Vương gia ta biết sai rồi

Chương 36: Võ Lâm Đại Hội 6



Đem Tiểu Tinh đỡ lên trên giường, Hàn Nguyệt Nguyệt đem ngân châm tiêu độc cất kỹ.

“Các ngươi ở lại chăm sóc Hiểu Tinh”

“Tiểu thư, người không sao chứ?”

Như Họa và Như Tuyết có chút lo lắng, tiểu thư sắc mặt có phần trắng xanh. Hàn Nguyệt Nguyệt uống ly nước để thuận khí.

“Không có việc gì, nghỉ ngơi một chút là ổn, các cô ở đây chăm sóc Hiểu Tinh”

Nàng cũng không thể đảm bảo cừu nhân của Tiểu Tinh có còn ở thôn trang hay không, hiện tại Tiểu Tinh tung tích bị lộ, khó tránh khỏi sẽ có người truy tìm. Hàn Nguyệt Nguyệt đem hòm thuốc cất kỹ, ra khỏi phòng, Mạnh Dịch Vân nhìn thấy lập tức đi tới.

“Nguyệt Nguyệt, không có việc gì chứ”

Hàn Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu đối Mạnh Dịch Vân lộ ra mặt tươi cười.

“Không có việc gì”

Thấy sắc mặt Hàn Nguyệt Nguyệt không tốt, Mạnh Dịch Vân dơ tay sờ trán nàng, lần nào cũng làm bản thân mình ra vậy, chính mình còn không lo lắng thì làm sao cứu được người.

“Huynh làm gì vậy?”

Mạnh Dịch Vân đột nhiên chặn ngang ôm lấy Hàn Nguyệt Nguyệt, cô giật mình.

“Trở về phòng nghỉ ngơi”

Mạnh Dịch Vân không để ý quả đấm của nàng, nhấc chân hướng phòng nàng đi đến. Đem Hàn Nguyệt Nguyệt đặt ở trên giường, lấy hòm thuốc để qua một bên, kéo chăn đắp kín. Thật là mệt chết, Hàn Nguyệt Nguyệt mặc kệ Mạnh Dịch Vân, nhắm mắt lại ngủ, Mạnh Dịch Vân thấy nàng thiếp đi, khép cửa ra khỏi phòng. Không biết qua bao lâu, Hàn Nguyệt Nguyệt mở to mắt, chống thân thể ngồi dậy, nhìn ra bên ngoài trời sáng rồi mà không ai kêu nàng, nàng lao xuống giường, mặc thêm y phục đi đến phòng Hiểu Tinh.

“Tiểu thư”

Như Họa vừa thấy nàng tới, lập tức hỏi thăm. Hàn Nguyệt Nguyệt đi đến bên giường, Hiểu Tinh mở to mắt.

“Tiểu thư”

“Khỏe chưa?”

Như Họa mang cái ghế đến bên giường cho Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi xuống

“Tốt hơn nhiều”

Y thuật tiểu thư rất tốt, trãi qua một tối, cảm giác đã tốt hơn nhiều.

Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi xuống, lại xem mạch cho Hiểu Tinh, coi như bình thường chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là ổn, Hàn Nguyệt Nguyệt thả tay Hiểu Tinh.

“Người cố gắng nghỉ ngơi, vài ngày là khỏi, những người đó ngươi không cần lo lắng”

Hiểu Tinh vẻ mặt tự oán , nếu không phải mình, cũng sẽ không cho tiểu thư mang đến phiền toái.

“Tiểu thư”

Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười. Thời điểm Hiểu Tinh vừa mới bắt đầu theo nàng, nàng đã đảm bảo sẽ bảo vệ nàng ấy an toàn.

“Không có việc gì, nghỉ ngơi đi”

“Tiểu thư, ta giúp ngươi rửa mặt chải đầu”

Như Họa thấy Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ khoác áo khoác, tóc không chải, đứng ở phía sau nhắc nhở, Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, về phòng rửa mặt chải đầu.

“Tiểu thư, ăn điểm tâm đi”

Như Tuyết đem thức ăn mang đến phòng Hàn Nguyệt Nguyệt , Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi vào bên cạnh bàn, ăn xong bữa sáng.

“Vương gia đâu?”

Như Tuyết vừa cầm chén đũa cất vừa trả lời Hàn Nguyệt Nguyệt.

“Tiểu thư, hôm nay là trận chung kết, Vương gia sáng sớm đã đi xem thi đấu”

Hàn Nguyệt Nguyệt lúc này mới nhớ tới. Đúng vậy a, hôm nay đúng là tuyển Võ Lâm minh chủ.

“Sao lại không gọi ta dậy”

Nàng còn nhớ rõ đã hứa Đông Phương Trí đi cổ vũ hắn, hiện tại đã trễ thế này, không biết có kịp không.

“Vương gia nói để cho tiểu thư ở trong viện nghỉ ngơi, vẫn để cho Hắc Ưng ở lại”

Như Họa ở một bên tiếp lời, Vương gia đối tiểu thư cũng thật tốt. Hàn Nguyệt Nguyệt có chút buồn bực, nha hoàn của người nào, tại sao luôn nghe theo Mạnh Dịch Vân.

“Như Họa, cô ở lại chăm sóc Hiểu Tinh, ta cùng Như Tuyết đi xem trận thi đấu”

Nếu Mạnh Dịch Vân để Hắc Ưng lại, bên này sẽ không có gì nguy hiểm.

“Tiểu thư ~”

Như Họa còn đang ấm ức, tại sao không mang theo nàng, nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt cùng Như Tuyết đã đi đến trận đấu. Vòng qua bên cạnh đài chủ tịch đi đến ghế tựa ngồi xuống, Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi ở bên cạnh, lập tức hỏi.

“Sao lại đến đây? Không phải bảo nàng nghỉ ngơi sao?”

Hàn Nguyệt Nguyệt không nhìn Mạnh Dịch Vân, ánh mắt nhìn về phía dưới, không biết Đông Phương Trí lên sân khấu chưa.

“Không có việc gì, Đông Phương Trí lên đài chưa?”

Mạnh Dịch Vân trong lòng có phần không thoải mái, kêu nàng nghỉ ngơi không nghe, chạy tới không để ý tới hắn còn hỏi nam nhân khác. Hắn lạnh lùng mở miệng nói.

“Không có”

Hàn Nguyệt Nguyệt một lòng chỉ chú ý đến trận thi đấu, không chú ý tới Mạnh Dịch Vân đang biến sắc. Mấy trận qua đi, rốt cục cũng đến Đông Phương Trí lên đài, không tin được Đông Phương Trí võ công cao như vậy, có thể đả bại Hải Sa Bang bang chủ, xem rất hấp dẫn.

Nếu là Đông Phương Trí lên làm Võ Lâm minh chủ, nàng lại có một bằng hữu cứng rắn ở phía sau hậu trường, nhưng ngẫm lại, dù sao Đông Phương Trí còn trẻ, nếu đánh thắng mọi người cũng nhất định không phục hắn.

Thật không thể như ý Hàn Nguyệt Nguyệt, bởi vì Đông Phương Trí bị bang chủ Côn Luân phái đả bại. Thấy trận đấu không có xem đầu, Hàn Nguyệt Nguyệt tựa vào ghế, nàng không có hứng thú xem những lão nhân đánh nhau. Cho đến khi kết thúc tranh đoạt vị trí Minh Chủ, quay đầu ngắm ngắm Mạnh Dịch Vân, mặt vẫn là không chút thay đổi nhìn trận đấu, hắn không cảm thấy nhàm chán sao? Đã nhìn lâu như vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt đưa tay đến phía dưới bàn vụng trộm kéo ống tay áo Mạnh Dịch Vân, Mạnh Dịch Vân quay đầu lại.

“Có phải có chỗ nào không thoải mái?”

Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, thân thể hướng Mạnh Dịch Vân bên cạnh nói

“Người nào chính là Võ Lâm minh chủ?”

Đánh một hồi lâu như vậy, không biết khi nào thì mới kết thúc.

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lại là Diệp Nhất Phàm tiếp tục kế nhiệm?”

Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy kỳ lạ, thấy Mạnh Dịch Vân lại theo dõi trận đấu, Hàn Nguyệt Nguyệt không thú vị quay đầu đi. Buổi chiều, Hàn Nguyệt Nguyệt không đi, để cho Mạnh Dịch Vân trở về hỏi kết quả là được, vốn cho rằng lần này có thể nhìn thấy cái gì tuyệt thế võ công, không nghĩ lại nhàm chán tới vậy, xem ra mình không thích hợp hồ lộng trên giang hồ, vẫn là trở về kiếm tiền vui vẻ hơn nhiều. Hiện tại Thiên Hương lâu đã ổn định , lại có Tư Tư cùng Như Song quản, chính mình căn bản không cần quan tâm, hiện ngẫm lại sẽ làm thêm cái gì, tiền bạc vĩnh viễn cũng không ngại tăng lên.

Ngủ vào buổi chiều, Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi dậy, không nghĩ trời đã tối đen như vậy, ngủ lâu vậy mà cũng không ai gọi dậy. Rời giường mặc quần áo, tóc buộc đơn giản buông xuống một bên, buổi tối khuya quấn tóc phiền toái.

“Mạnh đại ca, vị trí Minh Chủ là ai?”

Hàn Nguyệt Nguyệt vừa đi đến phòng khách, thấy Mạnh Dịch Vân ngồi ở bên trong, lập tức đi vào. Mạnh Dịch Vân nghe được thanh âm của Hàn Nguyệt Nguyệt, ngẩng đầu

“Là Diệp Nhất Phàm”

Không có vượt ra ngoài dự kiến của hắn, Hàn Nguyệt Nguyệt biết kết quả, ngồi vào một bên.

“Hắn võ công cao như vậy sao?”

Liên tiếp hai năm đều làm Minh Chủ, xem ra thực lực không thể coi thường. Mạnh Dịch Vân gật gật đầu, Diệp Nhất Phàm võ công ở trên giang hồ coi như không mạnh nhất, chủ yếu chính là tính tình, tính cách con người của hắn là điểm quyết định một nửa thắng lợi.

“Chúng ta đây khi nào thì trở về?”

Võ lâm đại hội kết thúc, bọn hắn cũng cần phải trở về, chuyến đi này cũng đã hai tháng, không biết thôn trang có việc gì hay không. Mạnh Dịch Vân đặt ly trà xuống, nhìn về phía Hàn Nguyệt Nguyệt.

“Nguyệt Nguyệt, theo ta về kinh thành được không?”

Hắn nghĩ muốn lập tức trở về thành thân, như vậy bọn hắn không cần tách ra. Hôm nay đại hội kết thúc, hắn nghĩ đến chính mình trở lại kinh thành còn có rất nhiều chuyện muốn xử lý, mà Nguyệt Nguyệt lại phải về Tứ Phương thành, như vậy hai người không biết bao lâu mới có thể gặp lại, cho nên hắn nghĩ muốn đem Nguyệt Nguyệt cùng về kinh thành, dù sao bọn hắn sớm hay muộn đều phải thành thân, tại sao không sớm một chút.

“A?”

Hàn Nguyệt Nguyệt có phần phản ứng không kịp, đi kinh thành để làm chi, nàng còn muốn trở lại Tứ Phương thành tính thêm chuyện làm ăn.

“Theo ta về Vương Phủ”

Mạnh Dịch Vân nói đến. Hàn Nguyệt Nguyệt có phần sửng sốt, về Vương Phủ? Hẳn không nhanh như vậy đi, nàng tuy cũng không muốn hai người tách ra, nhưng là thế này thì phát triển thật sự quá nhanh, thật tình nàng không nghĩ muốn lập gia đình sớm như thế, quá tháng Tám nàng mới mười bảy, tại hiện đại còn chưa trưởng thành. Nhưng là Mạnh Dịch Vân không có nghĩ như vậy, nữ tử mười sáu tuổi là có thể lập gia đình, Nguyệt Nguyệt tuổi đã mười bảy, thành thân, hắn liền có lý do giữ nàng tại bên người.

“Có phải quá sớm hay không?”

Hàn Nguyệt Nguyệt thật cẩn thận hỏi, nàng còn chưa có chuẩn bị tốt tư tưởng thành thân? Quá xa xôi. Mạnh Dịch Vân sắc mặt có chút không tốt, chẳng lẽ Nguyệt Nguyệt không định gả cho hắn? Còn nữa, hôm nay nàng vì Đông Phương Trí mà kích động như thế, trong lòng lại càng không thoải mái, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy được Mạnh Dịch Vân không vui, biết mình lại trêu chọc hắn tức giận.

“Ta nghĩ nên chờ một thời gian nữa, ta nghĩ muốn về Tứ Phương thành một chuyến”

Người này thực không thể trêu chọc.

“Muốn bao lâu?”

Mạnh Dịch Vân hỏi, hắn chưa bao giờ khẩn cấp quá như vậy, hắn nghĩ muốn lập tức đem Hàn Nguyệt Nguyệt trói bên người mang về kinh thành, sau đó tuyên bố với thiên hạ nàng là nữ nhân của Mạnh Dịch Vân hắn, nếu ai dám có chủ ý với nàng trước hết phải coi chừng bản thân.

Hàn Nguyệt Nguyệt nghĩ đương nhiên là càng lâu càng tốt, nhưng là ngoài miệng không dám nói, hiện tại đã trung tuần tháng ba, trở về mất hơn mười ngày, nếu không sai tháng Tư mới có thể trở lại Tứ Phương thành, công việc buôn bán nếu muốn ổn định, ít nhất mất nửa năm đi, tính xong thời gian, cẩn thận nhìn về phía Mạnh Dịch Vân.

“Cuối năm như thế nào?”

Dù sao đến lúc đó thuận tiện có thể ra mắt ông nội. Hơn tám tháng, Mạnh Dịch Vân sắc mặt càng ngày càng xấu, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức đứng dậy đến phía sau Mạnh Dịch Vân, hai tay ôm cổ Mạnh Dịch Vân, vùi đầu tại gáy hắn, làm nũng nói.

“Ta đảm bảo cuối năm nhất định sẽ đi kinh thành, nếu ta cuối năm không đi, ngươi có thể phái người tới bắt ta có được hay không ~”

Thấy bộ dạng này của Hàn Nguyệt Nguyệt , tâm tình của Mạnh Dịch Vân tốt hơn rất nhiều. Thấy Mạnh Dịch Vân không có động tĩnh gì, cho rằng hắn còn đang tức giận, còn nói đến.

“Có được hay không ? Uh`m ~”

Khí nóng hầm hập thổi tới cổ Mạnh Dịch Vân lại thêm thanh âm khó hiểu kia của Hàn Nguyệt Nguyệt, trong lòng không thể kiềm chế. Mạnh Dịch Vân một tay kéo nàng ngồi vào trên đùi của mình, Hàn Nguyệt Nguyệt đối với hành động thình lình xảy ra đã giật mình, nhưng rất nhanh phản ứng kịp, đưa tay ôm chặt cổ Mạnh Dịch Vân.

Mạnh Dịch Vân thấy người trong lòng yểu điệu, không biết kế tiếp nên làm như thế nào, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy bộ dáng Mạnh Dịch Vân, cười cười, hiện tại là ở phòng khách, cửa đều mở ra, nếu như bị người ta nhìn thấy, còn không biết nghĩ như thế nào. Nguyệt Nguyệt ghé sát bên tai Mạnh Dịch Vân, nhỏ giọng nhắc nhở.

“Đây là phòng khách”

Nghe được nàng nói, Mạnh Dịch Vân mới phản ứng kịp, ôm lấy Hàn Nguyệt Nguyệt bay ra ngoài. Hàn Nguyệt Nguyệt rúc ở trong lòng Mạnh Dịch Vân cười khanh khách, liền thích thú với bộ dáng này của Mạnh Dịch Vân, Hắc Ưng thấy vương gia nhà mình ôm Hàn Nguyệt Nguyệt chạy đi ở trong đêm đen, thức thời dừng bước, theo chủ cũng phải canh thời gian, vương gia lúc này chắc chắn không muốn hắn xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status