Vương phi 13 tuổi

Chương 630: Phát hiện lớn


Một quyển sách mỏng nhìn qua hơi tàn tạ, sách rất cổ xưa, lẳng lặng mở ra ở trên tay nàng, Lưu Nguyệt không cần mở ra xem, cũng biết bên trong viết cái gì.Nàng đã từng xem qua sách giống thế này, ở Thiên Thần, trong tay Hiên Viên Dịch, là cổ thư viết về Minh Đảo.“Làm sao chàng….” Lưu Nguyệt kinh hãi, Hiên Viên Triệt sao lại có quyển sách này, quyển của Hiên Viên Dịch nàng đã cầm đi, hắn lấy đâu ra cái này?Nhẹ nhàng lấy cổ thư trên đôi tay đang bị thương của Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt, chậm rãi nói: “Lúc tiêu diệt Trần quốc, ta tìm được trong mật kho của bọn họ.”Lưu Nguyệt nghe vậy vô thức cắn chặt răng, ánh mắt u ám.Đúng vậy, nàng sao lại quên, Thiên Thần quốc có, Ngạo Vân quốc có, vậy vương thất Trần quốc Triệu quốc Đẳng quốc cũng có thể có, Hiên Viên Triệt tiêu diệt Trần quốc, đương nhiên…Nàng lại quên.Khẽ cắn môi, Lưu Nguyệt ngửa đầu nhìn thấy Hiên Viên Triệt vẫn chăm chú nhìn nàng, mọi phức tạp đều chất chứa trong hai tròng mắt đen nhánh kia.Trong mắt hiện lên một chút yêu thương, Hiên Viên Triệt đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má Lưu Nguyệt, cúi đầu nói: “Cũng bởi vì vậy, cho nên nàng mới không dám trở về với ta.Cũng bởi vì vậy, cho nên nàng mới chọc tức ta ở biên quan Ngạo Vân.Cũng bởi vì vậy, nàng mới ngàn dặm xa xôi chạy tới quan ngoại, hao tâm tổn trí chịu đựng.”Ba tiếng ‘cũng bởi vì vậy’, nương theo tiếng nghẹn ngào trầm thấp, bay bổng trong gió đêm, làm trái tim người ta mềm nhũn.“Triệt….” Lưu Nguyệt cảm giác được sự chua xót và hổ thẹn thật sâu trong lòng Hiên Viên Triệt, cũng cảm thấy đau xót, nàng không muốn Hiên Viên Triệt như thế này.Một chữ mới hô lên, bàn tay khẽ vuốt vuốt mặt nàng, đặt trên môi nàng, không cho nàng nói.“Nàng là đồ ngốc, ngu ngốc.” Hai mắt đỏ rực, rít từng tiếng, lộ ra tình cảm sâu sắc trong lòng.Nhìn chằm chằm Hiên Viên Triệt hai mắt đỏ rực, trong mắt có bao nhiêu yêu, trong mắt có bao nhiêu tình, trong mắt lại có bao nhiêu thương tiếc và tự trách. Lời khuyên lơn và phản bác đến bên miệng, tất cả đều biến mất. Lưu Nguyệt im lặng thở dài một tiếng, đầu dựa sát vào ngực Hiên Viên Triệt, gật gật đầu nhẹ giọng nói: “Phải, ta là đồ ngốc.”Ngốc đến mức vì người mình yêu, không tiếc tự mình gánh vác tất cả mọi chuyện.Ngốc đến mức không muốn làm cho người mình yêu phải khó xử, toàn bộ nguy hiểm và chỉ trích, đều tự mình đối mặt.Đúng vậy, nàng ngốc, nàng chưa từng ngốc như vậy.Nhưng mà, nàng lại vui vẻ chịu đựng, cam tâm tình nguyện cứ tiếp tục ngốc như thế, còn cách nào sao.Nghe thấy Lưu Nguyệt thú nhận, Hiên Viên Triệt cảm thấy đủ thứ cảm xúc trào dâng trong lòng, đôi tay run rẩy kéo vạt áo sau gáy Lưu Nguyệt lên, một dấu chu sa đỏ thẫm, bắt mắt như vậy, rực rỡ như vậy nhắc nhở mọi chuyện, cánh tay đang ôm lấy Lưu Nguyệt, càng siết chặt hơn.Thân thể được Hiên Viên Triệt ôm thật chặt, sức lực càng ngày càng gấp, cảm thấy đau đớn, xem ra chỗ bị thương lại rách miệng ra mất, nhưng Lưu Nguyệt vẫn không nhúc nhích, cứ mặc cho Hiên Viên Triệt ôm lấy.“Sau này không cho phép ngốc như vậy nữa.” Cắn chặt răng, Hiên Viên Triệt ôm chặt Lưu Nguyệt trong lòng, nói.Duỗi ngón tay ngăn cản lời Lưu Nguyệt muốn nói, đôi mắt đỏ rực của Hiên Viên Triệt nhìn Lưu Nguyệt trong lòng thật sâu nói: “Ta hiểu rõ nàng đang lo lắng cái gì, cũng biết nàng một mình chạy xa như vậy là vì cái gì, đúng vậy, đây là một cơ hội, là một cơ hội quật ngã Minh Đảo.Nhưng, nàng cũng đừng quên, chúng ta là một, là nhất thể, chỗ nàng ở nhất định phải có ta, chỗ ta ở nhất định phải có nàng, chúng ta cùng nhau đối mặt với tất cả những gì chưa biết, nếu biết nguy hiểm, không thể một mình đi liều mạng, đùa giỡn sinh mệnh.Ta thà rằng bất lực mà chết đi, cũng không muốn một mình sống trong cô độc,nàng nghe rõ chưa?”Câu nói dịu dàng cuối cùng, đã trở nên nghiêm nghị, đôi mắt đỏ của Hiên Viên Triệt dường như muốn đục thủng một cái lỗ trên người Lưu Nguyệt.Hắn biết, hắn đang gặp nguy hiểm, hắn cũng biết, Lưu Nguyệt một mình chạy xa như vậy, là vì không muốn hắn khó xử, suy cho cùng hắn có người nhà có đất nước, hắn phải đứng ở địa vị của một quân vương mà suy nghĩ, lo lắng cho bách tính.Nhưng như vậy không có nghĩa hắn sẽ vì mấy chuyện này mà vứt bỏ Lưu Nguyệt, khiến nàng một thân một mình đi giao tranh, hắn không làm được, không làm được.Răng nanh cắn chặt, mắt sáng như sao.“Nàng nghe rõ cho ta, từ nay về sau nhất định phải nói mọi chuyện cho ta, không được tự tiện xử lí, muốn đối mặt thì cùng nhau đối mặt, nếu không, chúng ta liền ân đoạn nghĩa tuyệt, cả đời không qua lại với nhau.” Nói chắc như đinh đóng cột, không để cho người ta kịp thỏa thuận.“Chàng….” Lưu Nguyệt nhất thời trừng mắt.Nàng nghe được, Hiên Viên Triệt nói thật, Hiên Viên Triệt sao lại có thể nói như thế, Hiên Viên Triệt thật là đáng chết, đáng chết.Biết rõ nàng tuyệt đối sẽ không đồng ý hai người bọn họ cứ như vậy mà ân đoạn nghĩa tuyệt, cả đời không qua lại với nhau, lại có thể nói như thế với nàng, chết tiệt, chết tiệt.“Chàng dám.” Nghiến răng nghiến lợi, Lưu Nguyệt phẫn nộ kêu.Hiên Viên Triệt nhìn vào đôi mắt đầy lửa giận của Lưu Nguyệt, khóe miệng được bao bọc bởi một nụ cười, chậm rãi nói: “Thế thì phải nghe ta.”Cười, nhẹ nhàng hiện lên bên môi Hiên Viên Triệt, lộ ra gương mặt vốn đẹp đẽ của hắn, lại càng lộ vẻ yêu mỵ kinh người.(Su: lâu lắm mới được câu tả soái ca nha

*chùi miệng*)Trong lòng Lưu Nguyệt tràn đầy sự phẫn nộ và bất đắc dĩ, nhìn thấy Hiên Viên Triệt vui vẻ như vậy, trái tim khó chịu kia chậm rãi chìm xuống.Nhìn vào nét mặt tươi cười và yên lòng kia, trong nháy mắt trong lòng Lưu Nguyệt ngọt bùi cay đắng cái gì cũng có, chất đầy trái tim.Nhìn cổ thư, hắn hẳn là đã sớm biết mình gặp nguy hiểm, yêu thương nàng, ở cùng một chỗ với nàng bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.Nhưng, Hiên Viên Triệt lại vẫn như vậy, vẫn kiên định như cũ không nói, đã thế lại càng thâm tình hơn, người yêu như vậy, trượng phu như vậy, nàng làm sao cam lòng vứt bỏ, làm sao cam lòng buông tay, làm sao cam lòng để cho hắn chịu thương tổn.“Nghe rõ chưa?” Nhìn thấy biểu tình vừa khổ lại vừa ngọt, Hiên Viên Triệt đột nhiên mỉm cười nhìn Lưu Nguyệt nói: “Bạch thủ vi tân yết cái như cựu.”Cổ văn, nàng không có trình độ, không hiểu. Hiên Viên Triệt cũng không mong đợi Lưu Nguyệt hiểu, tiếp tục nói: “Ý nghĩa rất đơn giản, chỉ nói có người sống suốt đời, đến già giữa hai phu thê vẫn cảm thấy xa lạ như lúc mới gặp.Mà có người ngay ngày thành thân, khi vén khăn gấm của tân nương lên, lại cảm thấy dường như đã sớm gặp qua, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, gần gũi đến không thể gần gũi hơn.Nguyệt đời người khó gặp được một người có thể yêu thương, có thể hiểu nhau, có thể cùng sống cùng chết, rất khó, đặc biệt là người trong hoàng tộc chúng ta, thấy rất nhiều người hư tình giả ý, rất nhiều người ngươi lừa ta gạt, chân tình này với ta mà nói rất trân quý.Nguyệt, ta thà rằng buông tay đánh cược một lần, tuyệt không nguyện kiếp này phải hối hận.”Vẻ mặt tươi cười bao hàm kiên định, và dứt khoát.Lời nói nhẹ nhàng nồng ấm lại kiên quyết rót vào tai Lưu Nguyệt, làm trái tim ấm áp, chuyện tốt đẹp, đã xảy ra hết rồi.Không có mở miệng, Lưu Nguyệt biết dù có nói gì cũng là dư thừa,, chịu đựng đau đớn ở cổ tay, nắm chặt tay Hiên Viên Triệt, trên mặt Lưu Nguyệt chậm rãi hiện ra chút nét mặt tươi cười sáng lạn như nhật nguyệt.Hiên Viên Triệt cũng nắm chặt tay Lưu Nguyệt.Tay nắm tay, mưa gió cùng đường.Bóng đêm u tĩnh, gió núi lướt qua, ngọn cây sàn sạt rung động, lộ ra vẻ tĩnh mịch.Ánh trăng bạc chiếu rọi, soi sáng núi rừng mờ ảo, ánh trăng đẹp đẽ, trong trẻo nhưng lạnh lùng còn cao ngạo.Mà trong ánh bạc trong trẻo nhưng lạnh lùng đó, hai thân ảnh rúc vào với nhau, không nói một lời, cũng đã vượt qua hết thảy của thế gian.Đêm rất nhanh liền qua, chẳng mấy chốc phía chân trời đã rực sáng.Ánh sáng mỏng manh đẹp đẽ phá tan chân trời, nổi lên, ánh bình minh vàng nhạt, hào quang cao ngất, thay thế ánh trăng sáng trong, tiếp quản non sông ngàn dặm.“Hôm nay mặt trời thật là đẹp.” Lấy tay che trán, Lưu Nguyệt nhìn luồn ánh sáng rọi xuống qua tán lá, cảm thán.“Thần thấy ngài tâm tình bây giờ rất tốt, cho nên xem cái gì cũng đẹp.” Lưu Nguyệt vừa dứt lời,một tiếng nói hài hước vang lên ngay phía sau hai người.Thu Ngân, Ngạn Hổ, Đỗ Nhất và Thác Bỉ Mộc từ trong rừng cây phía sau đi ra, Ngạn Hổ hai tay ôm ngực cười nhìn Lưu Nguyệt.(Su: Nhất Nhất, i miss you! :*)Lưu Nguyệt xoay người nhướng mày nhìn Ngạn Hổ nói: “Tâm tình ta tốt, ngươi có ý kiến?”“Không có, ty chức không dám.” Ngạn Hổ nghe vậy lập tức nghiêm mặt lớn tiếng nói, nhưng đôi mắt cười tít lại tiết lộ hết thảy.Hiên Viên Triệt đứng bên cạnh Lưu Nguyệt thấy vậy, không khỏi cũng nở nụ cười, đưa tay sửa sang lại đầu tóc cho Lưu Nguyệt, kéo Lưu Nguyệt ôm vào trong lòng.Lưu Nguyệt thấy vậy tựa vào ngực Hiên Viên Triệt, hừ một tiếng với Ngạn Hổ.(Su: khổ anh, chết chửa, ai bảo quấy rối người ta đâu, đúng là Nhất Nhất vẫn là nhất nha :”>)Hôm nay tâm tình nàng quả thực tốt vô cùng, không so đo với Ngạn Hổ không biết tôn ti trật tự nữa.Lạnh lùng hừ một tiếng, Thu Ngân không tiếng động đi tới bên, đột nhiên quì một gối với Lưu Nguyệt nói: “Thuộc hạ trước kia lời nói xúc phạm, xin ngài giáng tội.”Không gọi tên Vương Phi là Lưu Nguyệt, Thu Ngân nói hàm hồ, nhưng Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt đều nghe rõ ràng Thu Ngân đang thỉnh tội.Tiếng nói vừa ra, Ngạn Hổ cũng thu lại vẻ sáng lạn trên mặt, đi tới bên cạnh Thu Ngân, cũng quỳ một gỗi với Lưu Nguyệt: “Xin ngài trị tội.”Đoan đoan chính chính, hai người bộ dạng muôn phần nghiêm nghị.Lưu Nguyệt thấy vậy sắc mặt hơi không vui chậm rãi thu vào, lộ ra tươi cười, tựa vào ngực Hiên Viên Triệt nhìn Thu Ngân và Ngạn Hổ nói: “Quên đi, niệm tình các ngươi một lòng vì chàng, trung thành tận tâm, mặc dù hơi có mạo phạm, nhưng cũng là vô cùng tốt.Từ nay về sau, liền như vậy, đối tốt với chàng chính là đối tốt với ta.”Nhớ đến cái ngày ở ngoài cửa thành Ngạo Vân quốc, Thu Ngân ngay cả tên họ cũng đều đem ra mắng nàng, nếu ứng với tính tình ngày trước của nàng, sớm đã làm thịt họ không biết bao nhiêu lần.Nhưng mà, bọn họ là vì Hiên Viên Triệt, trung tâm đáng quý, vậy thì thôi, chỉ cần là một lòng một dạ vì Hiên Viên Triệt, nàng còn so bì làm gì, có thủ hạ như vậy đúng phải chuyện tốt.Thu Ngân Ngạn Hổ nghe vậy liếc nhau, nhất tề nói: “Tạ nhiếp chính vương không trách tội.” Có người Bắc Mục ở đây, không thể gọi Vương Phi, vậy dứt khoát đổi gọi gọi nhiếp chính vương là được rồi.Hiên Viên Triệt nghe đến đó, nụ cười trên mặt càng sâu, càng nắm chặt lấy tay Lưu Nguyệt.Sóng mắt lưu chuyển, Lưu Nguyệt quay đầu đang muốn trò chuyện với Hiên Viên Triệt, khóe mắt đột nhiên quét đến Thác Bỉ Mộc đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không khỏi trầm ngâm, nàng sao lại quên mất hắn.Quay đầu nhìn Thác Bỉ Mộc, chỉ thấy Thác Bỉ Mộc nhíu mày thật sâu, không ngừng đánh giá Hiên Viên Triệt từ trên xuống dưới, vẻ mặt hoài nghi, vẻ mặt khó hiểu.“Thác Bỉ Mộc, ngươi đang nhìn cái gì?” Lưu Nguyệt thấy vậy mở miệng nói.Thác Bỉ Mộc cũng thẳng thắn, lập tức chỉ chỉ Hiên Viên Triệt nói: “Tối hôm qua không phải người này, người này từ đâu ra?”Quái lạ, tối hôm qua bốn người bọn họ canh chừng một phương, tuyệt đối không có bất kỳ ai đến, nam nhân thoạt nhìn tầm thường này là ai?Vừa nói như vậy xong, Ngạn Hổ và Thu Ngân liền cúi đầu nở nụ cười, thật là một người không có kiến thức.Lưu Nguyệt cũng nở nụ cười, quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt tầm thường, Âu Dương Vu Phi ở bên người nàng, không biết Minh Đảo có bao nhiêu người ở chỗ này, dung mạo Hiên Viên Triệt không nên để lộ, muốn liều mạng thì liều mạng, có thể ổn thoả tốt nhất cứ nên ổn thoả.Bởi vậy, nàng dùng mấy thứ Hiên Viên Triệt đem bên mình, suốt đêm hóa trang cho Hiên Viên Triệt, tài dịch dung của nàng dù gì cũng hạng nhất, quệt quệt vài đường, lập tức sẽ biến Hiên Viên Triệt thành một người Bắc Mục, một nam nhân bình phàm.Thu Ngân cùng Hiên Viên Triệt quá quen rồi, mà Thác Bỉ Mộc lại kinh ngạc đến mức chưa từng dãn mày ra.“Thác Bỉ Mộc, ta luôn luôn tin tưởng các ngươi, cũng hy vọng có thể tiếp tục tín nhiệm, hôm nay, ngươi đã nhìn thấy, ta cho ngươi hai con đường.”Nhìn Thác Bỉ Mộc, Lưu Nguyệt đột nhiên mở miệng.Thác Bỉ Mộc cũng là một tài năng xuất chúng ở mười thành Khô Sa, cũng không phải người ngu ngốc, nghe Lưu Nguyệt nói tưởng chừng như đạm nhạt, thực ra bên trong cất giấu lời nói sắc bén, lập tức liền biết mình nhìn thấy người không nên nhìn, biết được chuyện bí mật gì đó.Ngay lập tức, Thác Bỉ Mộc nghiêm mặt, cũng không đợi Lưu Nguyệt nói hai con đường kia là gì.Nhanh chóng nói: “Lòng trung thành của Thác Bỉ Mộc đối với thành chủ trời xanh chứng giám, Thác Bỉ Mộc hôm nay cái gì cũng không có thấy, sau này cũng tuyệt đối không nhìn thấy gì. Thành chủ yên tâm, nếu Thác Bỉ Mộc có mảy may tiết lộ ra, trước chư thần thảo nguyên, cả nhà già trẻ Thác Bỉ Mộc chết không có chỗ chôn.”Nói đến phần sau, Thác Bỉ Mộc giơ tay phải lên cao, nói ra lời thề trang trọng nhất của thảo nguyên.Thảo nguyên tín nhiệm chư thần, lời thề trang trọng nhất, nói ra lời thề độc như vậy, có thể thấy rõ được sự chân thành.Lưu Nguyệt nghe vậy lập tức cười ha ha, nhìn Thác Bỉ Mộc nói: “Tốt, Thác Bỉ Mộc, sau này bổn vương tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.”Thác Bỉ Mộc nghe Lưu Nguyệt hứa hẹn, liền vui vẻ, kính trọng khom người thành nửa đường tròn với Lưu Nguyệt.Ánh ban mai từ tàn cây rọi xuống càng rực rỡ hơn, ánh vàng khắp nơi.Nhanh chóng dịch dung cùng Thu Ngân và Ngạn Hổ, tiếng vó ngựa vang lên bên tai, một trăm tinh binh đi theo Thác Bỉ Mộc, cũng bốn phương tám hướng chạy tới.Hôm qua, sau khi ngựa của bọn họ phá đám xong, thừa dịp trời tối chạy đi, bây giờ mới theo ước định, vòng qua đây.Đám người Hiên Viên Triệt sớm đã dịch dung xong, không để lại bất kì đầu mối nào cho kẻ khác.Nhìn đám tinh binh đi tới trước mặt, Lưu Nguyệt nhớ ra tại sao Hiên Viên Triệt lại đi cùng đám người của Thác Bỉ Mộc?Không khỏi quay đầu nói: “Chàng làm sao….” Một lời chưa có hỏi xong, Lưu Nguyệt lại im miệng không hỏi nữa, chỉ cười với Hiên Viên Triệt thật sâu.Hiên Viên Triệt nếu đuổi theo, đám người thế thân cho tộc trưởng Hùng Khoát tộc, có thể lừa được đám Thác Bỉ Mộc, há có thể lừa gạt hắn, tất nhiên Hiên Viên Triệt đã đoán được ẩn tình trong đó, liên hợp với Thác Bỉ Mộc để cắn trả, mới có một màn ngựa chạy loạn kia, chuyện này không khó đoán.Hiên Viên Triệt thấy Lưu Nguyệt cười tỏ vẻ hiểu rõ, cũng cười.Biết ngay Lưu Nguyệt của hắn thông minh, chỉ cần một chút manh mối có thể biết rõ ràng mọi chuyện, căn bản không cần nói thừa.Mọi người đến đông đủ, trừ Âu Dương Vu Phi không biết đang ở đâu.Nhưng mà, Âu Dương Vu Phi rất lợi hại, buổi chiều hôm qua làm loạn như vậy, nếu như hắn không chạy thoát được, vậy quả thực là quá vô dụng, vì vậy Lưu Nguyệt không lo lắng cho hắn chút nào.Sửa sang đầu tóc, Lưu Nguyệt giả bộ bị thương rất nặng để mặc cõng nàng đi, vừa nói: “Đây là chỗ nào?”Nơi đây chỉ là một chỗ khỉ ho cò gáy buổi chiều không để ý, vừa mới sáng, nơi rừng cây bọn họ đang đứng, chính là núi đá đá lởm chởm tối như mực, màu đen làm nổi bật một mảnh xanh biếc, thoạt nhìn hiểm trở âm trầm đến không nói nên lời.“Núi Khố Xích, thần núi của mười bảy tộc Tiên Ti, nhưng cũng không thuộc về thế lực của họ, là một mản đất không ai quản lí.” Thác Bỉ Mộc vừa đi về phía trước vừa nói.Lưu Nguyệt nghe vậy nhìn liếc qua mọi nơi, núi Khố Xích, đã từng nghe qua, nghe nói ở đây có rất nhiều yêu ma quỷ quái, mọi người chỉ có thể đi nganng qua vài chục dặm dưới chân núi, tuyệt đối không dám đi vào.Dù sao đồn đãi cũng nhiều không kế xiết, hung ác vạn phần.“Chúng ta bây giờ đang ở chỗ nào?” Nhìn trái là núi, nhìn phải là núi, nhìn trước là núi, đến nhìn sau cũng là núi, đây là chỗ nào của núi Khố Xích?“Không biết.” Thác Bỉ Mộc đau đầu, phun một câu.Lưu Nguyệt nghe vậy cúi đầu nhìn Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt lắc đầu, hắn cũng không phải người thảo nguyên, hiểu biết về thảo nguyên trong khoảng thời gian này dù có khá hơn một chút, nhưng cũng khó có thể biết cặn kẽ đến mức biết mình đang ở chỗ nào của núi Khố Xích.Tối hôm qua chỉ vì thoát khỏi truy kích của vạn mã phía sau, vừa thông đường là chỉ biết chạy vào núi Khố Xích này, cụ thể là vị trí nào, thức sự không thể biết, nhưng mà hiển nhiên là ở sâu trong núi rồi.“Không sao, đi xuyên qua khu rừng này, sẽ vòng ra phía sau mười bảy tộc Tiên Ti.” Ngẩng đầu nhìn hướng của mặt trời, Hiên Viên Triệt đột nhiên lạnh lùng cười nói.Mười bảy tộc Tiên Ti, dám động thủ với thê tử của hắn, há có thể quên đi dễ dàng như vậy.Xem hắn lột da của bọn họ đi.Ý cười trong mắt không ngăn được mà lóe lên, Lưu Nguyệt bò trên lưng Hiên Viên Triệt, có Hiên Viên Triệt ở đây, mấy chuyện kia cũng không cần nàng quan tâm, mọi chuyện đều vứt cho Hiên Viên Triệt làm là được rồi.Thần núi gì đó, quỷ núi gì đó, đều là lừa người, tại sao phải sợ nó.Mỉm cười chôn đầu vào gáy Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt cười, khẽ cắn cổ Hiên Viên Triệt.(Su: 1 trong những cảnh thân mật hiếm hoi của 2 anh chị, Su đang cân nhắc xem có nên xếp nó vào dạng Hót k =)) )Hiên Viên Triệt nghiêng đầu chà chà đầu Lưu Nguyệt, không tiếng động cười.Những người khác nhìn thấy, còn tưởng rằng Lưu Nguyệt bị thương nặng chống đở không nối, vẻ mặt lo lắng, yên lặng tiến về phía trước, sợ làm kinh động đến Lưu Nguyệt.Lưu Nguyệt lại càng nhàn tản, thỏa sức hành hạ Hiên Viên Triệt, đem nỗi nhớ mong lâu ngày không gặp, tất cả thể hiện ra.Bước đi trên núi non trùng điệp, trên đất vang lên tiếng sàn sạt.Cõng Lưu Nguyệt đi vào núi, Hiên Viên Triệt chưa bao giờ biết Lưu Nguyệt có thể nghịch ngợm như vậy, có thể sánh bằng con khỉ nhỏ ngang ngược được rồi, đều cắn vào cổ hắn, chỉ sợ cổ hắn sớm đã vô cùng thê thảm rồi, người này, đây là dụ dỗ người đấy.Im lặng thở dài, nếu cứ cắn tiếp, hắn có thể sẽ không nhịn nổi.(Su: Nguyệt tỷ, cắn mạnh vào cho e, e tình nguyện mất vài CC máu cho 2 ng =)) )Lập tức ho khan một tiếng, khơi ra đề tài để nói: “Nàng sao lại bị bắt?”Mặc dù là tạm thời nói ra, nhưng hắn sớm đã muốn hỏi vấn đề này rồi, Lưu Nguyệt một thân bản lĩnh như vậy, làm sao có thể bị bắt đi đơn giản dễ dàng như vậy?Nghe Hiên Viên Triệt nhắc tới chuyện này, Lưu Nguyệt nhất thời khẽ buông miệng đang cắn Hiên Viên Triệt ra, nhíu nhíu mày.“Một chén rượu.” Lưu Nguyệt trầm ngâm trong nháy mắt, thấp giọng nói.“Một chén rượu?” Hiên Viên Triệt kinh ngạc, Lưu Nguyệt hiểu rất rõ về độc vật, so với hắn chỉ có hơn chớ không kém.Ngày đó kho độc dược trấn quốc ở Thiên Thần, nàng chỉ mới ngửi cũng đã biết, tại sao hôm nay lại có thể ra nông nỗi này?Nghe ra sự kinh ngạc trong giọng nói của Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt cũng không liếc mắt, nàng lại bị thua vì cái này, chính nàng cũng cảm thấy thật mất mặt.Nhưng mất mặt là chuyện của mất mặt, có thể khiến bọn họ trúng độc, không phải thứ đơn giản.“Khá thơm, hơi sền sệt.” Lưu Nguyệt cau mày nhớ lại nói.Rượu kia vào họng chỉ cảm giác được một chút, bây giờ nghĩ lại hẳn không phải là mùi vị của rượu, mà là mùi của độc dược ở đâu đó, lấy mùi rượu để át đi mùi hương đặc biệt này.“Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, sau này không thể quá tự tin.” Hiên Viên Triệt trầm giọng nói.Người lái thuyền cẩn thận lái qua cả vạn con thuyền, rất nhiều người vẫn bị đắm, không phải là do không hiểu gì, mà là do mình nghĩ rằng mình đã quá rõ.Gật đầu, Lưu Nguyệt ừ một tiếng, trải qua một trận này, nàng sau này đương nhiên sẽ không quá sơ sảy như vậy nữa.Sau khi gật đầu, Lưu Nguyệt suy nghĩ một chút đang muốn nói chuyện, gió núi đột nhiên thổi đến, mang theo mùi thơm ngát của thảo hoa trên núi, thấm vào ruột gan.Chóp mũi Lưu Nguyệt khẽ chau lại, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, mùi hương này…Mùi hương này sao lại giống mùi chén rượu nàng đã uống thế.Lưu Nguyệt nhất thời ngẩng đầu nhìn về phía mùi thơm tỏa ra.Được Hiên Viên Triệt cõng trên lưng, Lưu Nguyệt vốn cao hơn mọi người một đoạn, lúc này quay đầu nhìn lại, lướt qua đỉnh đầu của mọi người chung quanh, tầm mắt hạ xuống một thung lũng nhỏ cách đó không xa, một mảnh váng chói lóa mắt.“Qua bên kia.” Lưu Nguyệt lập tức nói với Hiên Viên Triệt.Hiên Viên Triệt nghe được sự nghiêm túc trong lời nói của Lưu Nguyệt, không ngừng lại, xoay người liền đi tới phía bên kia.Đám người Thu Ngân, Ngạn Hổ, Đỗ Nhất, Thác Bỉ Mộc thấy vậy, lập tức lôi kéo hơn trăm binh mã, liền đi theo.(Su: Nhất Nhất

)Trước mắt rực rỡ ánh vàng, dưới ánh mặt trời tản ra ánh sáng mỹ lệ, dường như muốn làm mù con mắt.Càng đi vào, mùi thơm kia càng nồng đậm.Một biển hoa.Ngồi xổm người xuống, Lưu Nguyệt ngắt lấy một cành, xem xét cẩn thận.Nhìn xa thì có vẻ là màu vàng, nhưng nhìn kĩ, lại là hoa ba màu, chỉ là cánh hoa màu vàng quá lớn, che mất những cánh hoa màu khác, vì vậy từ xa nhìn lại, còn tưởng rằng là đây là một biển hoa vàng óng.“Có chuyện gì?” Hiên Viên Triệt cũng ngồi xổm bên người Lưu Nguyệt, sau khi nhìn thoáng qua lại quay đầu nhìn Lưu Nguyệt hỏi, đối với độc, thật sự không có nhiều thiên phú lắm.“Là cái này.” Lưu Nguyệt ngửi mùi hướng đó hoa tỏa ra, trầm giọng nóiChính là mùi thơm này, mùi thơm của thuốc trong chén rượu kia của nàng.Xem ra là do mấy cái này làm ra.Lưu Nguyệt giơ đóa hoa quan sát cẩn thận, đóa hoa này thoạt nhìn cũng không mang độc, chung quanh mặt đất vẫn có con trùng bò qua bò lại, xem ra cũng không phải hoa độc, nhưng tại sao có uy lực như vậy? Thậm chí ngay cả nàng cũng không phát hiện ra, hoa này…Hiên Viên Triệt nghe vậy ngẩng đầu biển hoa, gần như có tới hơn vạn đóa, trầm ngâm.“Là thứ này, vậy ta cho một mồi lửa đốt trụi.” Dọc đường Lưu Nguyệt cùng nói chuyện với Hiên Viên Triệt, đương nhiên cũng lọt vào tai đám Thác Bỉ Mộc Ngạn Hổ, lúc này Thác Bỉ Mộc nghe Lưu Nguyệt nói như thế, nhất thời tròn mắt, làm bộ sẽ hỏa thiêu đám tai họa này.“Ngươi định dẫn đám truy binh tới?” Đỗ Nhất vẫn lạnh như băng, lạnh lùng nói một câu.(Su: Nhất Nhất

em ôm cái nảo :”>)Mười bảy tộc Tiên Ti chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chủ nhân của hắn, nhất định sẽ phái người đuổi theo, nếu đốt lửa, không phải là rõ ràng nói cho người khác biết, ở chỗ này, ngươi mau tới bắt ta.Thác Bỉ Mộc nghe vậy lập tức rũ mắt xuống, ngượng ngùng chà xát tay, không nghĩ đến chuyện đó nữa.“Đào cả gốc vài cây về.” Hiên Viên Triệt quay đầu nhìn Lưu Nguyệt nói.Nếu có thể hạ gục Lưu Nguyệt, thứ này lợi hại bao nhiêu không cần nói cũng biết, đào lấy vài cây để nghiên cứu kĩ một chút, nếu thành công, nhất định có chỗ dùng.“Chờ một chút, ta cảm thấy có chút quen thuộc.” Lưu Nguyệt vuốt vuốt đóa hoa ba màu trong tay, nhíu chặt mày nói.Hoa trước mắt, nàng càng xem càng cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng là nhất thời nhớ không ra đã gặp qua ở đâu.Nhưng có thể khẳng định, nàng tuyệt đối không phải ở quốc gia này nhìn thấy, là kiếp làm lính đánh thuê nhìn thấy.Nhưng mà, là thấy ở đâu?Cau mày, Lưu Nguyệt sống chết nhìn chằm chằm hoa ba màu trong tay.Hiên Viên Triệt cũng không quấy rầy Lưu Nguyệt suy nghĩ, phất tay ý bảo mọi người đừng nói chuyện, quay đầu hái một cành hoa ba màu đùa nghịch.Ong bướm bay lượn trong không trung, tràn đầy sức sống.Hiên Viên Triệt hái một cành đơn độc, nhìn thấy một chất lỏng gần như trong suốt, từ chỗ ngắt hoa chậm rãi chảy ra, rơi trên mặt đất, vừa lúc nhỏ lên người con kiến.Con kiến đang cõng một miếng thức ăn, bị dính phải chất lỏng này, động tác đột nhiên cũng nhanh hơn, liền bò đi xa.Lưu Nguyệt vô thức nhìn thấy, ánh mắt đột nhiên sáng rỡ, không khống chế được nhảy dựng lên, trong nháy mắt mặt hưng phấn đến méo mó.“Thế nào, thế nào?” Hiên Viên Triệt bị Lưu Nguyệt làm cho hết hồn, vội vàng đứng dậy giữ Lưu Nguyệt lại, cả người đều bị thương, mặc dù là bị thương ngoài da, cũng đừng hành hạ bản thân như vậy chứ.“Là nó, là nó….” Trong nháy mắt Lưu Nguyệt hưng phấn đến nói không ra lời, khua tay múa chân, hưng phấn giống như đứa trẻ.Đám Hiên Viên Triệt chưa từng nhìn thấy Lưu Nguyệt vui sướng đến thế, không khỏi đều trừng mắt, đây là cái bảo bối gì?“Nàng đừng kích động, vẫn đang bị thương.” Hiên Viên Triệt giữ Lưu Nguyệt lại nói liên hồi.Đưa tay túm lấy ngực áo Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt hưng phấn đến mức muốn bay lên: “Là nó, ha ha, ta có thứ đối phó với bọn họ rồi, ta có thứ đối phó với bọn họ rồi….”Nàng nhớ ra rồi, nàng nhìn thấy hoa này ở đâu.Trong trung tâm nghiên cứu của nước M.Ngày đó, nàng nhận một danh sách đi giết một bác sĩ sinh vật học, chính là một trong những người nghiên cứu cái loại hoa này.Nàng vì tới gần, thuận mắt đảo qua bản nghiên cứu và kết luận của hắn về hoa này.Nguyên liệu chủ yếu của độc tố thần kinh số 17.Không phải là độc tố gây tổn thương, mà là một loại độc tố có tính phòng ngự.Bởi vì có độc dược sẽ có giải dược, nó chính là một loại giải dược có tính phòng ngự có thể sử dụng với quy mô lớn.Năm đó, nàng đối với mấy thứ như vậy không có hứng thú, bởi vậy cũng không để ý, mà hôm nay, nàng may mắn đã từng xem qua, mà bây giờ còn nhớ được cách bào chế nó.(Su: cái đầu tỷ làm bằng cái gì vậy? K có hứng thú mà còn nhớ được? Em đây chỉ có thể nhớ được cái gì có ấn tượng mạnh mẽ, tỷ như lần đầu tiên e nhìn thấy cục đường phèn =,.=)Nắm chặt tay, Lưu Nguyệt hận không thể tự mình điên cuồng trong biển hoa này.Một ít dược của Minh Đảo có thể hủy diệt một đỉnh núi, nàng hôm nay lại tìm được đồ có thể chống lại.Ha ha.Tái ông mất ngựa, sao biết là không phải phúc.Vui vẻ ra mặt, Lưu Nguyệt túm lấy quần áo Hiên Viên Triệt, cười sung sướng cực kỳ.“Ta vô cùng cảm tạ mười bảy tộc Tiên Ti mời ta tới, quả thực rất cảm tạ bọn họ, ha ha, để cho ta có thứ này, Minh Đảo, Minh Đảo….”Ta không phải không thể phản kích, chỉ có thể trở thành người chịu đòn.Ngươi có thuốc có độc, ta có giải dược ván này, ai sợ ai.Tiếng cười càn rỡ bay theo gió, tung bay.Kim quang lóe lên, trời quang vạn dặm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status