia bất đắc dĩ, không nghĩ tới chính mình đường đường một đại nam nhân, lại bị cô gái bé nhỏ này đặt vào bẫy. Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Mạnh Dịch Vân nghiêm mặt không nói chuyện, cho rằng hắn tức giận, lập tức chạy tới giữ chặt cánh tay hắn.

“Mạnh đại ca, huynh đừng giận, chúng ta sẽ trở lại thật nhanh, huynh nên ngủ một giấc rồi tính sau”

Lôi kéo Mạnh Dịch Vân đi đến bên giường.

“Nghỉ ngơi, ngủ một giấc thì tốt rồi”

Hàn Nguyệt Nguyệt lấy chăn đắp kín người Mạnh Dịch Vân, ngồi bên giường vẻ mặt quan tâm hắn thì thào. Thấy Mạnh Dịch Vân đã ngủ, nàng mới rời khỏi phòng, đi đến nha môn, đi trước để chuẩn bị tốt dược vật cùng thực vật, sau đó lại dùng xe ngựa kéo qua đi cho bọn họ.

“Tiểu thư, tốt”

Như Họa dựa theo Hàn Nguyệt Nguyệt phân phó, chuẩn bị hơn một trăm suất thuốc uống, hiện tại người trong phòng đã có thể khống chế được độc rồi, thuốc này là giải dược, Hàn Nguyệt Nguyệt lại bảo khâu Tri Phủ chuẩn bị một đống đồ ăn gì đó, những thứ này mới có thể duy trì hai ngày, còn lại sẽ tìm thời gian đưa qua.

Hàn Nguyệt Nguyệt để Như Họa ở lại nha môn, mang theo Như Tuyết đi sắc thuốc, đến dưới chân núi, chỉ thấy Hiểu Tinh chờ ở ven đường, trông thấy bọn Hàn Nguyệt Nguyệt tới, lập tức chạy lại.

“Hiểu Tinh, sao cô lại ở đây?”

Hàn Nguyệt Nguyệt cứ lo lắng làm sao để tìm được bọn họ.

“Ta sợ tiểu thư tìm không thấy, cho nên chờ ở đây”

Ngày hôm qua sau khi mang những người này rời khỏi, nàng vẫn lo lắng cho Hàn Nguyệt Nguyệt, về sau lại nghe tiếng nổ mạnh, nhớ lại Hàn Nguyệt Nguyệt khả năng gặp phải nguy hiểm, vốn nghĩ muốn trở về nhìn xem, nhưng là Hắc Ưng nói có Vương gia sẽ không có việc gì, bọn hắn trọng yếu là dàn xếp những người này, ngày hôm qua tìm đã lâu, mới tìm được cái sơn động lớn để ở, sáng sớm hôm nay, nàng chạy đến đây tiếp ứng.

Trương Hiểu Tinh ngồi vào trên xe ngựa, chỉ thấy Hàn Nguyệt Nguyệt cùng Như Tuyết hai người, có phần khó hiểu hỏi

“Tiểu thư, Vương gia đâu?”

Vương gia sao lại không tới?.

“Hắn bị thương, đang ở Thiên Hương lâu nghỉ ngơi”

Những người trúng độc này, càng ít người biết càng tốt, cho nên ngay cả Tri Phủ Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không nói, dù sao có Mạnh Dịch Vân ngăn cản, Tri Phủ kia cũng không dám không nghe lời nàng.

“Tiểu thư, nghỉ ngơi một chút đi”

Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt không ngừng thi châm cho những người kia, Trương Hiểu Tinh có chút lo lắng thân thể nàng chịu không nổi, đã ba giờ trôi qua, còn có bốn người chưa thi châm. Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu.

“Không có việc gì”

Nếu chỉ dựa vào dược vật khống chế thì sẽ rất chậm, cho nên nàng muốn dùng ngân châm thử xem có thể bức độc đi ra hay không, nào ngờ lại có thể, người trước kia không có dược vật tác dụng, độc không bức được, hiện tại bớt việc hơn, cứ như vậy, không tới năm ngày, những người này có thể sinh hoạt giống người bình thường.

Như Tuyết cùng Hắc Ưng không ngừng sắc thuốc, giải độc cho mười sáu người xong, Hàn Nguyệt Nguyệt sớm mệt đến mức thở không nổi, phương pháp thi châm của nàng không giống bình thường, những châm này đều phải dùng nội lực đánh vào trong mới được, cho nên bình thường Hàn Nguyệt Nguyệt luôn tận lực tránh thi châm. Lần này châm lâu như vậy, thân thể sớm đã cạn sức.

Hiểu Tinh cùng Hắc Ưng vẫn lưu lại chiếu cố những người này, cho nên sau khi đưa Hàn Nguyệt Nguyệt lên xe ngựa, Như Tuyết vội vàng cho xe ngựa rời đi.

“Nhanh chuẩn bị nước ấm đưa đến phòng tiểu thư”

Như Tuyết xuống xe liền phân phó cho tiểu nhị, Hàn Nguyệt Nguyệt được Như Tuyết đỡ xuống xe ngựa, cả người hỗn loạn, mắt không mở ra nổi, mệt mỏi quá, rất muốn đi ngủ.

“Vương gia?”

Như Họa đỡ Hàn Nguyệt Nguyệt trở lại phòng, thấy nằm trên giường Hàn Nguyệt Nguyệt là Mạnh Dịch Vân, có phần bị dọa. Hàn Nguyệt Nguyệt bị hành động của Như Tuyết lấy lại tinh thần, đã quên Mạnh Dịch Vân còn đang tại trong phòng nàng.

“Như Tuyết, đem cái hòm thuốc lại đây”

Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi vào bên cạnh bàn, phân phó đến, nàng cho Mạnh Dịch Vân ăn dược lượng nhiều gấp bội , không có giải dược mà nói, muốn ba ngày sau mới có thể tỉnh.

Như Tuyết đem cái hòm thuốc đến trước Hàn Nguyệt Nguyệt, nàng chỉ vào một cái bình sứ màu trắng.

“Mở ra, để cho Vương gia ngửi một chút, hắn sẽ tỉnh”

Hàn Nguyệt Nguyệt miễn cưỡng chống đỡ. Như Họa đem bình dược tới trước mũi Mạnh Dịch Vân, thấy Mạnh Dịch Vân mở mắt, lập tức thu hồi bình dược. Mạnh Dịch Vân đứng lên, chỉ thấy mặt Hàn Nguyệt Nguyệt trắng xanh, hai mắt vô lực tựa vào bên cạnh bàn, xốc chăn lên, lập tức đi qua, vẻ mặt lo lắng hỏi:

“Nguyệt Nguyệt, làm sao vậy?”

Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, thấy Mạnh Dịch Vân miễn cưỡng tươi cười.

“Không có việc gì, là do mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi”

“Tiểu thư, tắm rửa trước đi”

Như Tuyết nhắc nhở đến, nếu không tắm rửa, chỉ sợ Hàn Nguyệt Nguyệt mê man luôn. Hàn Nguyệt Nguyệt gật gật đầu.

“Mạnh đại ca, huynh đi nghỉ trước đi, ta ngủ một giấc thì sẽ tốt thôi”

Ly khai Mạnh Dịch Vân, Hàn Nguyệt Nguyệt ngâm mình trong nước, Như Tuyết thêm chút tinh dầu vào nước, đây là thứ Hàn Nguyệt Nguyệt chuyên dùng để nâng cao tinh thần. Như Tuyết thấy Hàn Nguyệt Nguyệt ngủ mới ra ngoài trở về nghỉ ngơi, hôm nay nàng bận một ngày muốn mệt chết, vẫy vẫy cánh tay, so với một ngày luyện võ còn khó chịu.

Nửa đêm, Mạnh Dịch Vân ngồi ở bên giường Hàn Nguyệt Nguyệt, giơ tay sờ sờ gương mặt tái nhợt, vừa rồi Hắc Ưng đã trở về báo cho hắn về sự tình hôm nay, trong một ngày Hàn Nguyệt Nguyệt đã bức độc cho mười sáu người, làm hắn thực kinh ngạc, quả thực là hành động liều chết, mà càng thêm đau lòng, nếu hôm nay mình đi theo, hắn nhất định không để cho nàng làm như vậy.

Bất đắc dĩ lắc đầu, nữ nhân này luôn cho thấy hắn vài hành động không thể tưởng được, bất quá mỗi lần đều khiến hắn nhiều thêm phần thưởng thức với nàng.

“Tiểu thư, dậy ăn một chút gì đi”

Sáng sớm, Như Tuyết liền bưng bát cháo đến phòng Hàn Nguyệt Nguyệt. Tối hôm qua Hàn Nguyệt Nguyệt trở về cũng chưa ăn gì cả, sáng nay tỉnh lại nhất định sẽ đói bụng.

Hàn Nguyệt Nguyệt mở to mắt, sờ sờ bao tử, thật đúng là đói bụng.

“Vương gia”

Thấy Mạnh Dịch Vân đến đây, Như Tuyết lập tức thối lui qua một bên.

“Nguyệt Nguyệt thế nào?”

Hàn Nguyệt Nguyệt chuyển bát không cho Như Tuyết, tiếp nhận khăn lau miệng.

“Không có việc gì, ngủ một giấc đã tốt hơn nhiều, thương thế của huynh đã đỡ chưa?”

Như Tuyết hầu hạ xong lập tức đi ra ngoài, nàng thấy Mạnh Dịch Vân đen mặt, trong lòng cảnh giác, người này còn tức giận chuyện ngày hôm qua hả?

“Không có việc gì”

Mặt Mạnh Dịch Vân không chút thay đổi nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, nàng cúi đầu, trong lòng cực kỳ hoảng, lần đầu tiên Mạnh Dịch Vân có bộ dạng này với nàng. Trong lòng thầm tính toán các loại chiêu thức ứng phó.

“Mạnh đại ca, ta sai rồi, huynh đừng tức giận”

Hàn Nguyệt Nguyệt thật cẩn thận nói, Mạnh Dịch Vân có chủ nghĩa đàn ông lớn như vậy, ngày hôm qua lại bị nàng tính kế, nhất định trong lòng rất không thoải mái. Mạnh Dịch Vân không nói gì, nàng vụng trộm nhìn thoáng qua, lấy tay giữ chặt ống tay áo Mạnh Dịch Vân.

“Nếu không huynh cũng làm ta mê choáng tại nơi này một ngày, được không?”

Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn hắn mà nói thật, như vậy được chưa. Mạnh Dịch Vân hơi nhíu mày, không phải hắn tức chuyện bị mê choáng, mà là Hàn Nguyệt Nguyệt không quan tâm đến thân thể của mình mà đi bức độc cho nhiều người như vậy.

“Lần sau ta sẽ không dám nữa, huynh cũng đừng tức giận, không tốt cho sức khỏe”

Hàn Nguyệt Nguyệt cười hì hì nói, Mạnh Dịch Vân thở dài, thấy bộ dáng này của nàng, hắn vẫn không thể tức giận nổi.

“Mỗi lần nàng thi châm đều như vậy?”

Lần trước ở trong cung cũng thế, thi châm xong liền hôn mê bất tỉnh, lần này cũng nghiêm trọng như vậy.

“A?”

Hàn Nguyệt Nguyệt có phần khó hiểu khi nghe hắn nói.

“Không có a, chỉ là ngày hôm qua quá sức, thân thể có phần không chịu nổi, về sau tuyệt không như vậy, ta đảm bảo”

Hàn Nguyệt Nguyệt quỳ trên giường, vươn tay trái ra thề cho Mạnh Dịch Vân xem, trong lòng lại vụng trộm cười, nam nhân này thực không được tự nhiên, lo lắng liền lo lắng thôi, lại bày ra một bộ dáng lạnh như băng. Mạnh Dịch Vân nhét Hàn Nguyệt Nguyệt vào trong chăn.

“Nghỉ ngơi tốt đi”

Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười.

“Huynh ngồi xuống giúp ta”

Mạnh Dịch Vân ngồi bên giường, Hàn Nguyệt Nguyệt lôi kéo tay Mạnh Dịch Vân, nhắm mắt lại, trong lòng thấy ấm áp. Khi Hàn Nguyệt Nguyệt thở đều đều, đã ngủ, Mạnh Dịch Vân mới rút tay về, đem tay Hàn Nguyệt Nguyệt để vào trong chăn, mới xoay người ra ngoài.

“Bọn họ đã tốt lên”

Hàn Nguyệt Nguyệt bắt mạch xong cho những người này, quay đầu nói với Mạnh Dịch Vân, lần trước nàng đã giúp họ bức độc ra, lại ăn vài ngày thuốc, thân thể đã không có việc gì, chẳng qua có phần suy nhược, về nhà tĩnh dưỡng một thời gian là được rồi. Mạnh Dịch Vân gật gật đầu:

“Hắc ưng, cho bọn họ một chút bạc để bọn họ về nhà đi”

Mạnh Dịch Vân với Hắc Ưng phía sau, phân phó, đám người trúng độc nghe được, lập tức quỳ gối trước Hàn Nguyệt Nguyệt:

“Tạ ơn ân nhân, tạ ơn ân nhân”

Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười

“Các ngươi đứng lên đi, chúng ta chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi, mọi người cầm chút tiền ấy về nhà đi”

Hắc Ưng đưa mỗi người hai lượng bạc, rồi đưa những người đó xuống núi.

Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn bóng lưng họ rời đi, trong lòng cảm khái, niềm vui khi được về nhà là không thể so sánh được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status