Vương Phi đa tài đa nghệ

CHƯƠNG 196: BAN THƯỞNG

CHƯƠNG 196: BAN THƯỞNG
Đao Lão Đại lấy bánh ngọt trong ngực ra cho Tiểu Nhị: “Mau ăn, còn nóng hổi” Ánh mắt Tiểu Nhị đều thẳng: “Trời ạ, ca ca, ca làm sao có được nhiều đồ ăn ngon như vậy?”
“Người tốt bụng cho” Đao Lão Đại mặt dày vô sỉ nói, hôn nhiên không nhớ rõ hắn ta đã chiểm trước bàn của người ta.
“Muội nhất định phải cảm ơn người tốt bụng này” Tiểu Nhị cảm động đến rơi nước mắt.

Thương Mai nhìn cặp huynh muội trước mắt, cô đã đi qua rất nhiêu nước thứ ba, nhìn thấy có một số người bởi vì đạt được thức ăn mà gào khóc, nhưng mà, ở Đại Chu thái bình thịnh thể này, lại lân đầu tiên nhìn thấy.
Đao Lão Đại thân thể cường tráng, võn có thể dùng khí lực đổi tiền công, vì sao huynh muội hai người lại sống nghèo túng như vậy.
Đúng rồi, Đao Lão Đại bị Mộ Dung Khanh phát hiện như thế nào? Nghĩ đến đây, Thương Mai hỏi Đao Lão Đại: ” Sao ngươi biết Vương gia?”
"Vương gia nào?” Đao Lão Đại không ngừng nhét bánh bao bên cạnh Tiểu Nhị, vừa hỏi.

“Chính là người đưa ngươi đến Lương Vương phủ” Thương Mai nói.
Đao Lão Đại nhất thời mở to hai mắt: “A, là hắn ta, hôm nay có một ông chủ bán bánh bao sớm cho ta hai cái bánh bao, sau đó có người gây chuyện, nói muốn thu phí bảo vệ gì đó, ông chủ không cho phí bảo vệ, những người đó đánh ông chủ, ta thấy ông chủ bị đánh, đánh những người đó một trận, đánh chạy, vừa vặn đại gia này cùng người tốt đi qua. Hỏi ta rất nhiều vấn đề, ta đi theo hắn”
“Hỏi vấn đề gì?” Thương Mai tò mò hỏi.
Đao Lão Đại suy nghĩ một chút: “Những thứ khác ta không nhớ, chỉ nhớ hản hỏi ta có muốn mỗi ngày đều có cơm trắng ăn hay không, ta đương nhiên muốn, có người không muốn ăn cơm trắng sao? Hảẳn nói muốn ta đi cùng hắn, ta sẽ đi”
Thương Mai hiểu được, Mộ Dung Khanh là muốn giữ lại cho cô một người biết võ công và bảo vệ chủ nhân.
Cô nhìn Đao Lão Đại, nói: "Ngươi bây giờ theo ta hôi phủ, ta sẽ cho Tiếu Khuyên dàn xếp tốt cho muội muội ngươi, sau này ngươi đi theo bên cạnh ta, mỗi tháng ta cho ngươi một lượng bạc tiên công, mỗi ngày ba bữa cơm trắng, bảo đảm có thịt”
Khuôn mặt của Đao Lão Đại trở nên nghiêm trọng, giống như có chút không tin lời mình nghe được, hắn ta nhìn Thương Mai: “Một ngày có thể ăn ba bữa, còn có thịt? Còn tiền công? Người nói là một lượng bạc hay là một lạng bạc? Một đồng bạc đã tốt hơn nhiều rồi, cho tôi một lượng? Người muốn tôi đi giết người sao?”
Thương Mai cười nói: "Ngươi sẽ giết người sao?”
Đao Lão Đại chân chờ một chút: “Tôi hứa với mẫu thân tôi, tôi không giết người, nhưng tôi sẽ đánh người”
“Không cần ngươi giết người, ngươi chỉ cân nghe mệnh lệnh của ta, sau này ở trong phủ làm việc cho ta là được” Thương Mai nói.
“Thật sao?”
“Đúng vậy”
Đao Lão Đại quay đầu lại nhìn muội muội, đưa tay dụi dụi mắt, xoay người đi vào miếu đổ nát.
Thương Mai và Tiểu Khuyên liếc mắt nhìn nhau, cũng không biết hẳn ta làm cái gì.
Bỗng nhiên, thấy hắn ta như mũi tên từ bên trong lao ra, một tay ôm lấy Đao Tiểu Nhị, một tay xoay tròn, kích động hô to: “Tiểu Nhị muội có nghe thấy không? Ca ca tìm được việc làm rồi, sau này muội không bị đói bụng nữa, cũng không cần ăn cơm chó, chuyện ta hứa với mẫu thân cũng làm được”
Nói xong, hắn ta buông Đao Tiểu Nhị ra, giống như một đứa trẻ, ngồi dưới đất gào khóc.
Tiểu Khuyên oa một tiếng, cũng khóc lên, vừa rồi nàng vẫn cảm thấy Đao Lão Đại rất thô lỗ rất vô lễ, nhưng nhìn thấy một mặt chân tình của hắn ta như vậy, mới biết mình nhìn người bằng vẻ bề ngoài thật sự là quá nông cạn.
Cứ như vậy, Thương Mai bảo Tiểu Khuyên dàn xếp cho Đao Tiểu Nhị xong, mang theo Đao Lão Đại hồi phủ.
Giờ phút này Thương Mai cũng không biết, một người bân cùng thôn quê, động một chút là muốn giết người, sau khi vô tình bước vào cuội đời của cô, sẽ làm bạn với cô cả đời.

Khi trở lại phủ, mặt trời đã ngả về tây.
Lão phu nhân theo lời đưa tới khế ước bán thân của Quế Viên, Quế Viên cuối cùng cũng có thể trở lại Hạ Chí Uyển sau một ngày bị bọn họ giày xéo.
Nhưng Thương Mai biết Quế Viên ở lại trong phủ, ở lại bên cạnh cô luôn không an toàn, cô phải nghĩ cách tìm một nơi tốt cho Quế Viên.
Sáng sớm hôm sau, trong cung đã có ý chỉ, là ý chỉ của Hoàng Thái Hậu, người tuyên chỉ là An Thân Vương, không phải ban hôn cho Thương Mai, mà là ý chỉ sắc phong Huyện chúa của Liên thị.
Hoàng Thái Hậu đối với Liên thị luôn luôn không quá thích, bà ta có thể tự mình hạ chỉ, chứng minh nhiếp chính vương bên kia đã hạ chỉ.
Sau khi An Thân Vương tuyên chỉ, bảo Liên thị nhận lấy ban thưởng, sau đó nói trước mặt lão phu nhân và Hạ thừa tướng: "Ý chỉ của Hoàng Thái Hậu có nói, mảnh đất tướng phủ ngâm chiếm kia, hiện giờ cũng phong thưởng cho Đan Thanh Huyện chúa , cho nên bổn vương sẽ bảo hộ tịch nha môn bên kia nhanh chóng soạn lại một phần khế ước nhà cửa, tách ra khỏi tướng phủ”
Tây Môn Hiểu Nguyệt nói: "Vương gia, mảnh đất kia tướng phủ đã bồi thường đi ra ngoài, cái này tính thế nào đây?”
“Hiểu Nguyệt phu nhân là muốn truy cứu việc này sao?”
“Có thể, ở trong nha môn lập hồ sơ điều tra trước, nếu chứng thực thật sự bồi thường, triều đình sẽ trả lại số bạc này”
Tây Môn Hiểu Nguyệt theo lý cỗ gắng: “Cái này làm sao trả lại? Không phải nói là đất của hoàng gia sao? Nếu hoàng gia dùng, tướng phủ không nên bồi thường cho dân chúng, nhưng nếu không phải hoàng gia dùng, cũng không nên ban thưởng cho Liên...... Đan Thanh Huyện chúa!”
An Thân Vương thản nhiên nhìn nàng ta một cái: “Trong thiên hạ đều là đất Vương, nếu Hiểu Nguyệt phu nhân thật sự muốn bàn luận, thật đúng là có thể bàn luận, chỉ là, người cho rằng tướng phủ xâm chiếm đất của dân chúng tội nhẹ một chút hay là tội danh xâm chiếm đất của hoàng gia nhẹ một chút?”
Lão phu nhân liếc mắt nhìn Tây Môn Hiểu Nguyệt một cái: “Được rồi, ngươi mau câm miệng đi”
Tây Môn Hiếu Nguyệt vốn chỉ là muốn thay tướng phủ tranh giành một tiếng, vả lại cũng không muốn đem nửa tướng phủ chắp tay đưa cho Liên thị, không suy nghĩ sâu xa nhiêu chuyện sau lưng như vậy.
Bị lão phu nhân quát lớn một tiếng, mặc dù tâm sinh phẫn nộ, nhưng cũng không dám lên tiếng.
Lão phu nhân giận dữ mảng nàng ta, mới khom người nói với An Thân Vương: "Vương gia vất vả rồi, việc này cũng không nói truy cứu hay không truy cứu, cứ như vậy đi, Đan Thanh Huyện chúa cũng là người của tướng phủ chúng ta, mảnh đất này cho nàng ta, cũng đồng nghĩa với cho tướng phủ”

An Thân Vương giơ tay lên: “Đây là chuyện nhà của các ngươi, bổn vương không hỏi” Nói xong, xoay người dẫn người rời đi
Sau khi nhận ý chỉ xong, lão phu nhân bảo Hạ thừa tướng đỡ mình đi, không muốn ở lại đây với Thương Mai và Liên thị nữa.
Thương Mai ngay cả nhìn cũng không nhìn bọn họ một cái, chỉ lo để cho Đao Lão Đại thu đồ vật ban thưởng về nhà kho của Hạ Chí Uyến.
Trong tướng phủ bây giờ là Tây Môn Hiểu Nguyệt lo liệu mọi việc, thấy một gã sai vặt không phải là người trong phủ, nói với Thương Mai: "Hắn là người phương nào? Có đăng ký danh sách trong phủ không? Nếu không có, tướng phủ sẽ không phát tiên công cho hẳn ta”
Thương Mai nhìn khuôn mặt sưng đỏ của bà ta, vết thương đã chảy ra những giọt nước nhỏ, nhưng vẫn thoa son phấn lên miệng vết thương: “Không cần báo cáo hắn chỉ là người của Hạ Chí Uyển ta, không thuộc về tướng phủ”
“Vậy hắn ta sống ở Tướng phủ? Hạ Chí Uyển cũng là nơi của Tướng phủ, nếu không phải là người của Tướng phủ, không thể ở lại Tướng phủ” Tây Môn Hiểu Nguyệt cường ngạnh nói.
Thương Mai ôm lấy một đôi Ngọc Như Ý, quay đầu lại thản nhiên nhìn Tây Môn Hiểu Nguyệt một cái: “Nếu như ta là ngươi, ta sẽ lo lắng Tây Môn Nhị phu nhân tìm ngươi gây phiền phức, mà không phải là tìm người gây phiền phức, mà là tìm một số người làm cho người ta khinh thường”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Tây Môn Hiểu Nguyệt trong lòng chột dạ, xác thực, nàng ta vẫn luôn sợ hãi Lương thị tìm phiền toái, dù sao, chuyện phòng bên kia, phàm là người có đầu óc, đều biết là chuyện gì xảy ra.
Thương Mai cười lạnh: “Có phải nói bậy hay không, trong lòng Hiếu Nguyệt phu nhân rất rõ ràng, nghe nói, sáng sớm hôm nay Lương thị đã trở về Quốc công phủ, Quốc công phủ bây giờ, không biết đang xảy ra chuyện gì?”
 
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1234 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status