Vương phi áp đảo vương gia

Chương 154: Bổn vương không cho bắt, các ngươi cũng đừng mong bắt được



"Vương Gia, giờ lành đã đến nếu làm trễ nãi cũng không nên, người xem. . . . . ." Hoàng hậu nương nương ngồi bên cạnh hoàng thượng, dịu dàng nói.

"Chính là bởi vì chuyện này có quan hệ trọng đại, đây là Thái tử phi của Đông Ly quốc, sao có thể qua loa được chứ!" ánh mắt Nam Cung Thần quét đến đám người Mạc Hạo Vũ, đáy mắt lưu quang bốn phía, "Cháu gái Mạc gia đã từng cùng Thế tử của Bổn vương định ra hôn ước, sao bây giờ lại muốn trở thành Thái tử phi thế kia?"

Thư Vũ Trạch cùng Mạc Vân Dao có hôn ước?

Này này chuyện này. . . . . . Đây đương nhiên là chuyện không thể nào, đừng nói Mạc gia Mạc Vân Dao, chính Mạc Hạo Vũ, Thư Vũ Trạch đoán chừng cũng không có chút ấn tượng nào cả, chuyện đính hôn vừa nói, hoàn toàn chính là do Nam Cung Thần ở chỗ này bịa chuyện .

Chỉ là người nói chính là Vương Gia, hắn nói có kia ngay tức là có! Ai dám đứng ra nói là không có chứ?

"Tại sao trẫm chưa từng nghe qua là có chuyện này chứ? Thập hoàng đệ, chuyện này quan hệ rất lớn, hôm nay là ngày cưới của thái tử, dù cho có nhưng nếu chỉ là lời nói tùy ý trong lúc cao hứng thì cũng không được! Mạc ái khanh, khanh nghĩ như thế nào?" Nam Cung Chiêu không nghĩ tới Nam Cung Thần lại có thể đột nhiên nói ra chuyện hôn ước như vậy, sao cho tới bây giờ hắn vẫn không biết Mạc gia cùng với Nam Cung Thần có mối quan hệ tốt vậy?

Chẳng lẽ khi hắn không chú ý, bọn họ đã sơm qua lại mật thiết với nhau?

Đáy lòng trầm xuống, sắc mặt Nam Cung Chiêu lại càng khó coi hơn mấy phần, nhưng khi ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Thần lại vẫn giữ thần sắc ôn hòa như cũ.

"Bổn vương không đồng ý Mạc Vân Dao trở thành thái tử phi!"

Chậm rãi một câu nói, Nam Cung Thần mỉm cười nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Chiêu đang ngồi trên ghế rồng, vẫn tay nhè nhẹ mơn trớn một bên ống tay áo, cười chói lọi như ngôi sao!

Hoàng cung đông Ly quốc.

Có rất nhiều người đang ở trong đó, nhưng bây giờ tất cả mọi người giống như đã có thỏa thuận trước vậy, đồng loạt trầm mặc, giữ im lặng, không có người nào mở miệng nói một câu, chỉ vì hiện tại mở miệng chống lại người của hoàng thượng là Tề vương gia.

Tề vương gia có bao nhiêu năng lực mà bọn họ không biết, nhưng bọn họ biết, lúc trước khi hoàng thành loạn lạc, nhất cử đem hoàng thượng đẩy lên long y, người cũng không phải những người khác, mà là Tề vương gia hai chân không thể đi được.

Tề vương gia Kinh thái tuyệt diễm mở miệng, bọn họ như thế nào dám làm ngược lại, dù sao lời đồn về hoàng thượng đến nay cũng chỉ là lời đồn được lưu truyền một cách lén lút mà thôi, nhưng bọn họ hoặc nhiều hoặc ít cũng nghe được một chút.

"Thập hoàng đệ!"

Sắc mặt Nam Cung Chiêu càng ngày càng khó coi, hiện tại Nam Cung Thần đang ở trước mặt mọi người dánh vào mặt của hắn sao, hắn mới là hoàng thượng Đông Ly quốc, lời của hắn mới là thánh chỉ, một mình ngươi Vương Gia ở chỗ này muốn làm gì?

"Hoàng thượng bớt giận, thập hoàng đệ mới từ Nam Phong quốc chạy về, có thể thân thể còn chưa kịp thích ứng lại, không bằng sai thị vệ hộ tống Tề vương về phủ nghỉ ngơi trước!" Hoàng hậu ngồi kế bên vội vàng nhắc nhở.

Nói đến chuyện tình của Nam Phong quốc, lúc trước Nam Cung Chiêu phái người ám sát bọn họ nhưng không thành, nếu Nam Cung Thần thật sự cùng hoàng thất bên Nam Phong quốc có mối giao tình tốt, như vậy những hành động thiếu suy nghĩ của Nam Cung Chiêu hiện e rằng sẽ có tác dụng ngược lại.

Nếu không phải nhờ có hoàng hậu nhắc nhở, không chừng bây giờ Nam Cung Chiêu đã không nhịn được.

Nhìn chung quanh trầm mặc các trọng thần, Nam Cung Chiêu đáy lòng càng phát nặng trĩu, Tề vương vừa mở miệng, tất cả mọi người không dám tiếp tục nói thêm cái gì, này Tề vương uy tín so với hắn cái này làm người của hoàng thượng còn phải mạnh, chuyện như vậy để cho hắn như thế nào nhẫn nại!

Hoàng hậu bản đánh khiến Nam Cung Thần rời đi ý định, chỉ là Nam Cung Thần như thế nào có thể như bọn họ nguyện!

"Hoàng tẩu chớ lo lắng, thân thể vi thần rất tốt, về phần hôn sự của Thái tử hôm nay. . . . . . Bổn vương nghĩ hay là thôi đi, sau đó giúp Thái tử chọn một Thái tử phi thật hoàn hảo, rồi chọn một ngày đại cát đại lợi khác để cử hành hôn lễ, chắc hẳn thái tử cũng sẽ vô cùng vui mừng! Dù sao nha đầu của Mạc gia kia, hiện tại cũng có thể coi là người trong phủ của Bổn vương!" Nam Cung Thần miễn cưỡng mở miệng nói.

Trầm mặc —

Im ắng yên tĩnh, sắc mặt của hoàng thượng đã cực kỳ khó coi. Lúc nãy hoàng hậu đã tạo một đường lui cho Tề vương gia, nhưng đối với cái đường lui đó. . . . Nam Cung Thần vô cùng khinh thường.

Dĩ nhiên, nếu như Thư Vũ Trạch ở chỗ này, nhất định sẽ phản bác.

Tề vương gia ở đây tùy tùy tiện tiện nói ra một câu, là đã tìm được cho cậu một nàng dâu nhỏ rồi!

Vậy sao có thể, coi như cậu đồng ý, nhưng mẹ của cậu cũng không thể nào tùy tùy tiện tiện chấp nhận một người mà mình không biết rõ về người ta làm con dâu được, chuyện này tuyệt đối không thể nào!

Mà sau khi Tiểu Vũ Trạch biết chuyện này, chỉ có thể quăng cho Vương Gia một ánh mắt bày tỏ khinh bỉ thật sâu, người này tuyệt đối là vì muốn ném cậu đi ra ngoài để chiếm đoạt mẹ cậu, cho nên mới tìm nàng dâu cho cậu sớm như vậy!

Liễu Trì đứng sau lưng Nam Cung Thần, ánh mắt nhìn Nam Cung Chiêu đang ngồi trên ghế rồng không có chút nào che giấu sự khinh miệt!

Dựa vào ngươi mà muốn đối phó với Vương Gia, thật là không biết tự lượng sức mình, cứ nghĩ rằng kết thân với nhà họ Mạc là có thể đem người kéo về phía mình, có thể đem quyền lực nắm giữ trong tay, hừ thật là si tâm vọng tưởng, có Vương gia ở đây, cho dù là hoàng đế cũng chỉ là một vai phụ mà thôi.

Tay Nam Cung Chiêu đặt trên thành ghế nắm chặt thành quyền, không cầm được run rẩy mãnh liệt, lửa giận dâng cao, đáy lòng rít gào, phẫn nộ như sắp phát điên lên, một đôi mắt càng thêm ác liệt nhìn về phía Nam Cung Thần, tức giận làm cả người đang run rẩy, vẻ mặt dần dần không chút che giấu nào cả.

Cuối cùng Nam Cung Chiêu chợt vỗ án, lạnh giọng hét lớn: "Người tới, Tề vương không biết lễ độ và thân phận của mình, phá hư hôn lễ thái tử, đem đám người Tề vương gia bắt hết nhốt vào Thiên Lao!"

"Hoàng thượng! Không thể!"

Nam Cung Thần rủ xuống một cái tay khép lại trong tay áo, nhìn Nam Cung Chiêu bởi vì hành động của hắn mà bức áp như vậy, bởi vì hắn uy hiếp nên mới làm hoàng thượng uy nghiêm nổi tức giận, nghĩ tới giờ phút này Thái hậu nương nương vẫn còn ở trong cung thái hậu, nghĩ tới nương nương trước mắt chình là người do một tay Thái hậu nâng lên long y, đáy mắt một mảnh khinh miệt.

"Hoàng thượng, Tề vương gia thân phận tôn quý, đối với vương triều của đông Ly quốc chúng ta người chính là một đại công thần, sao có thể tùy ý đem Tề Vương Gia giải vào Thiên Lao được chứ?!"

"Hoàng thượng, Tề vương gia thân phận tôn quý, đối với vương triều của đông Ly quốc chúng ta người chính là một đại công thần, sao có thể tùy ý đem Tề Vương Gia giải vào Thiên Lao được chứ?!"

"Hoàng thượng, kính xin nghĩ lại!"

. . . . . .

Nam Cung Chiêu mới vừa vỗ án, tất cả triều thần đều khiếp sợ nhìn hắn, sau đó tất cả đều quỳ xuống, trong miệng đều hô lên không thể!

Tất cả mọi người đều biết, Đông Ly quốc có thể không có hoàng thượng Nam Cung Chiêu này, nhưng là không thể không có Tề vương gia!

Tứ đại cường quốc trên Đại lục, vẫn luôn quan sát thăm dò lẫn nhau, mà sau khi công chúa Bắc Việt quốc kén phò mã ở rể hoàng thất rồi đăng có làm nữ hoàng, càng thể hiện rõ ý đồ và những động thái của mình! Huyền Nguyệt quốc cũng tương tự như thế, đang có tin đồn thái tử Hách Liên Húc Hoa của Huyền Nguyệt quốc sắp kế nhiệm ngôi vị hoàng đế. diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn

Những người đứng đầu của Tứ đại cường quốc lần lượt bắt đầu xây dựng lại bộ máy, tân hoàng lên ngôi, từng người đều có được hùng tâm tráng chí, đối với bản đồ nước hắn lại càng để mắt chú ý đến.

Lúc này nếu bắt giam Tề vương gia vì bất cứ lý do nào, bọn họ tuyệt đối tin tưởng, ba đại cường quốc còn lại sẽ liên hiệp tấn công đông Ly quốc!

Nước không thể không quân, nhưng lúc này càng không thể không có Tề vương!

Mà lũ triều thần cử động càng kích thích Nam Cung Chiêu, hắn là Hoàng đế, mà Nam Cung Thần đường hoàng ở trước mặt mọi người chống đối hắn, cãi lời của hắn, muốn xử phạt hắn cư nhiên tất cả mọi người phản đối!

Phản phản!

Mà tất cả là bởi vì Nam Cung Thần, bởi vì hắn mới có cái bộ dáng này!

"Người đâu, sao còn chưa động thủ, đem Tề vương nhốt vào trong thiên lao, hôn lễ hôm nay đổi ngày khác tiến hành!" Nam Cung Chiêu tức giận đạp bàn, làm ly rượu trước mặt lật đỗ, hung tợn nhìn triều thần quỳ đầy đất, lạnh lùng phất tay áo rời đi.

Cấm vệ quân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hết thảy đều không biết phải nên làm như thế nào?

Bắt giam Tề vương gia, bọn họ không có lá gan đó, cãi lời hoàng thượng, bọn họ cũng không có dư đầu đi gánh chịu. . . . . . Tại sao tranh đấu của các vị bề trên, lại để chon bọn họ, chỉ là Tiểu Binh ở chỗ này khổ sở!

Các cấm vệ quân đều khóc không ra nước mắt, hoàng thượng đã phất phất ống tay áo rời đi rồi, nên ánh mắt của mỗi người bọn họ chỉ có thể rơi vào trên người tề vương gia đang lười biếng ngồi trên xe lắn.

Chân mày Nam Cung Thần nâng lên, dư quang trong đáy mắt lưu động, lóe lên, nói: "Các người hãy đi bẩm báo với hoàng thượng, nói BỔn vương không chịu nhượng bộ, các ngươi không thể ra sức!"

. . . . . .

Bên trong sơn cốc dãy Thiên Kỳ, một thân quần áo mỏng manh, lão già thần y mặc y phục xuyên thấu, vẫn chưa chịu thay ra y phục của Trình Mộng Nhi, hình như đối với cái chuyện hiện tại (cải trang thành Trình Mộng Nhi) hắn rất vui vẻ, không biết mệt mỏi!

Giờ phút này lão già đang ân cần dính vào sau lưng Thư Nhã Phù, gương mặt mang theo nụ cười tràn đầy vẻ lấy lòng: "Bảo bối, nói cho vi sư biết một chút về cái tên nam nhân kia đi . . . . . Ặc, Tề vương gia sao?! Có được hay không vậy, vi sư vẫn cực kỳ tò mò người đó ra sao lại có thể câu được đồ đệ bảo bối của ta vậy!"

"Phải biết, là ta vốn đã tính toán chu toàn hết mọi chuyện để chuẩn bị hôn sự cho ngươi cùng sư huynh ngươi, nhưng ngươi lại tỏ vẻ không dứt được tâm tình của mình với cha ruột – Thư lão gia – của ngươi, không muốn nhìn thấy dáng vẻ đau buồn của ngươi, ta mới bỏ đi cái ý niệm này, rồi bây giờ sao ngươi lại cùng Tề vương gia kết thân rồi chứ?"

"Còn có còn có, ngươi nói cái tiểu tử tóc bạc đó, tiểu tử kia cùng ngươi có quan hệ như thế nào, trong thời gian hắn hôn mê bất tỉnh, đều kêu tên của ngươi, nếu như vô duyên vô cớ cũng sẽ không kêu ngươi tên tuổi chứ? Chẳng lẽ là nọ đào hoa của ngươi sao, hắn không phải là cha rột của tiểu Trạch Trạch đấy chứ, ta thấy dáng vẻ hai người đó không giống nhau?"

. . . . . .

Thư Nhã Phù im lặng, vuốt vuốt mũi, mặc dù biết sư phụ đây là một loại phương thức quan tâm nàng, nhưng nàng thật cảm thấy quá ồn rồi !

Hơn nữa ban đầu đối với chuyện cha ruột của con trai mình, nàng đã bịa ra một câu chuyện tình yêu đầy những tình tiết cẩu huyết, cái gì tình yêu nam nữ, cái gì thanh mai trúc mã, tuấn nam mỹ nữ yêu mến lẫn nhau, bởi vì duyên cớ do nhà hai bên, cuối cùng bị buộc muốn gả cho Tề vương gia được phối hôn từ thuở nhỏ, mà liệt nữ thà chết không theo cuối cùng bỏ trốn cùng người yêu khi đã có đứa bé, không muốn lam nhan bạc mệnh, phu quân bị mất mạng!

Chuyện xưa cẩu huyết như thế, nếu nói như thế Thư Nhã Phù quả thật có thể hạ bút thành văn, ban đầu đối mặt với việc bị lão đầu tử quấn quít chặt lấy, cuối cùng nàng cho ra một cái đáp án như vậy!

Mà trong chuyện xưa, Tề vương gia Nam Cung Thần, vào vai nam phụ, phá hư tình duyên đàn tốt đẹp của nàng!

Cho nên Thư Nhã Phù vô cùng hiểu, tại sao sư phụ đối với chuyện nàng trở thành VƯơng phi lại tò mò nhiều như thế, đối với Nam Cung Thần lại càng đuổi tận cùng không buông!

"Có thứ gọi là duyên phận, ban đầu người thứ ba bất hạnh bây giờ lại thành vai nam chính!" Cuối cùng Thư Nhã Phù dưới ánh mắt mong chờ nóng rực của sư phụ mình, rất cảm thán mà mở miệng nói.

"Cái gì! Làm sao có thể chứ, tiểu nha đầu nhà ngươi ta còn không biết sao, tuyệt đối không thể có chuyện như thế được! Ngươi không làm thịt tên tiểu tử kia cũng đã không tệ rồi, làm sao có thể còn thích hắn!"

Hiển nhiên, những lời này lão già không có chút nào tin tưởng, chợt giơ chân quát to lên, sau đó tiếp tục liến thoắng không ngừng.

"Nghe nói hai chân tên Nam Cung Thần đó không dùng được, nếu không chúng ta không cần hắn nữa, bảo bối tốt như vậy, sư phụ giới thiệu cho ngươi vài diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn nam nhân, như thế nào, ngươi thích gì dáng vẻ gì, cao? Gầy hay sao? Có tiền? Uy mãnh hay sao?? . . . . . ."

"Cái tên tiểu tử tóc trắng đó vẫn là không nên đi, nói như thế nào đây, mặc dù nhìn bộ dáng con người của tiểu tử kia cũng khá tốt, nhưng thân hình không kiện toàn, hai mặt coi như hiện tại dung hợp, cũng âm dương quái khí, loại bỏ loại bỏ! . . . . . ."

"Thật ra thì sư huynh ngươi thực sự là không tồi, ta thấy chỉ khi nó nhìn ngươi, cái mặt như khối băng kia mới có được một chút tươi cười, nếu không thì ngươi nên tốt bụng thu hắn đi! Đừng thả hắn để đi gieo họa cho mấy nữ nhân đàng hoàng khác, chỉ có người gieo họa như ngơi mối hợp với người gieo họa như hắn, gieo họa cùng gieo họa. . . . . . Ặc, bảo bối, đừng nhìn ta như vậy, ta cái gì cũng không có nói!"

Thư Vũ Trạch từ bên ngoài hộ tống Văn Diệp đi vào, hai người nhìn tình hình trước mắt, cũng biết lão già lại bắt đầu nói nhỏ với mẹ.

"Lão già, hôn sự mẹ ta, ta đồng ý là tốt, ngươi đừng ở chỗ này mà hao tâm tổn sức nữa!" Thư Vũ Trạch giang hai cánh tay ra, khuôn mặt lộ vẻ gà mẹ bảo vệ gà con, anh dũng không sợ, đối mặt lão già lảm nhảm.

Trong mắt lão già lộ vẻ như biết rõ mọi chuyện, trợn to, trợn lên giận dữ nhìn, trừng trừng, nói: "Ai nói, con trai của đồ đệ bảo bối ta sao có thể để người khác tùy tiện bắt đi được chứ, coi như Tề vương gia Nam Cung Thần đó thật sự rất thông minh, vậy cũng không được, khuê nữ nhà ta ở đâu là người nào nghĩ gì có nấy đấy!"

"Hừ, ngươi không phải đồng ý cũng phải đồng ý, cha ta ta thừa nhận là được. Lão già, chuyện bây giờ thích họp với ngươi nhất hình như chính mình tự đi tìm một phu quân cho mình đi!" lời nói Thư Vũ Trạch ác độc.

"Ha ha ha. . . . . . Khụ khụ!"

Văn Diệp nhìn hai người một già một trẻ cãi vả, không nhịn được bật cười, chỉ là khẽ động lập tức liền ho mấy tiếng.

"Văn Diệp, ngươi nên nghỉ ngơi nhiều một chút!" Thư Nhã Phù vội vàng đẩy y qua một bên, để cho y ngồi xuống trên ghế, rót choy một ly trà nước, nhìn sắc mặt y vẫn tái nhợt như cũ, không cầm được cau mày.

"Ta không sao, chẳng qua là chỉ ho khan chút thôi, ngươi cũng đừng lo lắng, chút vết thương nhỏ này không làm gì được ta đâu!" Văn Diệp mỉm cười nhận lấy nước trà trong tay nàng, "Thật ra thì ta đi tới là vì cùng các ngươi cáo biệt."

"Cáo biệt, ngươi phải đi nơi nào? Có sư phụ cùng sư huynh ở chỗ này áp chế độc tính bên trong cơ thể ngươi, ngươi còn muốn đi nơi nào?" Vừa nghe đến Văn Diệp chuẩn bị rời đi, sắc mặt Thư Nhã Phù lập tức trở nên khó coi.

Bệnh tình của Văn Diệp trở nên như vậy cũng vì nàng, đoạn thời gian gần nhất, nàng cũng một mực giúp đỡ sư huynh đang tìm biện pháp giải quyết.

"Ta có chuyện của ta, cần phải xử lý, Nhã Phù ta nhớ ngươi cũng có chuyện cần xử lý, ta không muốn ở chỗ này lãng phí quá nhiều thời gian!"

Văn Diệp nhẹ nhàng ho một tiếng, giọng nói kiên quyết, đồng thời cúi đầu, tròng mắt cũng là thoáng qua màu đỏ, còn có che giấu một chút sát ý.

Thư Nhã Phù lắc đầu, nói: "Văn Diệp. . . . . . Ta không đồng ý, thân thể của ngươi trở nên có một phần là do ta, ngươi ròi đi như thế này ta sẽ không an tâm!"

"Hắn có thể đi, đây là thuốc có thể áp chế độc tính trong người hắn!"

Ầm!

Cửa bị đột nhiên đẩy ra, Vân Nhạc Hằng hướng Văn Diệp ném đi qua một bình sứ, lạnh giọng mở miệng, ánh mắt lạnh nhạt xoay người trực tiếp rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 14 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status