Vương gia ta biết sai rồi

Chương 35: Võ Lâm Đại Hội 5



Không ngờ võ công Nga Mi lại cao thế, hơn một trăm chiêu qua đi, đều bất phân thắng bại, bưng ly trà bên cạnh uống một ngụm, không biết các nàng có khẩn trương hay không, dù sao nàng đã ở bên cạnh xem vì bọn họ khẩn trương hồi lâu.

“Đắc tội”

Thấy nữ tử áo trắng té trên mặt đất, trên mặt Hàn Nguyệt Nguyệt mới lộ ra nét cười, hô hô, không ngờ võ công Như Họa Như Tuyết lại tiến bộ như thế.

“Tại hạ Nga Mi Trương Du, đắc tội”

Lại thấy một nữ tử áo trắng nữa đi tới, nguyên lai là người ta tới báo thù đây, Hàn Nguyệt Nguyệt vẫy tay Hiểu Tinh ở phía sau.

“Người này ở Nga Mi có chức vụ gì?”

Hiểu Tinh nghe nàng nói, lập tức trả lời: “Là nhị đệ tử của Nga Mi”

Hàn Nguyệt Nguyệt gật gật đầu, nếu thua cũng không mất mặt vì nhị đệ tử của người ta cũng đã lên rồi.

“Tiểu thư, chúng ta thua”

Như Họa và Như Tuyết đến phía trước Hàn Nguyệt Nguyệt, vốn các nàng có thể thắng, ai biết người nọ sử dụng hư chiêu lừa gạt các nàng.

“Không có việc gì, cố gắng lần sau”

Hàn Nguyệt Nguyệt khích lệ bọn họ, dù sao chỉ là rèn luyện mà thôi, giao thủ nhiều mới có thể biết thực lực của chính mình, trở về cố gắng luyện tập thêm là được. Giờ lên đài đều là các đại đệ tử của các môn phái, trôi qua như vậy, đến xế chiều hôm nay coi như xong rồi, nhưng đến buổi chiều, Hàn Nguyệt Nguyệt mới biết được, cao thủ so chiêu tự nhiên bất đồng, không phải mấy chiêu thức đã phân thắng thua, mà đánh hơn nửa canh giờ mới kết thúc.

“Tại hạ Trương Hiểu Tinh của Mai hoa trang, xin chỉ giáo”

Trương Hiểu Tinh? Dưới đài, mọi người nghị luận nhao nhao lên. Trương Hiểu Tinh này không phải là Trương Gia Bảo Đại tiểu thư sao? Khi nào thì thành người của Mai hoa trang, ba năm trước đây, Trương Gia Bảo bị diệt môn, đồng thời Trương Tiểu Hinh cũng mất tích, trên giang hồ đều nói nàng đã chết, cũng không ngờ đến hôm nay có thể nhìn thấy ở đây.

Hàn Nguyệt Nguyệt này tới cùng là người phương nào? Vừa rồi võ công của hai nha hoàn đã thất truyền, song kiếm hợp bích, nếu là luyện thành chắc chắn tạo ra một hồi phong ba ở giang hồ sẽ, hiện tại lại là Trương Hiểu Tinh, Mai hoa trang này thật làm cho bọn họ giật mình không thôi.

“Trương Hiểu Tinh? Không ngờ là Trương gia Đại tiểu thư, hôm nay có thể vừa vặn được thấy tại hạ thật vinh hạnh”

Năm đó thanh danh của Trương Khôn trên giang hồ vang ầm ầm, chỉ là không biết gặp phải cừu gia, một đêm bị diệt môn, không ngờ Trương Tiểu Tinh vẫn còn sống.

“Không dám, giờ Hiểu Tinh chỉ là người của Mai hoa trang, mong chỉ giáo”

Hai người đánh một hồi, còn chưa phân ra thắng bại, tâm Hàn Nguyệt Nguyệt đều níu chặt. Hiểu Tinh võ công không tồi, đã đánh năm trận, vẫn không bị đả bại, bình thường chỉ thấy mấy người các nàng luyện tại hậu viện, chân chính giao thủ cùng người khác, Hàn Nguyệt Nguyệt không có thấy quá lắm.

“Nàng dạy họ?”

“Cái gì?”

Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu lại, thấy Mạnh Dịch Vân nhìn mình, khó hiểu?.

“Khinh công”

Mạnh Dịch Vân chậm rãi phun ra hai chữ, giao thủ đã lâu, hắn phát hiện khinh công mấy nha hoàn đều rất tốt, tránh rất nhanh, cho nên mới có thể kiên trì lâu như vậy. Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu lại.

“Đúng vậy”

Nàng mạnh nhất là khinh công, chỉ là muốn để thời điểm các nàng gặp nguy hiểm chạy trốn một cách nhanh nhất mà thôi, cho nên mới dạy, không ngờ, sẽ biến các nàng thành hạng mạnh.

“Võ công họ cao như vậy, sao nàng lại không học?”

Mạnh Dịch Vân rất kỳ quái, thân thủ nha hoàn của nàng cũng không tồi, mà nàng lại không được

“Đánh nhau quá mệt mỏi”

Hao phí thể lực như thế nàng mới không muốn dính dáng, có khinh công có thể chạy là được, hà tất đi học. Mạnh Dịch Vân nghe Hàn Nguyệt Nguyệt trả lời, lại cảm thấy có ý tứ.

Thấy có ám khí bay về phía Tiểu Tinh, Hàn Nguyệt Nguyệt nhanh chóng phát lông trâu châm ra chặn đứng, thủ đoạn thật hèn hạ, nếu nàng không xem nghiêm túc, đúng là không thể phát hiện, không phải là luận võ sao? Hà tất như vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt rất tức giận.

Hiển nhiên Hiểu Tinh cũng chú ý tới ám khí, chuẩn bị tránh ra, vừa vặn người nọ đánh ra chưởng lực, thấy Hiểu Tinh ngã xuống, Hàn Nguyệt Nguyệt nhanh chóng bay về phía thượng đài, phía dưới chỉ thấy một cái bóng trắng chớp lóe, mặt trên, người cũng đã đến chỗ lôi đài, khinh công thật thần tốc, họ không khỏi kinh ngạc.

Nữ tử này tới cùng là người phương nào? Khinh công vậy mà cao đến thế, mấy vị trưởng lão mặt lộ vẻ kinh hách, nữ tử này tuổi còn trẻ đã mạnh như vậy, nếu bọn họ đoán không sai, nàng sử dụng mọc cánh thành tiên thất truyền đã lâu, khinh công này có thể làm cho người ta thân thể nhẹ tựa lông hồng, tốc độ nhanh, trách sao có thể được Vân vương gia thưởng thức như vậy. Hàn Nguyệt Nguyệt phi châm bắn về phía người đối diện, lập tức đi đến bên cạnh Trương Hiểu Tinh.

“Hiểu Tinh, thế nào?”

Hiểu Tinh lắc đầu, nhưng khóe miệng vẫn chảy máu, rõ ràng nói là đến điểm đến là dừng, sao đến phiên của nàng người này liền hạ độc thủ.

“Ngươi động tay động chân gì? Vì sao sư đệ ta toàn thân đều không động được?”

Người nọ thấy nam tử trên đài ngã xuống lập tức chạy đến, chỉ vào Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Hàn Nguyệt Nguyệt vốn là đang tức giận, còn dám trêu chọc nàng.

“Tránh ra, nếu không đừng trách ta khách khí”

Hàn Nguyệt Nguyệt cho Tiểu Tinh ăn viên thuốc, ý bảo Như Họa và Như Tuyết phía sau đem Hiểu Tinh nâng dậy, không ngờ đối phương xuống tay nặng thế, hoàn toàn là muốn lấy mệnh.

“Đao kiếm không có mắt, luận võ bị thương chính là chuyện thường, các ngươi dám hạ độc thủ với sư đệ ta”

Hàn Nguyệt Nguyệt xoay người, chỉ thấy nam tử bị nàng phóng châm té trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, mà tên kia luôn mồm kêu hô sư đệ đứng cách Hàn Nguyệt Nguyệt không xa, chỉ vào nàng lên án.

“Đao kiếm không có mắt, luận võ quy định điểm đến là dừng, tỳ nữ của ta đã bị thương, lệnh sư đệ vẫn còn từng bước ép sát, nếu ta không ra tay, chỉ sợ tỳ nữ liền tắt thở trên tay sư đệ ngươi”

Hàn Nguyệt Nguyệt không chút sợ hãi trừng mắt nhìn nam tử trước mặt, muốn khi dễ người của nàng, không có cửa đâu.

“Cô nương, đây là sao, mọi người đang ngồi đều nhìn thấy chính nàng ta va chạm vào chưởng phóng tới, cũng không phải là sư đệ ta cố ý hạ thủ, thua liền thua, giờ ngươi đem sư đệ ta biến thành như vậy, không phải phạm vào quy tắc luận võ sao?”

Hàn Nguyệt Nguyệt thấy nam tử kia một điểm cũng không sợ hãi, xem ra đã có chuẩn bị, sự tình không có đơn giản như vậy.

“Phải không?”

Hàn Nguyệt Nguyệt từ từ đi đến bên cạnh lôi đài, lấy tay rút ám khí vừa rồi ra.

“Đây là cái gì?”

Mọi người thấy thế, lập tức lên tiếng bàn tán. Hàn Nguyệt Nguyệt đi đến trước nam tử kia, quang minh chính đại bắn về phía nam tử kia, võ công không được, không có nghĩa là nàng không biết ám khí, năm đó nàng vì bảo mệnh, đã khổ công học tất cả các loại.

“Muốn chơi ám khí với ta, về nhà luyện vài năm nữa đi”

Nam tử kia tránh ám khí, mặt liền hung dữ, Hàn Nguyệt Nguyệt xoay người, chỉ thấy Trương Hiểu Tinh nói không ra tiếng với nàng, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn nhìn, mới hiểu được, nguyên lai là địch nhân của Hiểu Tinh, trốn tránh vài năm thanh tịnh, không nghĩ tới hôm nay lại đụng phải, năm đó đám người này xuống tay nặng như thế, cơ hội khó có được, phải báo thù mới được, không thì khẩu khí trong lòng nuốt không trôi. Xoay người đối mặt với nam tử phía sau, Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười.

“Không biết Hiểu Tinh cùng vị công tử này có thù hằn gì?”

Trước mắt nam tử kia hiện lên một tia kinh hãi, bất quá rất nhanh mặt lại trở về bình thường.

“Luận võ thắng bại là thường tình, nào nói đến cừu hận”

Hàn Nguyệt Nguyệt gật gật đầu, trình diễn không tệ, không biết người đứng sau là ai.

"Như vậy nha, tiểu nữ tử có lỗi, độc mà sư đệ trúng bổn cô nương cũng không có giải dược” Hàn Nguyệt Nguyệt cố ý lộ ra một bộ dạng xấu hổ.

Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, nam tử kia rốt cuộc nhịn không được, lập tức xuất thủ đánh về phía Hàn Nguyệt Nguyệt, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy thế vọt qua một bên, người này thật là đùa khiếm nhã, mới nói hai câu liền nhịn không được ra tay liền.

Mạnh Dịch Vân thấy thế, lập tức bay về phía lôi đài, che trước Hàn Nguyệt Nguyệt, công phu Hàn Nguyệt Nguyệt căn bản không phải đối thủ của người nọ , nhưng không biết vì sao Nguyệt Nguyệt vẫn cố ý khơi mào, mọi người dưới đài quan sát trận đấu cũng không dám nhúng tay.

“Mạnh đại ca, đừng phí sức với hắn”

Hiểu Tinh còn chịu thương thế kia, nàng mới không có thời gian lãng phí ở đây. Mạnh Dịch Vân nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, mấy chiêu liền đánh người nọ ngã xuống đất, Hàn Nguyệt Nguyệt đi lên phía trước, đem một viên thuốc nhét vào miệng người nọ, nhỏ giọng nói đến.

“Trở về nói cho chủ tử các ngươi, nghĩ muốn đụng đến người của ta, không có cửa đâu, còn thù hận của ba năm trước đây, chúng ta sớm hay muộn cũng đến đòi lại” Nói xong Hàn Nguyệt Nguyệt trở về bên cạnh Mạnh Dịch Vân.

Diệp Nhất Phàm thấy Mạnh Dịch Vân chế trụ người kia, lập tức chạy tới.

“Dẫn người xuống, Vương gia, người không có việc gì chứ?”

Mạnh Dịch Vân lắc đầu

“Không cần, cho bọn họ đi thôi” Hàn Nguyệt Nguyệt ngăn cản, nếu bắt hắn lại, người nào đi truyền lời.

Diệp Nhất Phàm mặt lộ vẻ khó hiểu: “Hàn cô nương, có gì không ổn?”

Người có mắt đều nhìn ra hai người này bất thiện, nếu thả họ rời đi, không phải thả hổ về rừng sao.

“Trang chủ không cần lo lắng, ta đã cho bọn hắn ăn tán công hoàn, công phu đã phế, đời này cũng không thể luyện võ”

Hai người này trở về giống như phế nhân, chủ tử bọn hắn khẳng định hẳn không lưu lại bọn hắn, dù sao đều là chết, sao không làm cho bọn họ giúp bản thân đem lời truyền tới a.

“Vậy y theo lời Hàn cô nương, người tới, đem hai người này ném ra ngoài trang”

Hàn Nguyệt Nguyệt thấy sự tình giải quyết, quay đầu hướng mọi người phía dưới nói.

“Chúng ta chủ tớ mấy người cũng không phải vì tranh đoạt vị trí Minh Chủ chỉ là muốn mượn cơ hội này để thể nghiệm mà thôi, xin lỗi vì chậm trễ mọi người”

Sau đó lại xoay người đối Diệp Nhất Phàm nói “Trang chủ, tiếp tục đi, chúng ta cáo từ trước”

Có chỗ dựa là Mạnh Dịch Vân, ai dám khó xử nàng. Diệp Nhất Phàm gật gật đầu, Mạnh Dịch Vân cũng không có hứng thú xem tiếp, đi theo Hàn Nguyệt Nguyệt cùng trở về sân. Thấy mấy người Mạnh Dịch Vân rời đi, Diệp Nhất Phàm mới tuyên bố luận võ tiếp tục.

Đem Hiểu Tinh đỡ đến trên giường, Như Tuyết mang chậu nước cho Tiểu Tinh lau mặt.

“Tiểu thư”

Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn về phía Hiểu Tinh.

“Cái gì đều không cần phải nói, cũng không cần nói cho ta biết”

Hiện tại trên người Hiểu Tinh thương tổn nghiêm trọng, Như Họa đem cái hòm thuốc của Hàn Nguyệt Nguyệt để trên bàn, Hàn Nguyệt Nguyệt vận dụng nội lực chữa thương cho Tiểu Tinh.

“Như Tuyết, chuẩn bị nước ấm”

Như Họa giúp Hàn Nguyệt Nguyệt lau mồ hôi trên trán, sau đó đỡ Tiểu Tinh nằm xuống. Hàn Nguyệt Nguyệt đi đến bên cạnh bàn, đem dược đã chuẩn bị, Tiểu Tinh kinh mạch có chút bị hao tổn, tuy đã ăn qua dược nhưng ngâm dược vẫn là tốt hơn, Như Họa cùng Như Tuyết đỡ Hiểu Tinh vào trong thùng, Hàn Nguyệt Nguyệt đem thuốc bột đổ vào.

“Như Họa, đem ngân châm lại đây”

Nơi này không có than lửa để đun nước nóng, dụng ngân châm mới giúp thân thể Tiểu Tinh hấp thu được chứ nếu là nước lạnh rồi dược liệu cũng vô dụng.Như Họa và Như Tuyết đều đứng ở một bên chờ Hàn Nguyệt Nguyệt, đây là lần đầu tiên thấy người bên người nàng chịu tổn thương nặng như vậy, cực kỳ lo lắng, một điểm cũng không dám qua loa.

Hai nha đầu ở trong lòng tạo mục tiêu cho chính mình, nhất định phải luyện võ công hoàn hảo, như vậy mới có thể thay Hiểu Tinh tỷ báo thù, trước kia các nàng đã quá thoải mái, không gặp nhiều giang hồ hiểm ác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status