Vương gia ta biết sai rồi

Chương 33: Võ Lâm Đại Hội 3



Do đi cùng Mạnh Dịch Vân, mấy người Hàn Nguyệt Nguyệt không cần đến đại đường dùng cơm, mà là ở tiểu viện. Vương gia thân phận tôn quý, Tàng Kiếm sơn trang tự nhiên không dám thất lễ, lại đặc biệt phái hai nha hoàn đến hầu hạ. Cơm nước xong, Hàn Nguyệt Nguyệt chủ tớ bốn người đi theo sau Mạnh Dịch Vân đến điểm luận võ.

“Tham kiến Vương gia, Vương gia thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế”

Vừa đi vào đại đường, thấy Mạnh Dịch Vân tới, mọi người trong phòng lập tức quỳ xuống. Hàn Nguyệt Nguyệt nhảy dựng, trước kia loại này đều thấy qua trên TV, tận mắt thấy vẫn là lần đầu tiên, bất quá nàng là nhờ phúc Mạnh Dịch Vân.

“Tất cả mọi người đứng lên đi”

“Tạ Vương gia”

Mạnh Dịch Vân tay vừa nhấc, mọi người trên mặt đất đều nhao nhao đứng lên, hắn rất đẹp trai. Hàn Nguyệt Nguyệt vụng trộm cười trong lòng. Thấy Mạnh Dịch Vân đi lên phía trước, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức theo sau, người ta thân phận tôn quý, mình chỉ có thể đứng ở bên người Mạnh Dịch Vân.

“Lần này Vương gia có thể tới tham gia võ lâm đại hội, là vinh hạnh của chúng tôi”

Một ông lão hơn sáu mươi tuổi đi ra khỏi đám người, khom lưng nói với Mạnh Dịch Vân.

“Trang chủ khách khí, bổn vương chỉ là tới tham gia náo nhiệt mà thôi, sự tình nên chấp hành như thế nào thì cứ như thế mà làm, mọi người tiếp tục đi”

Vẫn vẻ mặt không chút thay đổi nói với cấp dưới, Hàn Nguyệt Nguyệt trợn trắng con mắt, khí thế của huynh lớn như vậy đặt tại nơi này, ai còn dám không tôn trọng huynh.

Mấy người cầm đầu ngươi xem ta, ta xem ngươi, thấy Mạnh Dịch Vân không có ý định nói gì, lắc đầu.

“Chúng tôi xin tiếp tục”

Mạnh Dịch Vân ngồi chậm rãi phẩm trà, mà Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ có thể đứng ở bên cạnh, thật sự là không công bằng, Hàn Nguyệt Nguyệt trong lòng cũng muốn, bất quá nàng vẫn là một bộ dáng một lòng nghe người phía dưới thảo luận đại hội võ lâm lần này.

Nguyên lai lần này tham gia đại hội có ba mươi bảy bang phái, không giới hạn người tham gia, chỉ cần muốn thử xem đều có thể lên đài nhiều lần, ai thắng cuối cùng, người đó sẽ là Võ Lâm minh chủ, trận đấu tổng cộng có thời gian là ba ngày.

Thủ tục năm nay vẫn giữ như mọi năm, cho nên thảo luận không thay đổi lắm, hơn nửa canh giờ đã kết thúc, một đám người đi đến sân thi đấu. Ngồi ở vị trí trên cao đương nhiên là mấy vị trưởng lão có danh tiếng trên giang hồ, hai bên là các môn phái, ở giữa là một cái võ đài rất lớn. Vốn là không có vị trí của Hàn Nguyệt Nguyệt, nhưng là mấy vị trưởng lão thấy Mạnh Dịch Vân cực kỳ khách khí với cô gái che mặt bên người nên không dám thất lễ, lập tức réo người nâng cái ghế dựa lên. Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi ở bên cạnh Mạnh Dịch Vân, thấy phía dưới cũng không nhiều người lắm. Mỗi môn phái có lẽ chỉ có đại đệ tử đến đây để thượng đài tranh vị trí Minh Chủ. Trang chủ Tàng Kiếm sơn trang Diệp Thiên Phàm lên đài nói vài câu, đợi tiếng hò hét vỗ tay phía dưới qua đi, đại hội liền tuyên bố chính thức bắt đầu.

Ngày đầu tiên tự nhiên không có cao thủ, đều là đệ tử của các môn phái thiết tha, đều muốn nhân cơ hội này rèn luyện một phen, các chưởng môn cũng sẽ không đi tranh, cao thủ phải ngày sau cùng mới xuất hiện, một giờ đi qua, Hàn Nguyệt Nguyệt không ngừng ngủ gà ngủ gật, trận đầu tiên quá nhàm chán.

Mạnh Dịch Vân quay đầu, nhìn thấy Hàn Nguyệt Nguyệt híp mắt, đầu nghiêng về một bên, hắn cười cười, lấy tay đem đầu Hàn Nguyệt Nguyệt dựa vào bả vai mình, sau đó mới quay đầu xem tiếp trận thi đấu.

Mấy trưởng lão ngồi ở bên cạnh thấy thế, đều trừng to mắt, Vân vương không gần nữ sắc người người đều biết, vậy mà cùng một cô gái che mặt thân mật, tất cả đều cố đoán nữ tử tựa vào vai Mạnh Dịch Vân là ai? Nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Tất cả chưởng môn phía dưới nhìn thấy, đều tính toán làm sao để đặt lên cây đại thụ Vân vương gia này.

Mà đứng ở sau người nàng, Hiểu Tinh cùng Như Họa và Như Tuyết thấy bộ dáng Hàn Nguyệt Nguyệt thì lắc đầu, khung cảnh đồ sộ như vậy mà tiểu thư còn có thể đi ngủ, nhưng lại tựa vào vai Vương gia, nhiều người như vậy, có khả năng ngày mai toàn bộ giang hồ đều biết tiểu thư nhà mình là Vân vương phi.

“Nguyệt Nguyệt, tỉnh tỉnh”

Hàn Nguyệt Nguyệt mở mắt ra, thấy Mạnh Dịch Vân đang nhìn mình, dụi mắt nhìn về phía dưới.

“Kết thúc sao?”

Quay đầu nhìn Mạnh Dịch Vân. Mạnh Dịch Vân thấy bộ dáng Hàn Nguyệt Nguyệt , cười cười.

“Không khác lắm, nếu buồn ngủ thì đi về trước nghỉ ngơi đi?”

Hàn Nguyệt Nguyệt vừa vào trận không đến nửa canh giờ liền ngủ thẳng tới giờ. Mạnh Dịch Vân lắc đầu, dù sao quan hệ hai người sớm muộn gì những người đó cũng biết, cho nên vừa rồi hắn mới không thèm để ý ánh mắt của những người đó. Nữ nhân của Mạnh Dịch Vân hắn nếu ai dám chú ý, thì đừng trách hắn không khách khí. Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu.

“Không có việc gì, dù sao ngủ xong rồi, lại xem tiếp đi”

Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn hai người trên sàn đấu, những người được gọi là đại đệ tử của các đại môn phái cũng không khá hơn chút nào, kêu Như Họa và Như Tuyết lên đều có thể dễ dàng đánh thắng. Ngày mai gọi ba người các nàng lên thử xem, coi như rèn luyện, thua dù sao cũng không có gì tổn thất, thắng đó là tốt nhất, như vậy cũng không uổng phí các nàng một chuyến tới đây.

Rốt cục cũng kết thúc, Hàn Nguyệt Nguyệt đứng lên. Hiểu Tinh tiến đến chỉnh lại y phục, ngủ lâu như vậy y phục đều bị nhăn lại cả.

“Vương gia xin dừng bước”

Nghe thanh âm phía sau, Mạnh Dịch Vân cùng Hàn Nguyệt Nguyệt đều dừng bước lại, xoay người.

“Trang chủ có chuyện gì?”

Nguyên lai là trang chủ Tàng Kiếm sơn trang

“Đêm nay lão phu thiết yến (mở tiệc), mời Vương gia tới hậu viện”

Ngày hôm qua quá vội vàng, hiện tại khó lắm mới có chút thời gian, Diệp Nhất Phàm tự nhiên muốn chiêu đãi Mạnh Dịch Vân.

“Trang chủ khách khí”

Diệp Nhất Phàm đi trước dẫn đường, thường cùng Mạnh Dịch Vân phiếm vài câu, Hàn Nguyệt Nguyệt chen miệng lại vào không lọt, đành phải thành thật theo ở phía sau.

Sau khi tới, Hàn Nguyệt Nguyệt mới biết được, không chỉ là mời mấy người các nàng, các chưởng môn cơ bản đều đã ở đây, nhìn thấy Mạnh Dịch Vân tới, lập tức đứng lên hành lễ, một phen hàn huyên qua đi, mọi người mới ngồi vào vị trí của mình.

“Lão phu mắt vụng về, không biết cô nương là môn phái nào?”

Trên giang hồ vẫn chưa xuất hiện môn phái mới, cô gái che mặt đây không biết là người nào, có thể được Vân vương đối đãi như vậy. Nghe Diệp Nhất Phàm nói, những người khác lập tức an tĩnh lại, vểnh tai nghe, bọn họ cũng tò mò cô gái che mặt là người phương nào. Hàn Nguyệt Nguyệt thấy mọi người rốt cục cũng phát hiện mình sự tồn tại, lập tức mỉm cười trả lời:

“Trang chủ nói giỡn, tiểu nữ cũng không phải người trong giang hồ, lần này đến chỉ là muốn mở rộng tầm mắt”

Nàng vốn là tới xem náo nhiệt. Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Diệp Nhất Phàm sờ sờ mấy sợi râu dưới cằm, cười đáp:

“Thì ra là thế, thế không biết cô nương xưng hô như thế nào? Hôm nay vừa thấy hẳn là hữu duyên”

Ông đoán nữ tử này cũng không ở môn phái nào cả, bởi vì ông từng thấy cô gái này.

“Tiểu nữ họ Hàn, tên gọi Nguyệt Nguyệt, lần này tùy tiện đến, mong trang chủ đừng trách”

Hàn Nguyệt Nguyệt tiếp tục nói.

“Hàn cô nương khách khí, cô nương có thể tới là hàn xá vinh hạnh, trái lại nếu có chiêu đãi không được chiêu toàn, vẫn mong Hàn cô nương đừng trách”

Sau khi biết Hàn Nguyệt Nguyệt họ Hàn xong, các chưởng môn đang ngồi ở dây trong lòng suy tư một phen, nữ tử này không là người trên giang hồ , kia hẳn là quan gia tiểu thư nhà nào. Phóng nhãn cả triều, đương kim Tể tướng họ Hàn, nhưng theo bọn họ biết, Hàn Tể tướng hiện chỉ có một nữ, tuổi tuy không chênh lệch lắm, nhưng không phải là Hàn Nguyệt Nguyệt, mà là Hàn Thanh Tư, chẳng lẽ là họ hàng của Hàn Thừa tướng?

Tất cả suy đoán đều có, nhưng chỉ để trong lòng, vẫn không dám nói ra, Hàn Nguyệt Nguyệt đương nhiên không biết.

“Trang chủ khách khí”

Cơm nước xong, Hàn Nguyệt Nguyệt cùng Mạnh Dịch Vân cáo từ, loại cơm ăn kiểu này thật mệt người, uống ly rượu vẫn còn khách khí thật lâu. Xa xa Hàn Nguyệt Nguyệt thấy một người bồi hồi đứng phía trước tiểu viện của mình, đi qua,

“Đông Phương công tử?”

Hàn Nguyệt Nguyệt đến gần, mới biết là Đông Phương Trí, kinh ngạc gọi, nàng không ngờ ở nơi này có thể gặp phải hắn, lần trước hai người tán gẫu thật vui vẻ, khó có được người bạn, Hàn Nguyệt Nguyệt tự nhiên rất nhiệt tình.

Đông Phương Trí nghe thấy thanh âm, xoay người, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt, lập tức đi tới.

“Hàn cô nương, thật là cô nương?”

Hôm nay hắn thấy cô gái bên cạnh Vân vương rất giống Hàn Nguyệt Nguyệt, nhưng không dám gọi, hỏi thăm nơi bọn họ ở, buổi tối mới dám tới xác nhận một phen.

“Đúng vậy, không nghĩ tới ở đây cũng có thể gặp được”

Mạnh Dịch Vân thấy hai người thân thiết như thế, sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Nguyệt Nguyệt”

Nghe giọng của Mạnh Dịch Vân, Hàn Nguyệt Nguyệt cùng Đông Phương Trí đồng thời đi qua.

“Tại hạ Đông Phương Trí, tham kiến Vương gia”

Vừa rồi hắn nhìn thấy Hàn Nguyệt Nguyệt thật là vui, trái lại xem nhẹ Vân vương phía sau, Mạnh Dịch Vân cau mày.

“Đứng lên đi”

Hắn đối với nam nhân cùng Hàn Nguyệt Nguyệt thân thiết cực kỳ không hảo cảm. Thấy bộ dáng Mạnh Dịch Vân, Hàn Nguyệt Nguyệt buồn bực, chính mình đâu nào chọc tới hắn, vừa rồi còn tốt, xoay người liền thay đổi sắc mặt.

“Mạnh đại ca, Đông Phương công tử là bằng hữu của ta, huynh đi vào trước đi”

Hàn Nguyệt Nguyệt nói với Mạnh Dịch Vân, khó có thể gặp mặt, thật muốn tâm sự thật lâu, Đông Phương Trí đúng là người bạn duy nhất của nàng ở đời này.

Đơn độc tâm sự? Nàng không biết nam nữ hữu biệt sao? Hơn nữa còn là buổi tối khuya, trong lòng Mạnh Dịch Vân bốc hỏa, nữ nhân này thật không thể hiểu nổi, bất quá trên mặt vẫn không chút thay đổi.

“Nếu là bằng hữu của Nguyệt Nguyệt, vậy vào trong viện tán gẫu đi”

Không đợi hai người trả lời, Mạnh Dịch Vân liền nhấc chân bước vào trong viện. Hàn Nguyệt Nguyệt xoay người nói với Đông Phương Trí:

“Chúng ta vào sân tán gẫu đi”

Đông Phương Trí gật gật đầu, lúc trước sau khi biết Hàn Nguyệt Nguyệt là ông chủ của Thiên Hương lâu xong hắn liền biết nàng không tầm thường, nhưng không ngờ nàng cùng Vân vương. Đông Phương Trí lắc đầu, chuyện hôm nay, khả năng tất cả trên giang hồ đều biết Hàn Nguyệt Nguyệt là nữ nhân của Mạnh Dịch Vân.

Vào trong viện, kêu Hiểu Tinh pha ấm trà, lần trước họ gặp mặt đến nay đã là hơn hai tháng, Đông Phương Trí là con cả của Đông Phương gia tộc, chắc sẽ muốn đại diện Đông Phương gia tộc tham gia đại hội võ lâm.

“Không nghĩ tới ở đây cũng có thể gặp Hàn cô nương”

Hắn cho rằng Hàn Nguyệt Nguyệt là thương nhân, với những chuyện trong chốn võ lâm không có hứng thú, Hàn Nguyệt Nguyệt rót cho Đông Phương Trí ly trà.

“Khó có được cơ hội nhìn thấy nhiều cao thủ tụ cùng một chỗ như vậy, tất nhiên ta không thể bỏ qua"

Đáng tiếc ngày đầu tiên đều là những con tôm nhỏ, làm hại nàng ngủ say ở trường thi đấu.

“Đông Phương công tử cũng tham gia sao?”

Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi, làm con cả của Đông Phương gia tộc, không gương mẫu sao được.

“Đúng vậy, thử một lần” Đông Phương Trí nói.

“Khi nào thì thi đấu? Ta ủng hộ huynh”

Võ công của Đông Phương Trí hẳn là không kém, hắn lên sân khấu sẽ có trò hay. Hàn Nguyệt Nguyệt có phần chờ mong xem cao thủ so chiêu là như thế nào, còn có nên là tránh đi những người này. Nếu cho bọn Tiểu Tinh thi đấu, mới vừa lên đã bị đánh hạ, chẳng phải rất mất mặt hay sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status