Vương phi áp đảo vương gia

Chương 47: Chạy trốn Tề Vương phủ ( 2 )



"Bổn vương không muốn hỏi lần thứ hai, ai cho phép các ngươi vào đây!" Đối với các mỹ nữ trước mặt, gương mặt Nam Cung Thần lạnh lùng, bén nhọn nhìn bọn họ.

Tùy tiện một câu nói ra khỏi miệng, lập tức làm cho mấy người ở đây, tất cả đều sững sờ, không biết làm sao, dù sao họ cũng là người không mời mà tới, hơn nữa Băng Đồng ngăn cản vẫn tiến vào.

"Vương Gia, thần thiếp muốn tới để xem vương phi, hầu hạ vương phi!" Diệu Âm ở gần giường nhất bình tĩnh đi lên trước, chân thành hành lễ trả lời.

"Liễu Trì, truyền lệnh xuống, bất luận kẻ nào trong phủ nếu không có lệnh của ta thì không được tùy ý tiến vào gian phòng này, đưa các nàng về Tây viên, trong nửa tháng không được rời khỏi Tây viên nửa bước."

Đối với lời của các nàng, hắn không thèm để ý, Nam Cung Thần xoay chuyển ánh mắt rơi vào gương mặt sắc đỏ không bình thường của Thư Nhã Phù trên giường, ánh mắt lạnh lùng ngưng lại, khẽ nheo cặp mắt lại.

"Vương Gia, thái y tới."

Vừa đúng lúc Băng Đồng đưa lão thái y đến, kéo hắn vào, sắc mặt lạnh lẽo vô tình như cũ, động tác cũng cực kỳ nhanh chóng.diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn.

Lão thái y bị ném trên mặt đất, gương mặt trở nên tái nhợt, đã nhiều tuổi rồi, còn bị người khác dắt thật nhanh chạy tới, thân thể ông càng già càng dẻo dai, chưa tới mấy canh giờ đã bị mấy lần như vậy rồi, nhất định ông sẽ nhanh tàn thôi.

"Thái y, có chuyện gì xảy ra?" Liếc nhìn lão thái y trên đất, Nam Cung Thần lạnh nhạt mở miệng.

Mà bốn người Khương San San lúc này cũng không dám nhiều lời, nhưng cũng không dám tự tiện rời đi, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở một bên, sắc mặt bốn người khác nhau, nhưng cả bốn người đều đưa mắt nhìn Nam Cung Thần.

Đáy mắt Khương San San mang theo vui mừng và ái mộ, không chút nào che giấu tình thế bắt buộc.

Liên Thu luôn cúi đầu rất thấp, thế nhưng lúc này cũng không nhịn được ngẩng đầu dùng khóe mắt nhìn lén Vương Gia, chỉ nhìn một chút mà trên mặt lại đỏ ửng, rất nhanh lại cúi đầu thấp xuống.

Mà đáy mắt Lâm Ngọc càng thêm si mê, còn có một loại kiên quyết, chỉ là ánh mắt rơi xuống chân Vương Gia, đang ngồi xe lăn thì tối tăm rất nhiều.

So với ba người kia, Diệu Âm biểu hiện lạnh nhạt nhất, trong lúc không tự chủ khóe mắt nhìn về phía Nam Cung Thần.

Sau khi chẩn mạch xong, lão thái y nhíu mày, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc, không ngừng lắc đầu thì thầm trong miệng: "Tại sao có thể như vậy, sao lại khác hoàn toàn so với mạch tượng trước kia, mạch tượng này khác với trúng độc."

"Thái y, ý của ngài là, độc trên người vương phi không giống vừa rồi?" Liễu Trì kinh ngạc hỏi.

Lão thái y dùng ống tay áo lau lau mồ hôi trán, xoay người đối mặt với Nam Cung Thần, chống lại ánh mắt lăng liệt rét lạnh của hắn, tuy nhiên trong lòng vẫn không cầm được nói: "Khởi bẩm Vương Gia, đúng như Liễu thị vệ nói, độc trên người vương phi không chỉ là một loại độc tố, còn có những độc tố khác nữa, từ đó dẫn tới mạch tượng thay đổi."

"Không thể nào, ta không hề rời khởi nơi này, sao lại có thêm loại độc khác? Nếu như trúng độc chẳng phải là ta cũng sẽ trúng độc cùng hay sao." Băng Đồng lạnh lùng chen miệng vào.

"Băng Đồng thị vệ, kính xin đưa tay cho lão phu chẩn mạch thử xem!" Lão thái y vừa nghe liền chau mày.

Trong khoảng thời gian ngắn, cả căn phòng chỉ còn lại mấy người hô hấp, cùng với tiếng thở và thần sắc khó coi của Thư Nhã Phù trên giường, ánh mắt Nam Cung Thần ngưng lại hồi lâu ở trên mặt Thư Nhã Phù, xoay chuyển ánh mắt lại rơi xuống mấy người Khương San San bên cạnh.

Đáy mắt thâm thúy không nhìn ra tâm tình, diễnđàn✪lê✪quýđôn, chỉ lạnh lùng làm cho người ta không nhìn ra ý tưởng sắc bén.

"Làm phiền lão thái y cũng xem một chút cho mấy nàng này!" Tròng mắt híp lại, Nam Cung Thần trực tiếp phân phó nói.

Nói lời này, Nam Cung Thần cũng đẩy xe lăn đến bên cạnh giường, nhìn Thư Nhã Phù trên giường, ánh mắt lạnh nhạt, nhưng khí thế này làm cho bất cứ người nào cũng không dám sao lãng tinh thần, cũng khiến Thư Nhã Phù trên giường vốn đã thanh tỉnh, trong lòng khẩn trương hơn mấy phần.

Chẳng lẽ hắn ta đã nhìn ra cái gì rồi? Cũng không đến mức, nàng chế luyện dược này rất đặc biệt, nhất định người khác chưa từng thấy.

Chỉ là Nam Cung Thần ở bên cạnh nhìn, khí thế này khiến hô hấp nàng muốn dừng lại, nhịp tim không cách nào khống chế càng đập càng nhanh.

Bởi vì chuyện hạ độc, sau khi hoàng thượng và Thái hậu hồi cung, tất cả mọi chuyện toàn quyền giao cho Hầu Gia Thư Diệu Kỳ điều tra, quan khách cũng bị điều tra một phen, không bị ép ở lại Tề Vương phủ.

Thái y thay nhau chẩn mạch cho mấy nữ nhân, kết quả cuối cùng là mấy người kia không có bất kỳ vấn đề gì, nhưng triệu chứng của Thư Nhã Phù bây giờ càng thêm nghiêm trọng mấy phần.

"Thái y ở lại, Băng Đồng cũng ở lại!" Nam Cung Thần ra lệnh, Liễu Trì cũng trực tiếp tiến lên đẩy Nam Cung Thần rời đi.

Rời khỏi phòng, Nam Cung Thần nhàn nhạt mở miệng: "Liễu Trì, đến Hầu phủ, phái người trông chừng mấy người này kỹ cho Bổn vương, họ đã có lá gan động thủ gấp gáp như vậy, cũng đừng trách lòng dạ Bổn vương độc ác."

Vương Gia cũng ra lệnh, diễn✿đàn-lê-quý✿đôn, những người khác đương nhiên không dám không tuân theo, ngay sau đó mấy người Khương San San cũng về Tây viên, hôm nay coi như cơ hội được gặp vương phi, mục đích đặc biệt tới gặp Tề vương đã đạt thành, như vậy dĩ nhiên là không cần thiết tiếp tục lưu lại nơi này, phục vụ một nữ nhân xem ra chết rất nhanh.

Cả Tề Vương phủ và Hầu phủ đều bận rộn, đâu rồi lại vào đấy, mà Thư Vũ Trạch cũng đã đến trong Trân Bảo Các trước rồi.

"Văn Diệp thúc thúc, buổi đấu giá lần này chẳng mấy chốc sẽ cử hành!" Cùng một mặt dịu dàng, Văn Diệp ngồi chung một chỗ với Thư Vũ Trạch, đôi tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêng đầu hỏi.

"Đúng vậy, còn chưa tới mười ngày, chúng ta sẽ cử hành đấu giá, mà buổi đấu giá lần này cũng là lần đấu giá lớn nhất trong mấy năm nay, đoàn xe Trường Thành phía Bắc cũng đã trở lại." Trên mặt Văn Diệp mang theo nụ cười, đáy mắt tràn đầy cưng chìu đưa tay vân vê tóc Thư Vũ Trạch.

"Như vậy ở Đông Ly quốc, có phải An gia rất nhiều tiền hay không?" Nháy nháy cặp mắt, Thư Vũ Trạch ưu nhã nở nụ cười, phát hiện có vấn đề liền hỏi.

"An gia? Con nói là phủ Thừa Tướng, trong cung có một An quý phi, Hầu phủ có một Nhị phu nhân, xem ra phủ Thừa Tướng có thế lực rất lớn."

Âm thanh non nớt mang theo ý cười: "Vậy lần này chúng ta cho bọn họ thêm chút máu!"

Mấy ngày nay ra cửa, cậu nghe được rất nhiều lời đồn đãi không tốt, tất cả đều nói chuyện mẹ thầm mến và dây dưa với An Hoằng Văn, người đàn ông kia có gì tốt, mặt tự kỷ, dáng dấp lại không ra gì, làm một người đàn ông xấu xa, còn vọng tưởng mẹ yêu quý của cậu dây dưa với hắn nữa chứ, thật là si tâm vọng tưởng.

Nhìn mặt Thư Vũ Trạch giận dữ chu môi, bộ dạng đáng yêu làm cho người ta muốn nhéo thêm mấy cái, Văn Diệp nhìn cái bộ dáng này của cậu, cũng biết lời của cậu có ý gì, không nhịn được mỉm cười.

Nhìn Văn Diệp mỉm cười, nhu hòa nho nhã, làm cho người ta nghĩ đến một thiên sứ dịu dàng, Thư Vũ Trạch không nhịn được cảm thán trong lòng, diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn, Văn Diệp thúc thúc là một người đàn ông tốt, thương yêu cậu, lại sủng ái mẹ.

Chỉ là, khi nhớ tới người có khuôn mặt yêu nghiệt tà mị giống mình đến bảy tám phần, trong lòng tiểu tử này vẫn là nhịn không được nho nhỏ lệch một chút.

Cha cũng là một người đàn ông rất cường đại! Nhưng đối xử không tốt với mẹ, cậu tuyệt đối không để cho ông ấy đến gần mẹ đâu!

Nghĩ tới đây, Thư Vũ Trạch lại phồng lên một khuôn mặt nhỏ nhắn, bộ mặt cảm khái ngó ra ngoài cửa sổ về hướng Tề Vương phủ: hiện tại mẹ đang làm mỹ nhân ngủ! Thật không biết mẹ nghĩ như thế nào, nhất định phải đào hôn, gặp cha giống như con chuột thấy mèo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 14 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status