Vương phi 13 tuổi

Chương 293: Ăn miếng trả miếng (24)


Mà phía sau một vạn kị mã là hai vạn bộ binh, cuồng vọt lên, đuổi sát kị binh tràn ngập tứ phía, toàn bộ hướng đến vùng ngoại ô sườn núi để bao vây.

Phi ngựa như bão táp, Lưu Nguyệt và Vân Triệu nhanh như lưu tinh truy nguyệt (sao đuổi trăng), thấy đường là đi thẳng.

Phía sau hàng vạn hàng nghìn binh lính đuổi sát theo, một mảnh sát khí.

Chim muông bốn phía sợ hãi mà bay đi, rừng núi tĩnh lặng một mảnh đằng đằng sát khí.

Mây tiên (roi mây) vung nhanh, Lưu Nguyệt phóng ngựa trực tiếp xông lên Hậu Ngân Sơn (Su : ta chết với tên cái núi này =”=, CV ghi là ngân phía sau núi sơn, mãi mới dịch nổi), một mảnh cây cỏ huyền mĩ (huyền ảo + mĩ lệ), tiếng nước chảy truyền từ xa đến, một mảnh thanh u (tĩnh mịch, u ám).

“Huynh đệ, phía trước là đường cụt, huynh định đi đường nào?” Vân Triệu đi theo sau Lưu Nguyệt, lúc này hơi nhíu mày đăm chiêu.

Phía dưới vách núi Hậu Ngân Sơn, là con sông lớn nhất của vùng ngoại ô thủ đô Hậu Kim, nước chảy xiết, cuồn cuộn, rất hiểm trở, Lưu Nguyệt đi đường này, là tuyệt lộ.

Phi thân nhảy xống ngựa, Lưu Nguyệt đứng bên cạnh vách núi, con ngựa xoay người chạy đi, không có đi vào khu rừng.

“Huynh đệ, huynh định làm gì?” Vân Triệu từng bước ghìm cương ngựa, mày càng nhíu lại, trừng mắt nhìn Lưu Nguyệt.

Phía sau tiếng vó ngựa cuồng vang, Thần Phi suất lĩnh cấm quân, sắp đến đây.

Nghiêng đầu nhìn Thần Phi đã xông đến sườn núi, vẻ mặt hung ác như muốn ăn thịt lột da nàng, đều thu hết vào tầm mắt. Lưu Nguyệt khóe miệng khẽ cong lên.

Quay đầu , cười với Vân Triệu một cái sáng lạn cực kì, y bào Lưu Nguyệt đột nhiên vung lên, từ từ quỳ xuống trước Vân Triệu.

Vân Triệu nhất thời sửng sôt, trong lòng lóe qua cảm giác không tốt.

:Thái tử điện hạ, vi thần hôm nay đã vì Tuyết Thánh quốc trừ bỏ Hậu Kim quốc chủ cùng Tây Hán, vi thần đối với Thuyết Thánh quốc một lòng trung thành, thiên địa chứng giám. Hôm nay thân phận của vi thần đã bị lộ, không khỏi liên lụy đến Tuyết Thánh quốc, vi thần nguyện lấy cái chết để gột sạch tội lỗi, chỉ cầu Tuyết Thánh quốc ta sẽ có ngày xưng bá thiên hạ, thống nhất thất quốc.”

Tiếng nói sang sảng, theo gió núi tản mát khắp nơi, bay thẳng vào tai Thần Phi.

Tiếng gió thổi qua, ngay cả tiếng vó ngựa dồn dập cũng không thể nào át đi tiếng nói sang sảng kia, Thần Phi suất lĩnh cấm vệ quân xông lên, tất cả đều nghe rõ, nhất thời nhìn thẳng vào Vân Triệu.

Hai tròng mắt Vân Triệu đột nhiên trợn lên. “Hắn” biết mình là thái tử Tuyết Thánh quốc, “hắn”…..

“Lưu Nguyệt, ngươi…..”

Vừa nói được nửa câu, Lưu Nguyệt đột nhiên nhảy dựng lên, chạy thẳng đến vách núi, cực kì quyết tuyệt, thật sự là phải lấy cái chết để gột rửa tội lỗi.

Vân Triệu đột nhiên giật mình. Lưu Nguyệt thật sự muốn tìm cái chết?

Nghĩ cũng không kịp nghĩ, phóng ngựa kiền đuổi theo, muốn lôi Lưu Nguyệt đang định nhảy xuống vách núi, không muốn để “hắn” chết, không muốn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status