Vương gia ta biết sai rồi

Chương 37: Tuyển Người



Hàn Nguyệt Nguyệt tính toán sổ sách một lần nữa, vài năm nay thật đúng là buôn bán lời không ít, trước kia sợ ở kinh thành chọc tới phiền toái nên cũng chưa mở Thiên Hương lâu, hiện tại đã khác, có chỗ dựa là Mạnh Dịch Vân, tin rằng sẽ không ai dám tới quấy rối, kinh thành đúng là mỏ vàng, một nhà lợi nhuận có thể bằng hai nhà ở địa phương khác, dù sao về sau cũng cần phải ở kinh thành sinh hoạt, sao không nhân cơ hội này đem sản nghiệp của mình phát triển đến kinh thành.

Ở kinh thành khai trương Thiên Hương lâu, mở cửa hàng quần áo, kinh thành dù sao cũng chỉ làm chi nhánh, tổng điếm vẫn giữ lại ở Tứ Phương thành vẫn là tốt. Nếu có chuyện gì cũng bứt ra được, Hàn Nguyệt Nguyệt viết xong kế hoạch, đem tiền bạc phân phối tốt, kế tiếp là tuyển chọn cửa hàng, kinh thành giá thuê nhà cao, phố xá náo nhiệt tiền thuê cực kỳ đắt, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy không cần thiết phải tiêu uổng phí, dù sao Thiên Hương lâu cùng nhà may đã có tiếng, liền tính khai trương tại vùng ngoại ô, nàng tin tưởng sẽ có khách .

Nói như vậy, sao không mua mảnh đất ở ngoại ô, xây dựng hai căn lầu, một tòa làm thành cửa hàng quần áo, một tòa làm Thiên Hương lâu, như vậy không chỉ có lời, còn có thể đem giá trị con người đề cao, sau đó làm cái hậu viện, trồng chút hoa, làm chút núi giả thêm nước chảy, vừa lịch sự tao nhã vừa xinh đẹp. Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức cầm lấy bút, cẩn thận vẽ ra kế hoạch, nếu như vậy mà nói, kia chiếm diện tích rất lớn, xem ra phải kêu Tư Tư đi xem qua đất, xem có thể mua được bao nhiêu.

Hôm sau, Hàn Nguyệt Nguyệt liền kêu Lục Tư Tư cùng Như Họa và Như Tuyết đi. Hiểu tinh hiện tại xuất môn có vẻ nguy hiểm, ở lại bên cạnh mình vẫn là tốt nhất. Hàn Nguyệt Nguyệt nhân dịp bây giờ rảnh rỗi, mỗi ngày ngâm mình ở trong thư phòng, thiết kế mấy bộ y phục, chính mình năng lực có hạn, không có khả năng làm bản mẫu, nếu bản mẫu ra xong mà không có cảm hứng mới, làm ăn sẽ không tốt, xem ra phải chế tác một bộ để đó mới được.

Càng ít hàng hóa lại càng trân quý, cứ nửa năm làm ra hai bộ, mỗi ngày cố gắng vẽ một bộ y phục, như vậy sau này thêm hình thức một chút, có thể số lượng bán ít, nhưng nếu muốn bán giá cao thì chất lượng phải đảm bảo.

“Như Ngọc, chúng ta đi Thiên Hương lâu một chuyến”

Đem bản thảo cất kỹ, Hàn Nguyệt Nguyệt đứng dậy, đi ra phía ngoài, nàng muốn trong hai tháng phải tìm ra đất để mua như vậy tháng sáu hoàn thành, lại thêm thời gian chuẩn bị, thời điểm tháng tám là có thể khai trương thôi, bên kia đều là những người có tiền, chất lượng phục vụ cũng theo lẽ đó nâng cao, hiện tại nên bắt đầu chuẩn bị tập huấn cho mọi người, đến lúc đó mới mong thượng tốp.

“Tiểu thư, người đợi một chút, ta đi chuẩn bị xe ngựa”

Như Ngọc mới vừa châm trà cho Hàn Nguyệt Nguyệt, liền nghe thấy Hàn Nguyệt Nguyệt nói muốn đi Thiên Hương lâu, còn chưa kịp chuẩn bị xe ngựa. Từ sau khi tham gia đại hội võ lâm trở về tiểu thư tính tình thay đổi rất nhiều, làm cái gì cũng đều vội vội vàng vàng , trước kia tiểu thư vốn cực kỳ tự tại, đem mọi chuyện trong điếm an bài xong, mỗi ngày đều là ngủ, nếu không thì phối dược. Nhưng hiện tại lại suốt ngày không ra ngoài, trốn ở thư phòng.

Nàng cũng nghe Như Họa và Như Tuyết nói qua chuyện của Vương gia cùng tiểu thư, kia đúng là Vương Phủ, tiểu thư hiện tại nên tận dụng thời gian luyện tập lễ nghi mới đúng, kinh thành đều là hoàng gia quý tộc, nàng nghe người ta nói trong này lễ giáo là rất quan trọng, có một chút sai lầm đều sẽ trở thành trò cười của mọi người.

Nhưng vài lần nàng nói ra, tiểu thư đều giả bộ ngớ ngẩn để lừa nàng, vẫn một lòng nhào vào tính chuyện làm ăn, tiểu thư sắp làm Vương Phi, Vương gia lại có nhiều tiền như thế, tiểu thư liều mạng kiếm tiền để làm chi a, ài ~ thật sự là cấp chết người.

Hàn Nguyệt Nguyệt ở trước cửa cùng Như Ngọc đi xe ngựa, nàng nắm thời gian xử lý sự tình, kêu Như Song đi Ngọc thành xem xét thị trường vẫn chưa biết ra sao, hiện tại nàng mới phát hiện người không đủ dùng, bây giờ mở cả Thiên Hương lâu cùng nhà may ở kinh thành, Tư Tư khẳng định nên làm ở trấn bên kia, nói như vậy Thiên Hương lâu ở các địa phương khác đều phải cần Như Song đi xử lý, không được, xem ra phải tìm mấy người đáng tin, Như Ngọc cùng Hiểu Tinh là không thể rời nàng .

Đến chỗ Thiên Hương lâu, Hàn Nguyệt Nguyệt trực tiếp đến Xuân Cư, Như Ngọc đi báo Chu chưởng quầy. Bình thường lầu ba giành cho khách quý đều là trống không, ngẫu nhiên mới có khách, nhưng kinh thành thì không giống thế, nơi nơi đều là người có tiền, kinh thành cùng những Thiên Hương lâu ở các địa phương khác không thể giống nhau, toàn bộ đều phải biến thành nhã gian.

“Lão bản”

Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Chu chưởng quầy đến đây, lập tức ý bảo hắn ngồi xuống.

“Chu chưởng quầy, ta lần này tới là có một số việc muốn bàn với ông”

Hàn Nguyệt Nguyệt đem chuyện ở muốn mở Thiên Hương lâu ở kinh thành nói với Chu chưởng quầy, chỉ nói cần huấn luyện người đưa qua, chi tiết khác chưa cần nói, hắn chỉ quản việc chuẩn bị người là được.

“Chu chưởng quầy, ta nghĩ muốn tại Ngọc thành cùng Triệu thành cũng mở Thiên Hương lâu, nhưng người thì không đủ, ta tin tưởng Chu chưởng quầy, không biết ông có người thích hợp có thể giới thiệu hay không?”

Chu chưởng quầy coi như có năng lực, tính tình tuy gian xảo, nhưng còn trong phạm vi có thể chấp nhận.

“Có thì cũng có, chỉ là không biết lão bản có hài lòng hay không?”

Chu chưởng quầy nghĩ một chút, mới trả lời. Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười “Nói đi , nếu là không vừa ý có thể tuyển chọn lại”.

“Trương Hải cùng Tống Lão Thất tính tình không tệ, thêm nữa bọn họ ở đây đã được hai năm, đối với chuyện của tửu lâu cũng rõ ràng, chỉ là tuổi còn trẻ”

Hai người này Hàn Nguyệt Nguyệt đã thấy qua, coi như thành thật. Nên thử xem.

“Như vậy đi, trước tiên đem người đào tạo tốt, để hai người họ phụ trách những người khác, ông ở bên cạnh chỉ điểm, nếu làm tốt, ta có thể suy xét lại”

Hàn Nguyệt Nguyệt không cho phép loại tình huống gia tộc xuất hiện trong tay mình, Trương Hải là thân thích của Chu chưởng quầy, khó tránh khỏi ngày sau thông đồng , vẫn là nên cẩn thận một chút , để tránh ngày sau có phiền toái.

“Vâng, bà chủ còn có chuyện gì?”

Chu chưởng quầy ở trong lòng tính toán, bà chủ tín nhiệm chính mình như vậy, lần này có cơ hội thể hiện.

“Như vậy đi, ông ngoài việc dạy những người đó, hãy viết tấm bố cáo chiêu mộ chưởng quầy, nói chỉ cần có năng lực đều có thể ghi danh, nếu như có năng lực, tiền lương tùy ý bọn họ, nhớ viết rõ ràng một chút đó là phải đi nơi khác làm việc”

Có mấy chưởng quầy cần thay đổi, ở dưới mắt nàng hành động, cũng không nhìn xem nàng là ai. Chu chưởng quầy trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, nếu lần này tìm đến người có năng lực còn hơn người của mình, kia địa vị của của hắn có thể nguy hiểm, nhưng sau lại nghe đến Hàn Nguyệt Nguyệt là phái đến nơi khác mới yên tâm, gần đây lương của Thiên Hương lâu chưởng quầy là cao nhất, béo bở lại nhiều, công việc này làm sao có thể để rơi vào tay người ngoài.

Bố cáo dán ra ba ngày, trong ba ngày đã có rất nhiều người đến ghi danh. Hàn Nguyệt Nguyệt toàn bộ đều giao cho Chu chưởng quầy quản thúc, bảy ngày sau thống nhất phỏng vấn, nàng muốn đích thân phỏng vấn, toàn bộ lấy thực lực làm chuẩn, chỉ cần người có năng lực, lương thì có thể thoả thuận.

Hàn Nguyệt Nguyệt đem vấn đề khảo sát viết hết trên giấy. Sau khi thông qua khảo sát và xem qua hồ sơ mới có thể vào phỏng vấn, phỏng vấn qua mới có thể huấn luyện, việc này vậy là được, Hàn Nguyệt Nguyệt viết xong giao cho Chu chưởng quầy, khảo sát là ở lầu ba Đông cư và Hạ cư, lần này tới tham gia khảo sát tổng cộng có hai mươi ba người, mỗi gian kê mười hai cái bàn, một người một đề, để tránh giống nhau.

Hàn Nguyệt Nguyệt tại Xuân cư, vụng trộm nhìn xuống những người này, nếu là loại lén lút lập tức xóa sạch, một lúc lâu sau, Chu chưởng quầy đem bài thi giao cho Hàn Nguyệt Nguyệt.

“Chu chưởng quầy, xem những bài thi này chắc sẽ tốn một ít thời gian, ngươi trước an bài bọn họ xuống dùng cơm”

Mặc kệ như thế nào, người nếu đến đây, mời ăn bữa cơm vẫn là chuyện nên làm.

“Vâng, lão bản”

Thấy Chu chưởng quầy lui ra, Như Ngọc lập tức tiến lên đem bài thi mở ra, nàng cũng rất muốn nhìn xem những người này viết gì. Hàn Nguyệt Nguyệt từng quyển từng quyển mở ra xem, đem những bài cảm thấy được để một bên, còn lại có hứng thú có thể giữ lại làm chuyện khác, dù sao hiện tại nhân lực cực kỳ thiếu.

“Tiểu thư, bài này rất tốt”

Như Ngọc đem một quyển đưa tới trước mặt nàng. Hàn Nguyệt Nguyệt mở ra, đầu tiên đập vào mắt khiến cho người cảm thấy được người này rất cẩn thận, chữ viết thật sự chỉnh tề, giấy viết cũng rất sạch sẽ, đảo qua nội dung, lại nhìn đến phía dưới đề tên "Lương Hiển", người này rất có suy nghĩ, Hàn Nguyệt Nguyệt lần này đặc biệt ra đề: như thế nào mở rộng thị trường, đáp rất khá rất có chủ kiến, hẳn là một nhân tài.

Xem xong tất cả , tổng cộng tuyển ra năm người, trả lời rất tốt, chỉ là không biết tính tình như thế nào? Hàn Nguyệt Nguyệt đem danh sách giao cho Như Ngọc đưa cho Chu chưởng quầy. Năm người này sẽ phỏng vấn, còn những người kia, Hàn Nguyệt Nguyệt lại chọn ba người, ba người này với vấn đề làm kinh tế rất có hiểu biết, có thể làm tạm thời và huấn luyện.

Còn những người khác nếu muốn ở lại làm việc, cũng có thể, Hàn Nguyệt Nguyệt đem vấn đề muốn hỏi viết lên giấy, để Như Ngọc chuyển giao cho Chu chưởng quầy, nàng ở cách vách nghe ngóng, quả thật có thể dùng, nàng sẽ triệu kiến.

Nghe bọn họ trả lời xong, Hàn Nguyệt Nguyệt cực kỳ xem trọng Lương Hiển cùng Tống Thanh. Lý Bảo Ngũ tuy nhiều chuyện làm ăn giải thích không bằng họ, nhưng công phu tính sổ lại cực kỳ giỏi. Hàn Nguyệt Nguyệt làm riêng cho mỗi người một quyển sổ, muốn họ tính toán trong thời gian nhanh nhất, Lý Bảo Ngũ chưa tới nửa canh giờ không những tính xong mà số liệu cũng đúng, điều này làm cho Hàn Nguyệt Nguyệt đánh giá với cặp mắt.

“Như Ngọc, gọi ba người này tới, người khác có thể đi về”

Hàn Nguyệt Nguyệt viết ra giấy tên ba người, Như Ngọc cho Chu chưởng quầy truyền tới, mang ba người tới Xuân cư.

“Ba vị mời ngồi, đây là lão bản của Thiên Hương lâu”

Chu chưởng quầy vừa vào cửa liền giải thích, Như Ngọc tiến lên châm trà. Ba người thấy người chưởng quầy dẫn họ đi gặp thực ra là một nữ tử mười bảy mười tám tuổi, nhưng lại che mặt. Tuy nói là lão bản Thiên Hương lâu, nhưng vẫn làm bọn họ có phần không thể tin được, khắp nơi đều có những quán rượu thật to, làm ăn lại càng không phải nói, không ngờ ông chủ sau lưng thực ra là tiểu cô nương.

“Ba vị ngồi xuống trước đã”

Chu chưởng quầy thấy ba người không nhúc nhích, lại nhắc nhở. Hàn Nguyệt Nguyệt thấy ba người bọn họ vào cửa thì bắt đầu đánh giá. Nghe Chu chưởng quầy giới thiệu, Hàn Nguyệt Nguyệt mới biết được, Lý Bảo Ngũ này khoảng năm mươi tuổi, bộ dáng có phần mập, bất quá xem ra rất thành thật, Tống Thanh thì chừng ba mươi tuổi, sạch sẽ lưu loát, hẳn là người làm ăn, chỉ có Lương Hiển có phần còn quá trẻ, vừa hai mươi, bộ dáng thanh tú, ngược lại giống như là thư sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status