Vương Phi đa tài đa nghệ

Chương 265: TÌNH ĐỊCH TUYÊN CHIẾN

Sau khi tìm hiểu, cô được biết Nhu Giao huyện chúa và mấy đại phu này đều vừa đến Kinh Thành, nghe nói ở đây có bệnh dịch mà không đại phu nào tới chữa cho bệnh nhân nên họ tình nguyện tới.

 

Đối với những tình nguyện viên này, trong lòng Thương Mai rất kính nể, ngoại trừ Nhu Giao huyện chúa, nguyên nhân chủ yếu vì nàng xinh đẹp mà cô lại biết nàng thích Mộ Dung Khanh.

 

Cô cảm thấy bất cứ nam nhân nào cũng sẽ thích nữ nhân như Nhu Giao huyện chúa, rực rỡ, hào phóng, thương người, không tiếc công Sức cứu chữa bệnh nhân.

 

Mộ Dung Khanh sẽ không thích? Lừa quỷ.

 

Lúc làm việc, Lý tướng quân mới nhìn thấy mặt chuyên nghiệp của Thương Mai, cô chuyên nghiệp hơn mấy đại phu kia rất nhiều.

 

Cô yêu câu tất cả các vết thương đều phải được rửa bằng thuốc khử trùng cô tự chế, đúng là sau khi khử trùng xong vết thương sạch sẽ hơn trước rất nhiều.

 

Hơn nữa cô còn châm cứu cho từng bệnh nhân.

 

Ban đầu khi Nhu Giao huyện chúa thấy cô châm cứu còn nhếch mép chế nhạo: “Chỉ bằng ngươi mà cũng học châm cứu như người khác à?

 

Nhưng khi nàng thấy Thương Mai châm cứu, cô liên tục cảm kim vào đầu bệnh nhân thì sự chế nhạo ấy đã dần chuyển thành sự kính trọng.

 

Trong lòng người học y luôn có sự kiêu ngạo, nhưng đồng thời cũng có cảm giác kính nể những người giỏi y thuật.

 

Hơn năm mươi bệnh nhân, Thương Mai không hề nghỉ ngơi, liên tục châm cứu hai canh giờ, rất nhiều người đều không cầm cự nổi nhưng tinh thần cô vẫn rất tốt.

 

Ban đầu Lý tướng quân rất khinh thường Thương Mai, nhưng bây giờ đã dần nâng cao địa vị của cô lên một chút.

 

“Châm cứu có tác dụng gì không?” Sau khi Thương Mai châm cứu xong, Nhu Giao huyện chúa câm mấy chiếc màn thầu và cháo gạo tới hỏi cô.

 

Thương Mai rửa tay xong rồi ngồi xuống, nhét một miếng màn thầu vào miệng, sau đó mở hòm thuốc lấy ra một cuốn sổ. Đây là những ghi chép mà cô ghi lại khi chữa cho Vương Du và mấy người khác, ăn màn thầu xong cô mới nói: “Có thể kiểm soát tốc độ phát bệnh, châm cứu xong có thể uống nước, có thể ăn cháo loãng, có thể tạm coi như cứu được mạng họ, để chúng ta có thể tranh thủ nghiên cứu phương thuốc.”

 

“Châm cứu có thể làm giảm bớt tình trạng bệnh?” Nhu Giao huyện chúa hiển nhiên không tin: “Sao ngươi biết? Ngươi đã thấy bệnh cương thi này rồi à?”

 

“Chưa gặp bao giờ, nhưng trước khi đến vùng dịch, ta đã chữa cho vài người bệnh cương thi, sau khi châm cứu, các triệu chứng thuyên giảm nhưng không hôi phục.”

 

Nhu Giao huyện chúa sửng sốt: “Trước khi tới ngươi đã điều trị rồi? Ở nơi khác cũng có bệnh nhân cương thi sao?”

 

“Đúng thế, ngoài thôn Thạch đầu ra cũng có nơi khác xuất hiện bệnh cương thi.” Thương Mai lật lại ghi chú rồi ngẩng đầu nhìn Nhu Giao huyện chúa: “Khi các ngươi tới, vết thương của những bệnh nhân này thế nào? Có thể nói rõ hơn cho ta biết không? Còn có quá trình phát bệnh của họ, phát tác mấy lần, tình hình khi phát bệnh ra sao, ta cần phải biết rồi so sánh.”

Hiển nhiên Nhu Giao huyện chúa cũng rất chuyên nghiệp, nàng buông bỏ ân oán cá nhân xuống, lấy một cuốn sổ từ cửa sổ nhà thờ tổ đưa cho cô: “Đây là ghi chép từ khi ta tới, sau khi ta tới, mỗi ngày có khoảng sáu đến bảy bệnh nhân tử vong.”

 

Sáu, bảy người? Hiển nhiên là một nhóm người, cũng có nghĩa là lúc đầu khi thả người bệnh cương thi ra, một lần họ đã cản sáu đến bảy người.

 

Chắc chắn họ sẽ chuẩn bị ba đến bốn nhóm người bệnh, số lượng này được tính là khoảng hai mươi người.

 

Hơn nữa những bệnh nhân này cũng sẽ chết, tức là cứ cách vài ngày, họ sẽ phải bắt người sống tới ổ bệnh và biến họ thành bệnh nhân cương thi rồi tiếp tục thả họ đi nơi khác.

 

Thương Mai đánh dấu lại sau đó gọi Lý tướng quân vào: “Phiền Lý tướng quân tới Nhiếp Chính Vương phủ một chuyến trong đêm, nói với Vương gia hãy chú ý những người mất tích trong thành hoặc ngoài thành gần đây.”

 

“Người mất tích?” Lý tướng quân hiển nhiên không hiểu.

 

“Ngươi cứ nói với chàng như vậy, chàng ấy biết.” Thương Mai nói.

 

“Vậy được rồi, mạt tướng đi ngay đây.” Lý tướng quân chắp tay rồi bước ra ngoài.

 

Lý tướng quân vừa ra ngoài thì Tiểu Khuyên bưng rượu đi vào, cười hì hì nói: “Nào, chúng ta uống rượu đi.”

 

Thương Mai tức giận nói: “Mấy người các ngươi, không uống rượu một ngày thì không sống được.”

 

“Rượu là thứ tốt, người biết cái gì?” Tô Thanh ngồi xuống, nhấp một ngụm rồi đưa cho Thương Mai: “Uống một ngụm đi cho bớt áp lực.”

Thương Mai thực sự rất mệt, cô cầm lấy uống một ngụm rồi đưa lại cho Tô Thanh.

 

Tô Thanh lại tiếp tục uống, Nhu Giao huyện chúa giật lấy: “Ta cũng uống một ít.”

 

Tô Thanh xua tay: “Còn nói ta, các người đều là nữ anh hùng trong rượu.”

 

Nhu Giao huyện chúa uống liên tiếp mấy ngụm, sau đó nói với Thương Mai: “Ngươi ra đây, ta có lời muốn nói với ngươi.”

 

Thương Mai ngẩng đầu nhìn nàng: “Có chuyện gì để sau rồi nói.”

 

“Không được, tính ta nóng nảy, nghĩ gì phải nói đó ngay.”

 

Tô Thanh nhận lấy rượu, lui về sau hai bước: “Các ngươi định đánh nhau à? Đánh nhau vì nam nhân không đáng đâu, trên đời còn có rất nhiều nam nhân mà.”

 

Nhu Giao huyện chúa nghe thấy câu này, vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, túm lấy cổ tay Thương Mai: “Đi!”

 

Thương Mai bị nàng kéo ra ngoài, buổi tối trong thôn tối om, mặc dù nhà thờ tổ có treo đèn lông nhưng ánh sáng yếu ớt, gần như không thấy gì.

 

Nhu Giao huyện chúa kéo cô đến dưới gốc cây đa lớn, trừng mắt nhìn cô: “Ngươi đã đính hôn với biểu ca ta, đúng không?”

 

Thương Mai khoanh tay trước ngực: “Đúng thế.” Tuyên chiến à? Được thôi, ai sợ ai? Cô là vị hôn thê danh chính ngôn thuận cơ mà.

 

“vì sao?” Nhu Giao huyện chúa lạnh lùng chất vấn.

 

“vì sao?” Thương Mai cười nhạt: “Còn có vì sao à? Ta thích chàng, chàng cũng cực kỳ thích ta nên chúng ta đính hôn, đơn giản vậy thôi.”

 

“Vậy ư? Thật sự tình sâu ý nặng?” Nhu Giao huyện chúa hiển nhiên không tin.

 

“Chứ còn gì nữa?” Thương Mai ngạo nghễ nói: “Chàng cầu hôn mấy lần nhưng ta không đồng ý, cuối cùng thấy chàng ép buộc, đồng thời dùng quyền lực ép buộc nên ta mới đông ý.”

 

“Huynh ấy uy hiếp ngươi?” Nhu Giao huyện chúa dường như bị đả kích rất mạnh: “Biểu ca sẽ không làm chuyện như vậy.” [truyenhay.com]

 

“Sự thật là như vậy, chàng nhất định muốn cưới ta”

 

Nhu Giao huyện chúa nhìn cô chằm chằm: “Ý ngươi là huynh ấy ép ngươi gả nhưng ngươi không muốn gả cho huynh ấy? Có phải ngươi có ý trung nhân rồi không?”

 

Thương Mai sửng sốt, cô chém gió hơi mạnh, hình như đã tự gài bẫy mình rồi.

 

Quả nhiên, Nhu Giao huyện chúa lạnh giọng nói: “Mặc dù ngươi thành thân với biểu ca nhưng trong lòng ngươi lại có người khác phải không? Ngươi không xứng với biểu ca, người ngươi thích cũng sẽ không thích loại nữ nhân thay đổi thất thường như ngươi đâu.”

 

Thương Mai biết mình gặp bất lợi nhưng cũng không vội: “Có xứng hay không cũng không phải do ngươi quyết định. Chàng muốn cưới ta cũng không có cách nào khác, dù sao ta chắc chắn sẽ là Nhiếp Chính Vương phi rồi, ai muốn tới giành nam nhân với ta, ta sẽ khiến nàng chết rất khó coi.”

 

Không biết nhà thông thái nào đó từng nói, đối phó với những người phụ nữ dòm ngó đàn ông của mình, nhất định phải nghiêm nghị đồng thời đe doạ hung dữ để cô ta sợ mà tránh xa.

 

Nhu Giao huyện chúa “hừ” một tiếng: “Nếu vậy thì ngươi phải yêu biểu ca mới đúng, vì sao còn đối xử tốt với nam nhân khác? Ta khinh thường nhất loại nữ nhân như ngươi, ngươi lừa gạt biểu ca thì thôi đi, còn dám lừa cả Tô Thanh?”

 

“Cái quái gì vậy? Ta lừa Tô Thanh? Chuyện này liên quan gì đến Tô Thanh?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1234 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status